“Nếu quần chúng nhân dân không còn lưu tâm đến công việc chính trị xã hội, thì các Ông và Tôi, và Quốc Hội, Lập Pháp, Chánh Án, Thống Đốc, tất cả sẽ trở thành những con Chó Sói. Điều này dường như là luật tự nhiên thuộc bản chất tổng quát của chúng ta, cho dù có vài ngoại lệ cá nhân.” Tổng thống Mỹ Thomas Jefferson nói với dân biểu Edward Carrington.
(If once [the people] become inattentive to the public affairs, you and I, and Congress and Assemblies, Judges and Governors, shall all become wolves. It seems to be the law of our general nature, in spite of individual exceptions." : Thomas Jefferson to Edward Carrington, 1787)
Lịch sử xã hội chính trị nhân loại là sự thống trị của các thế lưc thiểu số, tập quyền qua các hình thức bộ lạc tập quyền, phong kiến vương quốc, đế quốc , độc tài v.v cai trị bằng đàn áp đại đa số quần chúng. Con ngưòi bị đàn áp bằng bạo lực để buộc phải chập nhận vị thế “nô lệ” của mình, thừa nhận tính “chính đáng” của quyền lực chuyên chế thiểu số. Điều này vô hình chung đã trở thành truyền thống và mang tính CHÍNH THỐNG trong não trạng của CON NGƯÒI NÓI CHUNG. Cho đến khi có nỗ lực KHAI PHÓNG VẬN ĐỘNG về ý niệm quyền lực của quần chúng từ Đông qua Tây, từ lúc yếu, đơn lẻ, (như Mạnh Tử) đến lúc mạnh lan rộng (như J, Rouseau, Thomas Paine), đây chính là sự ra đời của ý thức dân chủ. Và khi quần chúng ý thức và tập hợp được đấu tranh khẳng định được vị thế con ngưòi, vị thế làm chủ của chính mình, đây là lúc TINH THẦN TỰ DO- NỀN DÂN CHỦ ĐƯỢC KIẾN TẠO.Ý thức dân chủ, có nghĩa là ngưòi dân, quần chúng ý thức và khẳng định được vị trí công dân của mình bằng giá trị tự do của con ngưòi thể hiện qua những quyền hạn của ngưòi dân, của quần chúng chống lại thế lực độc tài áp đặt của hệ thống nhà nước. Lịch sử xã hội nhân loại chỉ được thay đổi tòan diện khi quần chúng đứng dậy, đối nghịch với thế lực nhà nước để dành lại quyền hạn con người của mình. Và ý thức dân chủ này được thể hiện thành công đầu tiên tại nước Mỹ 1774. Sau đó ý thức dân chủ lan rộng đến những quốc gia khác trong những thời điểm khác nhau. Nhưng nền tảng căn bản vẫn là SỰ Ý THỨC DÂN CHỦ của quần chúng xã hội đó. Lịch sử này XÁC ĐỊNH RẰNG, nền DÂN CHỦ đưọc kiến tạo bằng sự ĐẤU TRANH CHỐNG LẠI THẾ LỰC NHÀ NƯÓC, buộc thế lực NHÀ NƯÓC TỪ VỊ THẾ TOÀN TRỊ ĐỘC TÀI BẰNG ÁP CHẾ BẠO LỰC, phải cúi đầu dưói sự chủ đạo đặt để của quần chúng. Chứ không phải là sự BAN PHÁT hay TỰ NGUYỆN thay đổi từ NHÀ NƯÓC do năn nỉ van xin, HAY DO THẾ LỰC CẦM QUYỀN TỰ Ý THỨC VAI TRÒ CỦA MÌNH..
