Thursday, December 4, 2014

Một vài ý kiến “Lằn Ranh Quốc Cộng” (đăng lại theo yêu cầu)

Bảo Vệ Lằn Ranh Gì????
NKPTC.

Nhận đuợc bài viết  “Ngưòi Việt Quốc Gia và nhu cầu bảo vệ lằn ranh quốc cộng” đã mấy hôm. Nhìn thoáng qua cái danh mục những ngưòi ký tên,  thấy chẳng có cái gì lạ lùng cả! Cũng chỉ toàn một nhóm khoa bảng con cháu , và cựu quan chức của chế độ miền Nam.Tôi không buồn đọc, vì chẳng cần đọc đã biết những giọng điệu lý sự ở trong đó nó như thế nào rồi! Ðã gần ba mươi năm cái bài ca “quốc gia chân chính” “vai trò chính thống”, nó đã nhàm tai giống như bài ca “Bác Hồ” trên cửa miệng những ngưòi miền Bắc từ đó đến bây giờ vậy!

Có điều làm tôi hơi ngạc nhiên là khi nhìn kỹ lại danh sách thấy có tên của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện, người mà tôi có được dịp gặp gỡ đôi lần trao đổi. Tôi giật mình lạ lùng hết sức. Bởi vì ông là nhà tranh đấu sinh ra và lớn lên ở đất Bắc, chưa có một ngày “được may mắn” sống dưới chế độ miền Nam, nhưng tôi dám đoan chắc rằng với khí phách và cái nhìn về giá trị cuộc sống, nhân phẩm con ngưòi, lòng trân quí tự do và dân chủ, ít nhất từ những suy tư ông trao đổi với Phùng Cung mà tôi vừa đọc xong trong tập “Hoả Lò”, cũng như khí phách bất năng khuất của ông, đã từng chứng tỏ suốt cuộc đời của ông dưới chế độ cộng sản,  ông cũng sẽ ngồi nhà tù của Ngô Ðình Diệm, của Dương Văn Minh, của Nguyễn Khánh, của Nguyễn Cao Kỳ, của Nguyễn Văn Thiệu,  như Nhất Linh và những nhà dân chủ miền Nam khác mà thôi.

Dĩ nhiên chắc chắn ông Nguyễn Chí Thiện có những cơ sở lý luận riêng để đứng tên chung với những ngưòi cựu chế độ miền Nam trong lập luận “lằn ranh quốc cộng”. Nhưng riêng tôi vẫn thấy có một vài điều không ổn thỏa cần phải thưa chuyện.

Tôi đã định không viết gì về những sinh hoạt ngoài này, bởi vì vấn đề hôm nay là vấn đề ở trong nước, trọng tâm là ngưòi dân ở trong nưóc, chứ không phải của những công dân Mỹ, Úc, Pháp v.v gốc Việt. Nhiều bạn hữu có gọi điện khuyên tôi đừng lên tiếng, hãy để nó trôi đi vì cái chế độ VNCH đã chết, cuộc chiến tương tàn quốc cộng theo bàn cờ của siêu cường đã trôi qua, bây giờ là vấn đề của nhân dân Việt Nam đấu tranh cho một nền tự do dân chủ đích thực, chống độc tài đảng trị dưới mọi hình thức dù là cộng sản hay không cộng sản! Hơn nữa ai cũng biết rồi, viết ra lúc này không hay,  nó đụng chạm đủ thứ hạng ngưòi, ngưòi thân quen, bạn hữu v.v  không ích gì!

Gìòi ạ! Thấy điều sai không nói là bất nhân, nói mà không hết là bất nghĩa! Tôi không thể làm con ngưòi ngụy tín! Chúng ta cổ võ cho anh em đồng bào trong nước nói sự thật không được chần chừ, dù biết rằng ở trong nưóc, dưới chế độ độc tài đảng trị hôm nay, cái giá phải trả để nói lên sự thật là mất mát, không những cho bản thân mà còn liên đới đến gia đình, bạn bè họ hàng thân quen. Súng ống kề tai, nhà tù trước mặt!!! Mà chúng ta ở ngoài này chỉ vì sợ mất lòng vài ngưòi, đụng chạm vài tổ chức, đã vội rút vòi rút cổ, uốn lưõi bẩy lần không ra một chữ, thì nhân cách của mình ở đâu? Mình có đủ tư cách kêu gào anh em đồng bào trong nước đứng lên thực hiện nhân quyền, quyền tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, nói thật cho công lý, cho dân chủ tự do hay không? Hay mình chỉ là những con ngưòi với não trạng ngụy tín, mình xúi ngưòi khác làm những điều mình không dám làm, nhũng giá trị mình không đủ can đảm tin tưởng, và thể hiện!

