Wednesday, October 31, 2012

Một Thế Giới Vẫn Còn Phân Chia Chủng Tộc Tôn Giáo và Quốc Gia

Tin mới cập nhật từ giới chức Pháp cho biết một cuộc bố ráp có nổ súng giữa cảnh sát và tên khủng bố Thiên Chúa giáo đã giết 3 quân nhân gốc Hồi Giáo và 4 cha con giáo sĩ Do Thái Giáo và 1 em bé con gái của hiệu trưởng trường trung học tại Toulouse.  Cũng theo bộ trưởng nội vụ Pháp cho biết tên khủng bố quốc gia dân tộc Thiên Chúa Giáo  này luôn đeo trước ngực một máy soi hình (Webcam) để thâu lại chi tiết tàn sát của hắn và đưa lên trang mạng, giống như bài bản thường thấy của nhóm khủng bố lính Mỹ thiên chúa giáo mỗi khi hành hạ tra tấn, hay tàn sát ngừoi Hồi giáo A Phú Hãn và Iraq.
  
    Cho đến nay, dù tên sát nhân, (hoặc nhóm sát nhân) theo chủ nghĩa quốc gia dân tộc tôn giáo này giết cả người Hồi Giáo lẫn Do Thái Giáo.. Nhưng chính phủ và báo chí chính qui Pháp và Tây phương vẫn cứ nhấn mạnh đến tính "bài Do Thái" (anti-semi) của sự vụ. Và chúng ta để ý, chỉ đến kkhi nạn nhân là người theo đạo Do Thái, thì sự vụ mới nổ lớn qua báo chí, và giới chức Pháp mới hành động mạnh mẽ! Tên tuổi nghể nghiệp thân thế nạn nhân được điều tra công bố rõ rệt.
  
    Trong khi đó tại nước Mỹ, luật sư của tên sát nhân giết  9 trẻ em, 4 phụ nữ, 3 ngừoi già Hồi giáo A Phú Hãn tuyên bố sau khi tiếp súc với Bales tại trại giam quân đội rằng Bales không nhớ gì về vụ tàn sát 16 người A Phú Hãn!!! Mẹ bố khỉ, chắc Luật Sư và Bales, lại thủ thuật lý cớ "mộng du" ngủ gật lái xe cán người bỏ chạy mà Bales đã từng dùng để thoát tội mấy năm trước đây chăng?  Và cho đến nay, KHÔNG MỘT AI trong nền BÁO CHÍ CHÍNH QUI Tây Phương ĐIỀU TRA công bố TÊN TUỔI CHI TIẾT CUỘC SỐNG của 16 nạn nhân Hồi Giáo A Phú Hãn,... dường như 16 nạn nhân này vô danh tính vô gia cư...??? Chỉ có một số ít phóng viên độc lập địa phương là cố gắng thực hiện "chút ít" công đạo và phẩm chất báo chí. Đây là danh tính đơn giản của 16 nạn nhân:
   
Mohamed Dawood son of Abdullah
   
Khudaydad son of Mohamed Juma
   
Nazar Mohamed
   
Payendo
   
Robeena
   
Shatarina daughter of Sultan Mohamed
   
Zahra daughter of Abdul Hamid
   
Nazia daughter of Dost Mohamed
   
Masooma daughter of Mohamed Wazir
   
Farida daughter of Mohamed Wazir
   
Palwasha daughter of Mohamed Wazir
   
Nabia daughter of Mohamed Wazir
   
Esmatullah daughter of Mohamed Wazir
   
Faizullah son of Mohamed Wazir
   
Essa Mohamed son of Mohamed Hussain
   
Akhtar Mohamed son of Murrad Ali..
Những cái tên lạ lẫm, không phải Friedman, John, Jeff, Catherine, Josephine v,v và chẳng ai buốn nhắc đến, hoặc khi nghe xong sẽ thắc mắc thêm những người này là ai? Hình dáng họ ra sao?  Họ đã sống như thế nào, làm gì trước khi bị thàm sát? Trong khi đó báo chí chính qui điều tra tường tận chi tiết của 4 nạn nhân Pháp gốc Do Thái rõ ràng từ em bé 3 tuổi trở lên. Trong khi có ai biét hay buồn thắc mắc là trong 16 nạn nhân đó có em bé mới 2 tháng !!! Em bé mới hai tháng bị giết như thế nào? Bằng vũ khí gì? Không một ai đặt câu hòi.Với báo chí Tây phương và não trạng di dân Á Châu Mỹ, não trạng Ngụy ngục, thì 2 ngàn Mỹ kim nước Mỹ bồi thường một mạng người mới quan trọng...Và "Ông Trung Sĩ Mỹ" lý tưởng của các "cộng đồng chống cộng" và  sỉ diện nước "Mỹ của họ" mới là quan trọng nhất!!!
  