Tiến Trình Việt Nam: Xác định vấn nạn, và khẳng định mục tiêu: Dân Chủ
Trong suốt thời kỳ phát triển cận đại của Việt Nam, vấn đề dân chủ, hay nói cho chính xác là nguyện vọng dân chủ chưa từng được đặt ra. Bao nhiêu phong trào đấu tranh vẫn chỉ là đấu tranh chính trị xoay vần từ ý thức độc lập, rồi tranh thủ giữa các thế lực chính trị quyền lực để xếp đặt hệ thống cai trị trong nền tảng định chế của phe phái NHƯNG CHƯA HỀ CÓ CUỘC VẬN ĐỘNG Ý THỨC DÂN CHỦ đến với QUẦN CHÚNG, ĐỂ QUẦN CHÚNG XÁC ĐỊNH VAI TRÒ CHÍNH TRỊ CỦA MÌNH, TỪ QUẦN CHÚNG, DO QUẦN CHÚNG THIẾT LẬP NỀN TẢNG DÂN CHỦ; trừ nỗ lực đơn lẻ của cụ Phan Chu Trinh, nhưng không một ai tiếp nối và khai triển.
Chúng ta phải thẳng thắn loại bỏ tính tự ái phe phái, và tự ái dân tộc hão huyền, để nhìn nhận rõ ràng vấn nạn của chúng ta..là tầm tư duy của xã hội chúng ta, nói chung, cho đến nay chưa hề có ý thức dân chủ. Quần chúng Việt Nam chúng ta, nói chung chưa vượt lên trên được tầm nhận thức “độc lập của bầy đàn”, tư duy đồng hoá cá nhân vào CƠ CHẾ CHÍNH TRỊ, để có TẦM NHẬN THỨC CAO HƠN: nhận thức xác định, và khẳng định vị trí CON NGƯÒI CÔNG DÂN đối trọng với CƠ CHẾ NHÀ NƯỚC, CHÍNH PHỦ.
Nếu chúng ta không xác định được bản chất của vấn nạn, tất nhiên sẽ không hiểu được nguyên nhân, và khi không hiểu được nguyên nhân chúng ta sẽ không tìm được giải pháp đúng đắn. Không có giải pháp đúng đắn, Chúng ta sẽ luẩn quẩn vá đắp ,và vấn nạn không những vẫn còn đó, mà sẽ còn tệ hại hơn. Đó chính là hiện trạng Việt Nam hôm nay.
TIẾN TRÌNH DÂN CHỦ VIỆT NAM:
Cái gọi là đấu tranh dân chủ hiện nay của Việt Nam, sòng phẳng mà nhận định, chỉ là cái biến dạng của sự nối dài hai thế lực chính trị với não trạng tưy duy lạc hậu còn sót lại mà thôi, nó không phải là sự ý thức của quần chúng, chưa phải đi ra từ nguyện vọng quần chúng. Hai thế lực lạc hậu này là hệ quả của cuộc chiến tranh lạnh toàn cầu, cô đọng trong xã hội Viêt Nam đưọc gọi là cuộc tương tranh Quốc Cộng. Cả hai đều tập trung vào ý thức hệ chính trị để tranh thắng, nhưng ý thức dân chủ chưa hề được đặt ra với quần chúng, và ngay cả trong sinh hoạt tư tưởng đảng phái chính trị.
Cho nên, chúng ta thấy, không kể nền tòan trị phong kiến tập quyền tại miền Bắc do Hồ Chí Minh thiết lập, trưóc năm 1975 ở miền Nam, chúng ta chỉ thấy những thành phần bất mãn với chế độ độc tài, quân phiệt Ngụy, liên kết với nhau để mưu toan lật đổ để nắm quyền, hoặc chia sẻ quyền bính, chứ CHƯA HÊ CÓ MỘT NỖ LỰC VẬN ĐỘNG QUẦN CHÚNG VỀ Ý THỨC DÂN CHỦ ĐỂ XÂY DỰNG MỘT NỀN DÂN CHỦ. Những sinh hoạt này, nếu có hình ảnh quần chúng tham gia, cũng chỉ là bị vận động theo phương cách mị dân, lợi dụng sức dân để tiến hành chủ trương chính trị phe phái mà thôi.
Và não trạng này vẫn tồn tại cho đến ngày hôm nay ở trong cũng như ngoài nưóc. Chúng ta thấy sau ngày 30-4-1975 những nỗ lực mang tính cách đảo chính, chủ trương quân sự, liên tục hình thành. Cho đến khi lượng người hải ngoại gia tăng, chúng ta lại thấy các thành phần của chế độ Ngụy kết hợp theo ý thức “chống cộng”, bị lập lờ nhập nhằng với “đấu tranh tự do dân chủ”, nền tảng vẫn là lưu giữ hình ảnh chế độ Ngụy qua biểu tượng cờ vàng (Tôi xác định đây là “tấm giẻ rách ba que”), chứ chưa hề có tính “DÂN” và tính “CHỦ”.