Cho nên tôi buộc phải viết! Tôi viết để góp ý với ông Nguyễn Chí Thiện, một chí sĩ dấn thân đấu tranh dân chủ thực sự mà tôi rất quí trọng, như tôi đã góp ý với các nhà đấu tranh dân chủ quí mến trong nước. Tôi viết để giải bày cùng ông, và cho thế hệ đi sau tôi, có cơ hội nhìn, và trao đổi về cận sử Việt Nam về cuộc chiến tương tàn trải dài 30 năm, ở một góc độ khác hơn những luận điệu họ đã từng được nghe. Tôi viết để giữ công bằng cho những anh chị em, đồng bào yêu dân chủ tự do, đã và đang là đảng viên đảng CSVN. Tôi viết không phải để đôi co với những ngưòi tiếc nuối quá khứ, đấu tranh bằng mồm, một năm một lần đăng đàn diễn thuyết, lập tuyên bố, tuyên ngôn xuông.

Lằn  Ranh Quốc Cộng?

Lằn ranh quốc cộng ở đâu mà ra? Nó là cái gì?  Khi toàn thể nhân dân chống thực dân Pháp, chúng ta có thấy lằn ranh này không? Hay là nó chỉ có khi cái gọi là chiến tranh lạnh giữa các siêu cường tư bản và cộng sản khởi sự. Cái biên giói lằn ranh quốc cộng là cái lằn ranh ảo tưởng, ăn theo mà thôi. ! Nó chỉ có khi Hồ Chí Minh lòi đuôi tay sai cộng sản ,và phe kia bám đuôi Pháp, rồi theo Mỹ, tự đặt mình vào cái khung giả tưởng “quốc cộng” trong chiến tranh lạnh của Mỹ và Nga Hoa đặt ra! Trong khi ba nước đầu xỏ thò bắt tay nhau, hợp tác với nhau trao đổi kinh tế kỹ thuật, thì mấy ông quốc gia đàn em nhỏ bé vẫn cứ ngủ ngày mê sảng hùng hổ cắt cổ nhau! Bây giờ chúng ta, “cựu quốc cộng” vẫn tự lừa dối  mình để thỏa mãn tự ái của mình! Lằn ranh này ở đâu ra? Nó ở trong tâm tưởng vọng ngoại, vị kỷ mà có.  Chúng ta, những ngưòi tự nhận cộng sản, tự nhận quốc gia, coi nặng cái quá khứ của mình, quyền lợi phe nhóm mình, hơn cả tương lai vận mạng của nhân dân đất nước.

Nhìn ra thế giới chung quanh xem, cái lằn ranh này đâu? Hay là ngưòi ta bây giờ chỉ còn lại một lằn ranh của một bên là tự do dân chủ và bên kia là phi dân chủ độc tài. Nhân loại chống tất cả mọi hình thức độc tài phi dân chủ, họ không những chống chế  độ Sa đam hu sen, quân phiệt Miến Ðiện, cộng sản Bắc Hàn v.v mà họ còn chống tất cả nhũng chính sách lạm dụng phi dân chủ, phi hiến pháp của ngay những chính quyền dân cử, ngay tại các quốc gia đưọc gọi là tự do dân chủ như Mỹ, Úc, Pháp v.v Và họ có  đảng cộng sản, đảng xã hội, khuynh tả v.v hoạt động tham chính như bất kỳ đảng phái “quốc gia” nào! Bởi vì họ thực sự yêu chuộng và thực thi dân chủ tự do bình đẳng và pháp trị! Chẳng có lằn ranh quốc cộng nào hết!

Cái lằn ranh thật sự hiện hữu mà chúng ta phải cần dựng lên ngay hôm nay, nếu chưa thấy, và phải tuyệt đối bảo vệ và sống chết gìn giữ cho nó còn mãi mãi, là lằn ranh giữa nhũng người thật sự yêu dân chủ tự do pháp trị và những não trạng phi dân chủ tự do, dù dưới bất cứ hình thức nào !

