Tuesday, November 13, 2012

Giọt nước mắt của một Dân Tộc.

Ngày xưa còn bé, Tôi vẫn thường nghĩ rằng đưọc làm ngưòi Việt Nam là một vạn hạnh, một niềm vạn hạnh tròn đầy và đơn giản, vì dân tộc mình đã có một quá trình chống ngoại xâm nhiều nhất, dài nhất,và anh dũng nhất thế giới. Thế thôi !!! Dù hôm nay đây, Tôi vẫn cứ nghĩ như thế, nhưng có một cái gì đó cay đắng cứ giằng giật niềm vạn hạnh của mình, khi nhìn lại toàn bộ giai đoạn lịch sử bị nộ lệ, rồi vùng lên! Rồi lại bị nô lệ, rồi lại đổ biết bao máu xương mà vùng lên nữa! Nhất là giai đoạn cận sử của đất nưóc mà cuộc đời chính mình nằm gọn ở trong đó.

Nó có một cái gì không ổn trong lối suy nghĩ hành xử của ngưòi Việt Nam mình cho nên cứ để bị ngoại nhân nó đè, nhẫn nhịn để nó đè đầu đè cổ… thật lâu.. rồi mới chịu hộc máu mồm mà vùng lên! Phải làm sao đừng để ngưòi ta đến nước mình đè đầu đè cổ mình, mình sẽ chẳng cần phải anh dũng vùng lên làm gì nữa! Anh dũng vùng lên đến rã cả ngưòi, cả giang sơn ích gì! Cứ nghĩ rồi đau!  Hèn chi có một ông Việt Nam đã nhắn cả chúng ta hãy bắt đầu “dắt tay nhau đi dưói tấm biển chỉ đường của trí tuệ”. Tức nhiên rõ ràng hồi đó tới giờ mình có một cái gì đó ngu lắm! Buồn một điều là dù rõ ràng như thế, nhưng chẳng có mấy ai trong ngưòi mình chịu nhận mình có một cái gì đó đã và đang ngu cả!

Nhưng dẫu sao vẫn không làm cho chúng ta bật khóc trong đắng cay. Bởi vì bị thằng ngưòi ngoài nó nô lệ, nó đối xử tàn tệ là chuyện chẳng đặng đừng, thường xảy ra! Rồi vùng lên đồ máu mất mạng mà đánh nó, dẫu ngu dại để bị nhiều lần, vẫn cứ là chuyện “cũng chẳng đặng đừng”, phải xảy ra! Chẳng có gì là đắng cay, dẫu vẫn có một cái gì đó áy náy!

Cái cay đắng uất hận của một dân tộc nó nằm ở chỗ khác! Nó nằm ngay trong chính chúng ta! Phải chăng đó là sự cay đắng của riêng thế hệ ngưòi Viêt Nam hôm nay?!?! Thế thì buồn quá! Nhưng quả đúng là như thế! Vì đắng cay lắm nên mới có một ngưòi Việt Nam suốt “đêm chông đèn ngồi nghĩ” về mình, về đất nước mình! Mới có một phụ nữ Việt Nam, mở mắt nhìn đất nước rõ ra chỉ là một “thiên đưòng mù” ! “thiên đường” đầy những “tiếng vỗ cánh của bầy quạ đen” và “bọn tôi tớ ngoại nhân”! Còn Tôi, vì không phải là nhà văn, nên cứ bâng khuâng  nhìn quanh để chỉ thấy nhoáng lên những lằn đao của anh, của chị, của em, của một mẹ Âu Cơ, một cha Lạc Long cứ dè chừng cắt cổ nhau! Và hằng đêm, chập chờn vẫn chỉ nghe đầy những lời ngoa nguề nguyền rủa tàn tệ của ngưòi cùng giòng máu và  những lời tâng bốc vô liêm sỉ theo thói qưen sợ hãi vọng về từ hơn nửa thế kỷ!

Cái  Ông Ngưòi Việt ban đêm thức giấc ngồi chông đèn kia, hẳn đã ngồi nghĩ trong vùng không gian dầy đặc những mùi xương máu, nưóc mắt đau khổ của đồng bào mình nên mới day dứt chừng ấy! Và ngưòi phụ nữ Việt Nam nọ, cũng đã phải đi qua nhiều bãi xương khô, chồng chất xác đồng bào của mình, nên mới nghe đuợc rõ tiếng của bầy quạ đen mà phẫn nộ như thế!

Ở đây, nơi xứ ngưòi tạm dung này, không có đèn để chông, Tôi đành thắp nến để nghĩ, cây nến khẳng khiu nhưng thơm mùi đủ loại, trừ mùi không gian thương nhớ của quê hương mà trong đó lây lất mùi bồ hôi, mùi máu xương của đồng bào  mình trộn lẫn từ chín kiếp.