Hiện trạng này cho chúng ta thấy gần như tòan bộ nỗ lực của “phe không Cộng Sản” sau ngày 30-4-1975, đã được dồn vào việc tố cộng, đánh bóng quá khứ về chế độ cũ, vai trò Mỹ, như một mẫu mực chính đáng, chính thống đối nghịch với CSVN. “Sách lược chống cộng” truyền thống này được duy trì bằng sự tổng hợp của hư cấu cờ quạt, nhân vật, dữ kiện lịch sử, và bạo lực hăm dọa, bôi nhọ, chụp mũ tất cả những ai có ý hướng khác biệt. Nỗ lực chung là chỉ để giữ tính “chính thống” chứ không hề khai triển ý thức cho ngưòi dân về nguyên lý QUYỀN của ngưòi DÂN làm CHỦ . Các phương tiện thông tin trở nên cô đọng một chiều, chỉ có khả năng chứa đựng những tư tưởng tố cộng, ca ngợi VNCH, Mỹ, nhiều khi rất trẻ con và hề chèo. Hiện trạng này khiến “ngưòi cầm bút không cộng sản” chỉ viết để thỏa mãn số đông thuộc phe mình là chính, chứ không có nỗ lực dân trí về ý thức giá trị nguyên lý DÂN CHỦ. Dĩ nhiên báo chí tư nhân hải ngoại không còn cách nào khác hơn là khuynh hướng này, vì lý do thương mại cần ngưòi đọc để bán báo; và nhất là vì áp xuất bạo lực. Vì nếu chỉ nhúc nhích khác biệt ý kiến là sẽ có một rừng “giẻ rách ba que” vây kín hăm dọa khủng bố quy chụp tẩy chay, phiền nhiễu. Cho nên nội dung bài viết không chủ động tiên phong trong tư tưởng mới cho mục tiêu DÂN CHỦ, mà hầu như viết cho phe mình đọc, để được phe mình chấp nhận, cho có độc giả , tránh không bị lên án chỉ trích v.v
Hiện trạng cô đọng này có sự giảm bớt trong mấy năm gần đây..một phần do tính trơ trẽn lố bịch củ a họ đã quá lộ liễu, nên bị nhàm chán, một phần do sự thay đổi của tình hình chính trị tòan cầu sau sự sụp đổ của hệ thống Xô Viết, Mỹ đã mở rộng bang giao và phá bỏ “lằn ranh lạnh” với các cơ chế chính trị khác biệt, trong đó có cả CSVN. Khiến thế lực “chống cộng” hẫng chân. Nhưng tựu trung nền tảng vẫn không thay đổi. Dù đã có nhiều sự thay đổi trong những tuyên bố, đưòng lối công khai, nhưng vẫn không vượt qua được nền tảng “tấm giẻ rách ba que”. Diển văn , họp báo, ra mắt, v.v. vẫn cứ lấy “quốc ca quốc kỳ” của một chế độ ngụy tính đã chết làm nền tảng.. Như vậy rõ ràng ý thức, hay thẳng thắn mà nói, thì mục tiêu của những nhóm, đảng phái này vẫn chỉ là chống cộng bằng mị dân, chứ KHÔNG CÓ Ý THỨC KHAI PHÓNG DÂN CHỦ. Não trạng của họ vẫn đang ngừng lại, xoay vần ở thời kỳ phân chia lằn ranh chính trị, với tác phong hoạt đầu phe phái.. VẪN KHÔNG CÓ THẬT TÂM SÒNG PHẲNG VÓI LỊCH SỬ, KHÔNG CAN ĐẢM THỪA NHẬN SỰ THẬT, vẫn tiếp tục ngụy biện dối trá và mị dân. “Phe ta” được xác định bằng “cờ vàng” với những xưng tụng “VNCH”.. “Phe địch” gồm CSVN cộng thêm tất cả những chủ trương không có “cờ vàng giẻ rách”, “lên án Mỹ, Ngụy”. Vì thế, những kẻ bịp bợm như “Chính Phủ” Nguyễn Hữu Chánh, với những tung tin thất thiệt, chính tri hoạt đầu phong vương phong tưóc cho nhau.. lợi dụng dân trí thấp kém..bôi nhọ chụp mũ v.v vẫn được dung chứa. trong tinh thần “phe ta,” VÌ CHỦ TRƯƠNG CHỐNG CỘNG, CA TỤNG NHỚ ƠN VNCH, đồng minh MỸ, và phất phới “GIẺ RÁCH BA QUE.”