Cái lằn ranh cần phân định là giữa những ngưòi đã gác bỏ được tự ái quá khứ để dám nói lên sự thật cho toàn dân, tranh đấu tự do dân chủ đích thực cho toàn dân, và những ngưòi vẫn bám vào quá khứ hư cấu của riêng phe phái mình mà bàn chuyện dân chủ tự do!

Nhiều ngưòi thuộc chế độ VNCH rất thống khoái khi nghe ông Phùng Cung- ông Nguyễn Minh Cần, tuyên bố rằng “đi Kháng Chiến chống Pháp thì chúng tôi không hối tiếc, nhưng theo đảng CSVN thì chúng tôi ân hận, có lỗi.” Nhưng chính họ, lại vẫn tự hào là đã “chống cộng bảo vệ tự do dân chủ cho miền Nam” và không có trách nhiệm gì khi làm việc đắc lực với những chế độ độc tài gia đình trị của Ngô Ðình Diệm, của độc tài, độc diễn quân phiệt tay sai cả. Tất cả vẫn cứ là “điểm son” của 5 chế độ trong hai nền “cộng hòa”! Dù 5 cái chế độ phi dân chủ độc tài này, nó do ngoại bang giựt dây, đảo chính cung đình, thay phiên nhau tung hoành, thao túng quyền lực, chứ không phải do nhân dân bầu ra theo tinh thần, nguyên tắc dân  chủ tự do pháp trị. Họ chẳng khác ông Trần Ðộ đã một lần lầm lẫn cho rằng miền Bắc đã một thời có “dân chủ tự do đáng ca ngợi”, mà tôi đã phải chân tình góp ý trong “lá thư gửi các vị đấu tranh dân chủ trong nưóc.”

Trong quá khứ, không những chúng ta hùng hổ cắt cổ nhau mà còn gân cổ , gỡ tội và ca ngợi cho đồng minh, đồng chí của phe mình, những tên đã từng đè đầu giết hại dân tộc mình! Miền Bắc thì ôm đít Trung Hoa cho đến khi nó đánh cho vỡ mặt năm 1979, rồi bây giờ  lại tiếp tục  qùy gối ca tụng  và dâng cả đất đai cho Trung Hoa!

Thậm chí tối dạ đến nỗi Miền Bắc đã từng nhảy cẫng lên vui mừng, khi thấy Trung Hoa nó cướp đảo Hoàng sa, bắn giết đồng bào miền Nam của mình! Và miền Nam thì hô hoán vui cười khi bom Mỹ đổ từng trận lên đầu đồng bào vô tội ở Khâm Thiên, Hà Nội!!! Khi Mỹ ngưng vì lý do chiến lược của riêng họ, nhiều ngưòi còn văng tục, tiếc nuối, bảo sao Mỹ không tiếp tục dội bom nữa!!! 

(Hai tấm hính Miền Nam biểu tình phản đối Mỹ, khi L.B.J ra lệnh  ngưng oanh tạc Bắc Việt ngày 31-10-1968

Bên này nói mình đúng mình phải, mình chính thống, mình đại biểu cho quyền lợi ước vọng nhân dân, Bên kia cũng nói như vậy! Nhưng nhìn lại cận sử và hiện trạng dân tộc xem! Có lúc nào nhân dân được quyền tự quyết, đưọc thật sự ấm no vơí nền tự do dân chủ đích thực hay chưa? Mỗi bên đều có một tỉ lẻ một lý do viện dẫn cho sự chính đáng của mình, bất chấp bằng chứng lịch sử, bất chấp hạnh phúc hay khổ đau của nhân dân!

Chúng ta cáo buộc lẫn nhau, và tự nhận lẽ phải về mình! Khi chưng ra bằng chứng lịch sử về sự lệ thuộc, làm tay sai cho Mỹ, thì phe “quốc gia” vẫn đổ thừa rằng tại bởi vì tình trạng chiến tranh, nên không thể dân chủ hoàn toàn được. Phải dựa vào Mỹ, vào đồng minh mà tự vệ, mà bảo vệ phần “tự do, dân chủ” còn xót lại  v.v  và cuối cùng khi không đủ tài cán và tư thế giữ được quyền bính, thì lại đổ lỗi bởi vì đồng minh phản bội cho nên chúng tôi phải chạy làng!