    Tuy nhiên, về phía kẻ sát nhân, theo điều tra mới cho biết Bales, không chỉ can tội bạo hành, mà còn từng gian lận lừa bịp nạn nhân tiền tiết kiệm một đời của họ trong đầu tư làm ăn với món nợ hơn cả triệu Mỹ kim ($1,274,000 ) tiền bồi thường, chưa trả.
  
    Ối, người anh hùng thiên chúa giáo "yêu tổ cò quốc gia", yêu quân đội, hiền lành tử tế, chống tốt, cha gương mẫu, dấn thân 4 lần cho đất nước, mà báo chí chính qui và quân đội Mỹ vẽ ra, nay còn đâu? Chỉ còn hình ảnh một tên ba trợn hung hăng, lừa bịp trốn nợ, đăng lính vì tiền đang hiện ra càng ngày càng rõ rệt. Chỉ còn là vấn đề thời gian thôi thì ngay cả hình ảnh "đơn phương tàn sát giết người" sẽ hiện rõ thành một toán lính thiên chúa giáo Mỹ, đã bàn trước kế hoạch hiếp dâm giết trẻ em tại 3 ngôi làng với lý cớ đi lùng bố Taliban. Vì cho đến nay, theo những lời khai của dân làng và bằng chứng ở hiện trường đã cho phép ủy ban điều tra khẳng định vụ tàn sát, có hiếp dâm là việc làm của ít nhất là một toán lính Mỹ NATO, được thực hiện có bài bản được chuẩn bị trước.      
Nguồn:
http://globalspin.blogs.time.com/2012/03/20/the-afghan-massacre-is-the-result-of-war-not-just-one-soldiers-twisted-mind/?iid=tl-main-mostpop2
    http://news.yahoo.com/afghan-murder-suspect-bales-took-life-savings-says-223934030--abc-news.html


The Afghan Massacre Is the Result of War, Not Just One Soldier Going Rogue

   
   
   
Spc. Ryan Hallock / AFP / Getty Images       
           
Spc. Ryan Hallock / AFP / Getty Images
           
Staff Sgt. Robert Bales (R) at the National Training Center in Fort Irwin, California, August 23, 2011.   
   
   For most of the media, the story regarding Staff Sergeant Robert Bales has moved to American soil. The U.S. soldier accused of killing 16 Afghan civilians is now under watch at a base in Kansas, with a veritable full-court press ferreting out every detail of his background. Report after report puzzles over the traumas of his years in combat, the intricacies of his personal life, the personality of his lawyer, the shocked disbelief of his neighbors. The story is one of a soldier “gone rogue,” a troubled man who “snapped.” And it is a story my colleagues are telling ably, such as this look at the hidden dangers of brain injuries sustained by American combat troops or this exploration into the emotional world Bales inhabited.   
But there is another part of the story that is more important, one that has been cast aside by the current media frenzy. It’s a story that remains in Afghanistan and begins with the names of the 16 Afghan civilians in Kandahar province—including nine children—whom Bales allegedly murdered in cold blood. Here they are, as reported by al-Jazeera:
     
Mohamed Dawood son of Abdullah
       
Khudaydad son of Mohamed Juma
       
Nazar Mohamed
       
Payendo
       
Robeena
       
Shatarina daughter of Sultan Mohamed
       
Zahra daughter of Abdul Hamid
       
Nazia daughter of Dost Mohamed
       
Masooma daughter of Mohamed Wazir
       
Farida daughter of Mohamed Wazir
       
Palwasha daughter of Mohamed Wazir
       
Nabia daughter of Mohamed Wazir
       
Esmatullah daughter of Mohamed Wazir
       
Faizullah son of Mohamed Wazir
       
Essa Mohamed son of Mohamed Hussain
       
Akhtar Mohamed son of Murrad Ali
  
Read these names and hear them in your head. It’s a cliché to say that casualties in this war-ravaged part of the world seem to us a statistic, but too often that’s where our interpretation of such events ends. Too often, we privilege one type of victim over another, investigate the inner mind of one kind of villain while painting another in one sweeping stroke. Men like Bales are aberrations, their crimes freak incidents; Muslim suicide bombers, on the other hand, are but a stitch in a tapestry of hate. As the longtime British Middle East correspondent Robert Fisk writes, Bales
       
had no sooner returned to base than the defence experts and the think-tank boys and girls announced that he was “deranged”. Not an evil, wicked, mindless terrorist – which he would be, of course, if he had been an Afghan, especially a Taliban – but merely a guy who went crazy.
    