Trong khi đó, bên trong Viêt Nam, những nỗ lực được thổi phồng là dân chủ dần dần lộ rõ cũng chỉ là những bưóc nối dài của thể chế chính trị lạc hậu CSVN, ly khai từ những bất mãn bực tức cá nhân chứ KHÔNG PHẢI TỪ Ý THỨC DÂN CHỦ. Từ đó chúng ta thấy những nhân tố này cũng chỉ xoay vần trong lề lối kiến nghị xin xỏ, trông chờ thay đổi từ tâm của đảng CSVN, vẪn xác định tính chính đáng vị thế của Đảng, vai trò “anh hùng thánh nhân” của Hồ Chí Minh v.v Bản chất của Kiến nghị là nài xin sự thương xót, từ tâm của kẻ cầm quyền; là xác nhận, là tự trao quyền lực, tính chính đáng cho kẻ cầm quyền. Đây chính là CHỦ TRƯƠNG của kẻ cầm quyền.
NHỮNG nhân tố này, KHÔNG HỀ CÓ NỖ LỰC VẬN ĐỘNG ngưòi DÂN trong ý thức vị thế CHỦ của mình. Họ tiếp tục biện minh, như đảng CSVN từng biện mình, rằng “hoàn cảnh xã hội lịch sử, văn hóa Việt Nam khác.. cho nên chưa thể… DÂN CHỦ …như dân chủ ở nơi khác.” Nói tóm lại, chúng ta chỉ thấy những huyênh hoang tuổi Đảng, công trạng cách mạng, xưng tụng phỉ già Hồ Chí Minh, để tố cáo cá nhân, viết những kiến nghị nài xin, tạo những trao đổi vọng ra bênh ngoài, bày tỏ những trông đợi, kỳ vọng áp lực quốc tế, kỳ vọng trông chờ thay đổi từ Đảng: thập thò hồi hộp trồi sụt theo từng tên Tổng Bí Thư, từng kỳ “đại hội đảng”, (cũng như các nhóm chống cộng, hí hửng trồi sụt theo quốc hội Mỹ, tuyên bố của nhà nưóc Mỹ) NHƯNG KHÔNG HỀ THẤY CÓ NỖ LỰC TIẾP CẬN ĐỂ XÂY DỰNG Ý THỨC DÂN CHỦ TỪ QUẦN CHÚNG. Tiêu biểu như nhóm Tràn Khuê và Đảng của nhóm Sĩ Bình và Ngãi cho rằng “quan liêu quét sạch, người người thanh thản tự do.” Có nghĩa là chỉnh đốn Đảng, sửa tính quan liêu của Đảng là … tự nhiên có Tự Do và quần chúng sẽ thanh thản!!! Đảng sẽ TỰ NGUYỆN cúc cung tận tụy làm công bộc dân! Và nhân dân tự nhiên nằm duỗi chân làm CHỦ..do Đảng ban cho sau khi gạch bỏ điều bốn hiến pháp, và Đảng CHO bầu cử QUỐC HỘI, có “quốc tế” giám sát. Chưa hết, Việt Kiều CÓ CÔNG, CÓ ĐÓNG GÓP CÙNG ĐẢNG CSVN sẽ ĐƯỢC ĐẢNG CHO PHÉP VỀ ỨNG CỬ THAM GIA QUỐC HỘI..không phải tham gia làm thủ tướng, bộ trưởng!!! ( Giời ạ.. cứ tưởng tượng Nguyên Khả tôi “tự nhiên có công với Cách Mạng” đang ĐƯỢC ĐẢNG CHO làm Dân Biểu, tự nhiên lỡ quen miệng chửi cha “thằng bác Hồ” trong Quấc Hụi, Đảng buồn lòng, KHÔNG CHO LÀM ĐẠI BIỂU “QUẤC HỤI” nữa, thì làm sao, giải quyết cách nào đây hả các giời Dâng Chủ Đầu Hàng???)