Nhìn giọt nến ngập ngừng rơi mà thương cho đồng bào mình bây giờ nưóc mắt cũng ngập ngừng đắng cay . Ðắng cay vì máu xương của thân xác mấy đời đã tràn lên, rồi ngã xuống vì nền độc lập tự chủ của dân tộc, mà cho đến hôm nay tự chủ cũng không! Ðộc lập cũng chẳng có! Mà Tự do Dân chủ nhân phẩm lại càng chẳng có tí gì!!! Mà khốn nạn hơn! Chính bàn tay của kẻ từng tự nhận mình là “cha già dân tộc” và những tên đồ tể  cùng giòng máu đã từng rêu rao hô hào chính nghĩa tự do độc lập, dân chủ đủ trò, đã cướp đi những điều trân quí ấy của đồng bào tôi!  Những tên đã lộ diện làm tôi tớ ngoại bang! Những tên bạo chúa trong một triều đại phong kiến của thế kỷ 21! Chúng nó tàn độc đến độ đã khiến một đại công thần của chính chế độ phải ngửa cổ mà than rằng nó tồi tệ và dã man hơn cả Tần Thủy Hoàng, độc ác bất nhân hơn cả Phát Xít Hít Le!!!

Niềm tự hào vạn hạnh của tôi về dân tộc của mình đưọc xây bằng máu xương chống ngoại xâm từ mấy ngàn năm, nhưng sự hổ thẹn nhục nhã hôm nay lại lắng đọng trong từng giọt nưóc mắt lầm lũi của đồng bào mình. Không có gì cay đắng hơn, tủi nhục hơn cho một dân tộc có một quá trình chống ngoại xâm dài nhất, nhiều nhất, lại bị chính những đưá con cùng giòng máu toa rập với ngoại bang buôn bán đất đai của tổ tiên, vắt máu, nạo xương đồng bào của mình.

Tôi không có quyền chối bỏ những máu xương, thân xác, và thiện chí của những đồng bào tôi đã nằm xuống cho mảnh đất Việt Nam, bất kể họ là ai! Ðã đứng ở chiến tuyến nào! Vì một cách nào đó họ đã nằm xuống vì những con ngưòi Việt Nam còn sống sống sót vất vưởng  hôm nay! Trong đó có cái thằng Tôi đây! Nhưng Tôi cũng không có quyền quay mặt với những giọt nước mắt đắng cay nhục nhã của đồng bào mình hôm nay, để rồi tung hô những thành quả hư cấu, bịp bợm không tưởng.

Tôi, với sự tự trọng tối thiểu, phải buộc lòng nhìn nhận rằng đồng bào tôi đã trải dài xương máu, xác thân mấy mươi năm để rồi chẳng đưọc gì hết!!!  ngoài một đống rác công cộng, nơi phế thải những cặn bã dư thừa của nưóc ngoài, và một bọn cầm quyền lai căng , một lũ bội tình! Những tên tôi tớ ngoại bang nhăn nhở bất cố liêm sỉ đang đè đầu cưỡi cổ mọi ngưòi! Ðang biến đất nước thành nơi ăn chơi giải trí rẻ tiền của ngoại kiều! Ðẩy dân tộc vào cảnh làm điếm, làm tôi mọi, vợ lẽ cho ngưòi. Máu xương, nưóc mắt bao nhiêu, để được như thế đấy!

Những giọt nến trắng trong đã khô đục từ lúc nào. Những giõt nến trắng nhàn nhã, xếp lớp lên nhau thật êm đềm hạnh phúc. Bên kia, và hôm nay, những gịot nưóc mắt của đồng bào tôi, dân tộc tôi, vẫn nhục nhằn chảy. Những giọt nưóc mắt này sẽ chẳng bao giờ khô, sẽ chẳng bao giờ bình an lắng đọng ấm êm nữa! Vì nó cưu mang nỗi nhục chua chát nhất của dân tộc! Nó đã thấm và đang thấm sâu vào mảnh đất oan khiên héo mòn mất mát ấy ..Những giọt nưóc mắt cay đắng của dân tộc khốn khổ này sẽ chảy về nguồn sữa mẹ Âu Cơ, và sẽ  chảy miên viễn trong từng khe bùn đọng, dưói từng ngọn cỏ dại, và trải hết các ao hồ, giòng suối, con sông, để nhắc nhở một bài học nhục nhã cho ngưòi Việt Nam từ đây và  mãi mãi ngàn sau..











Nguyên Khả Phạm Thanh Chưong.

No comments:

Post a Comment