I’m not interested in likening one kind of hideous deed with another. Rather, while reporters try to understand Bales’ own troubled state, they should also consider the context from which it emerged: simply put, this slaughter of 16 Afghan civilians is a symptom of a military occupation that has gone on for over a decade, with great loss of life and no assured victory in sight. As one of Bales’s horrified neighbors told TIME: “What happened in Afghanistan is a creation of the war. That’s not the person that I knew.”
   
(PHOTOS: The Afghan Massacre)
   
Of course, the NATO forces on the ground in Afghanistan aren’t there to kill civilians. And most soldiers, no matter the steady accumulation of frustration and rage on the frontlines, are not war criminals-in-waiting.  But war is and has always been a brutalizing thing, sparing not even its most righteous combatants. In the spring issue of the American Scholar, journalist Neil Shea sent in a dispatch from an embed with American troops in southern Afghanistan, an article pegged to what was then the latest atrocity committed by NATO forces — the January revelations that U.S. troops had defiled and urinated upon the bodies of slain Afghans.
   
Shea describes the violence in the soldiers’ banter, the contempt and anger some in the platoon he walks with have for the Afghans in their midst:
       
I felt I was watching some of the men unravel toward serious crimes, if, in fact, they had not already committed them elsewhere in Afghanistan or Iraq. Evil or atrocity often explodes from a furnace built by the steady accretion of small, unchallenged wrongs. Some men in Destroyer platoon had been drifting that way for a long time.
  
The villain of Shea’s piece is a swaggering platoon leader who we’re told shoots dogs for fun and gratuitously smashes up Afghan homes during night raids of village compounds. In an astonishing aside, he jokes to Shea:
       
Yeah, we definitely made some Taliban out here. It was like a week-long Taliban recruiting drive. And we had fun doing it. I love recruiting for the Taliban. It’s called job security.
    
Again, he may be an ugly exception amid a host of well-intentioned, disciplined soldiers deployed in Afghanistan. And any number of reporters could scratch their chins over his particular experience, diagnosing his likely PTSD and the moment when he “snapped.” But what about the trauma of the Afghan civilians he terrified? What about Afghanistan’s PTSD after a decade caught between NATO bombings and misdeeds and Taliban bullying and attacks?
   
(MORE: Is The Army Responsible for the Afghan Massacre?)
   
In the area where Bales allegedly carried out his slaughter, one village elder starkly warned a reporter for Global Post of the consequences of the killings: “There is no future for the U.S. and us any more,” he said. According to him, an earlier strike on Taliban positions actually killed some 50 civilians. “They can invest $1 million in our area, but for who? We will be gone if they will stay. Is it worth the money to build a school for nobody?” Despite all of Washington’s efforts to pursue effective counter-insurgency in Afghanistan, it still has no solution for a nation that has been turned inside out by war for over 30 years.
   
As Fisk, the British journalist, writes, the atrocities here may not be as bad as those committed in earlier occupations — he cites the U.S. in Vietnam and the French in Algeria — but the legacy of violence is often the same. In the late 1950s and early 60s, the French brutally tried to cling to their colonial possession of Algeria, conducting bloody “pacification” campaigns, napalming villages, disappearing thousands of civilians and suspected guerrillas alike. In response, the main revolutionary faction — whose authoritarian government remains in power to this day — committed its own atrocities, gunning down peasants, settlers and collaborators.
   
Mouloud Feraoun, a respected Algerian novelist at the time, asked searching questions of the men supposedly fighting for his freedom:
       
Can people who kill innocents in cold blood be called liberators? If so, have they considered for a moment that their “violence” will engender more “violence,” will legitimize it, and will hasten its terrible manifestation?
     
As the revolutionary war grew apace and led to spiraling death counts, Feraoun pushed for peace and reconciliation. His efforts were snuffed out in 1962, when French paramilitaries hopped up on morphine shot him 12 times on the streets of Algiers. A line Feraoun penned earlier in despair in his journal always sticks with me: “A blade on fire stands poised over this century; it is stained with the blood of men: that of the fighters and the victims; it will form a bloody line of retribution across a useless page.” He knew that all war is hell and that — far from just one deranged man with a gun — we are all in it.

    Read more: http://globalspin.blogs.time.com/2012/03/20/the-afghan-massacre-is-the-result-of-war-not-just-one-soldiers-twisted-mind/?iid=tl-main-mostpop2#ixzz1pjHCFZfK

No comments:

Post a Comment