Như vậy, nhìn phiến diện thì chúng ta sẽ “hồ hởi” vì cho rằng đảng CSVN và cái cơ chế toàn trị hiện đang bị hai áp lực “đấu tranh” để ĐA NGUYÊN HÓA QUỐC HỘI. Nhưng nếu nhận định xâu sát hơn chúng ta sẽ thấy rõ cả hai “thế lực” này đang tạo thêm sự vững mạnh cho đảng CSVN.
-Thứ nhất, họ đang tái xác định phương cách, chính sách của CSVN : Thượng tầng chủ đạo mọi thay đổi. Không cần quần chúng. Xác nhận quyền hạn chính đáng của chế độ qua các KIẾN NGHỊ, GÓP Ý v.v
-Thứ hai, họ cũng đồng bộ với đảng CSVN trong nỗ lực bưng bít sự thật, mị dân.
-Thứ ba, hệ quả của hai sự kiện trên, là họ vô hình chung KHÔNG XÂY DỰNG, MÀ CÒN LÀM HƯ HOẠI DÂN TRÍ, sức mạnh duy nhất ĐỐI KHÁNG với NHÀ NƯỚC để đưa đến DÂN CHỦ. Họ cùng đảng CSVN ngăn chặn, loại bỏ QUẦN CHÚNG ra khỏi tiến trình chính trị của Việt Nam.
Như vậy rõ ràng chúng ta thấy đảng CSVN đang nắm tòan bộ điều kiện và quyền lực, mà DÂN TRÍ, Ý THỨC DÂN CHỦ, DÂN QUYỀN không được khai triển để QUẦN CHÚNG THAM GIA VÀO TIẾN TRÌNH DÂN CHỦ… thì hệ quả đương nhiên là KHÔNG THỂ CÓ DÂN CHỦ.. Đơn giản, DÂN CHỦ không thể có khi DÂN không tham gia, không có ý thức làm CHỦ.. Như vậy nền toàn trị đảng CSVN không thể lung lay, mà sẽ chỉ còn là sự đi đêm, ĐỔI TÊN, ĐỔI DẠNG, tưong nhượng chia quyền lợi chính trị, kinh tế , được mượn danh dân chủ, giữa các đối lực chính trị mà thôi. Do đó sẽ có những biến dạng về hình thức, nhưng bản chất vẫn là PHI DÂN CHỦ.. ĐẢNG VẪN TÒAN QUYỀN.. Đơn giản vì DÂN, đại đa số quần chúng Việt Nam, vẫn đang bị đặt ra ngoài vòng xoay chuyển chính trị của xã hội, đất nước. Và thiểu số là các thế lực chính trị , dẫn đầu là đảng CSVN, vẫn CHỦ ĐỘNG tiến trình chính trị Việt Nam.
TÌNH HÌNH HIỆN NAY ở Việt Nam chỉ là sự tương tác giữa đảng CSVN đang chủ động ở thế THƯỢNG PHONG, xoay vần với các nhóm chính trị thời cơ mà thôi. KHÔNG HỀ, và CHƯA HỀ mang tính VẬN CHUYỂN TIẾN ĐẾN DÂN CHỦ, vì không có, chưa có quần chúng, nhân dân.
Ngay ở xã hội dân chủ đầu tiên của nhân loại là nưóc Mỹ, khi quần chúng của họ đã hình thành được nền dân chủ, hành xử dân chủ bằng dân trí, mà những ngưòi sáng suốt, yêu dân chủ thật sự như ông Jefferson cũng vẫn lo ngại cảnh cáo:
“Nếu quần chúng nhân dân không còn lưu tâm đến công việc chính trị xã hội, thì các Ông và Tôi, và Quốc Hội, Lập Pháp, Chánh Án, Thống Đốc, tất cả sẽ trở thành những con Chó Sói. Điều này dường như là luật tự nhiên thuộc bản chất tổng quát của chúng ta, cho dù có vài ngoại lệ cá nhân.” Tổng thống Mỹ Thomas Jefferson nói với dân biểu Edward Carrington.
Rõ ràng sự lưu tâm, ý thức, THAM GIA của quần chúng nhân dân là một nền tảng duy nhất của dân chủ.. và là sức mạnh duy nhất để ngăn chặn sự lạm quyền lực, độc tài gian trá. Và rõ ràng hơn nữa, là KHÔNG BAO GIỜ CÓ MÔT NHÀ NƯÓC TỬ TẾ khi DÂN TRÍ KHÔNG CÓ, Ý THỨC QUẦN CHÚNG KHÔNG CÓ để buộc NHÀ NƯÓC PHẢI TỬ TẾ.
Nói cách khác, một nhà nước chỉ bị DÂN TRÍ buộc phải tử tế mà thôi..Và chỉ có DÂN TRÍ, SỰ Ý THỨC THAM GIA CỦA QUẦN CHÚNG MỚI XÂY DỰNG, LƯU GIỮ BẢO VỆ, VÀ PHÁT TRIỂN DÂN CHỦ bằng cách ĐỐI KHÁNG VỚI NHÀ NƯÓC LIÊN TỤC, MIÊN TỤC VÀ MIÊN VIỄN.
Con đường dân chủ hóa Việt Nam sẽ còn rất dài, rất xa khi chưa có nỗ lục vận động khai triển và phát huy dân trí. Con đưòng dân chủ sẽ không những dài, xa vời vợi mà còn tăm tối đầy chông gai khi dân trí vẫn bị những hư cấu hình bóng của những tên gian manh phản quốc phi dân chủ như Hồ Chí Minh, Ngô Đình Diệm v.v nhập nhằng bao phủ; khi những nỗ lực đấu tranh vẫn bị trì kéo bởi “tấm giẻ rách ba que” với quá khứ hư cấu bịp bợm VNCH. Dân Trí không thể có khi sự thật chính trị không được sòng phẳng trao đổi và phơi bày. Và Dân Chủ không thể có khi không có, chưa có, và KHÔNG XÂY DỰNG DÂN TRÍ. DÂN TRÍ là ý thức, là hiểu biết về quyền hạn công dân; là khả năng xác định, khả năng khẳng định quyền của ngưòi dân, tính giới hạn của nhà nước, sự can đảm thể hiện dân quyền. Khi không có dân trí thì bất cứ chế độ nào, cơ chế nào, cũng đều trở thành phi dân chủ độc tài; và đảng phái nào cũng sẽ tự nhiên trở thành những con chó sói cấu xé bóc lột nhân dân và làm hại đất nưóc như các chế độ Ngụy đã từng làm; và đảng CSVN đã và đang làm.
Đồng bào, giới trẻ dấn thân cho nền dân chủ thật sự, xin hãy tố cáo, vạch mặt, và tránh xa những tổ chức dựa vào “giẻ rách ba que” của chế độ Ngụy đã chết. Hãy cảnh giác, vạch mặt và tránh xa những nhóm ngưòi hoạt đầu ve vãn thừa nhận chế độ, vai trò tòan trị của Đảng CSVN, hư cấu Hồ Chí Minh. Chúng ta cùng quần chúng thúc đẩy ý thức dân chủ và cùng đứng lên ĐẤU TRANH ĐÒI LẠI QUYỀN DÂN CHỦ CỦA CHÚNG TA thẳng thắn và không tưong nhượng.
Đây là giải pháp DUY NHẤT.
Tự Do không thể tồn tại khi không có Dân Trí
(Liberty can not be preserved without general knowledge among people.) (August 1765) John Adams
Ngày 24 tháng Giêng, Bính Tuất (21-2-2006)
Dân chủ Duy Việt
Nguyên Khả Phạm Thanh Chương
No comments:
Post a Comment