Mà chạy đi đâu khi bị đồng minh phản bội? Cũng lại chạy đi theo tên đồng mình đã phản bội mình!  Và bây giờ 99% đã bị “đồng minh” hóa, thành công dân xứ ngưòi .. nhưng vẫn cứ mơ mộng ngủ ngày với lon lá cấp bậc cũ, chức vụ cũ. mà đòi làm kẻ đại diện chính thống của dân tộc!!! Ðòi sau này về lãnh đạo đất nước, trong khi vẫn  hy vọng, và cố gắng cho con cháu mình, thành danh, sinh trưởng, hội nhập tại nước ngoài, xin nhận “nơi này làm quê hương”, với vốn tiếng Việt  của phim bộ, phim tập, để sau này về …. góp phần lãnh đạo Việt Nam hậu cộng sản!!!

Nếu thế hệ trẻ bây giờ có hỏi mấy “ông cộng hòa quốc gia”, làm ơn đưa ra cho nhân dân xem ông lãnh đạo nào là chân chính yêu nưóc yêu dân tộc? Các ông đưa ai bây giờ? Cha con, anh em nhà Ngô với thành tích tay sai Pháp (Ngô Ðình Khả, Ngô Ðình Thục, Ngô Ðình Diệm)  thành tích độc tài phi dân chủ; hay là dám quân phiệt đi lính đánh thuê cho Tây, tối dạ dành quyền lật đổ nhau, rồi thi nhau làm độc tài, ganh đua làm tay sai Mỹ?  Lãnh đạo  “quốc gia” cựu Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương, Cựu phó tổng thống VNCH Nguyễn Cao Kỳ của các vị đấy! Chính ông ấy ăn nói hàm hồ, nhăn nhở, vô liêm sỉ đấy! Chứ có hơn gì Hồ Chí Minh và đám lãnh đạo cộng sản bây giờ đâu nhỉ?

Cái “điểm son” “dân chủ, tự do, pháp chế tam quyền phân lập” của các ông miền Nam là  một ông vua hết thời, quốc tịch Pháp, ăn chơi nơi xứ ngưòi, mua bán quan chức! Là quan lại tay sai Pháp, độc tài gia đình trị, là gốc  lính Tây, quân phiệt đảo chính, là độc diễn ứng cử một mình!  Ai bất đồng chính kiến thì ám sát hoặc cho vào tù! Hoặc chỉ bị nghi ngờ thôi, như trường hợp ông Nguyễn Tấn Ðời, Tín Nghĩa Ngân Hàng, thì cũng vẫn cứ bị tưóc đoạt tài sản và vào tù!  ngồi chờ Việt Cộng vào “giải phóng”! Cho đến bây giờ, ông Nguyễn Tấn Ðời viết hồi ký chỉ để thắc mắc một điều là tại sao Nguyễn Văn Thiệu lại tước đoạt tài sản bắt bỏ tù vợ chồng ông? Không án tịch xét xử cái gì hết! Tự do đâu? Dân Chủ đâu? Pháp Trị đâu? Các ông “cựu tướng, cựu tá, cựu này cựu nọ, khoa bảng nhân sĩ” lúc ấy ở đâu? Sao không thực hiện đòi dân chủ hoá pháp trị, bênh vực những ngưòi bị bắt, cầm giữ trái phép vô nhân quyền, như chúng ta đang vận động đồng bào, đảng viên, bộ đội đòi CSVN dân chủ hóa hôm nay?

Phe  bám đuôi theo cộng sản chủ nghĩa thì cũng thế. Chứng cớ  Hồ Chí Minh và Ðảng làm tay sai, nô lệ ngoại bang, độc tài phi dân chủ, bán nước rành rành. Cũng cứ cãi chày cãi cối là tại bởi vì đất nưóc ta nghèo, tại chiến tranh, tại dân trí thấp cho nên chưa thể có dân chủ! Tại cần hòa bình, tránh né chiến tranh nên đành …bán nước!  Phải ổn định chính trị trưóc! Ðưá nào không cần ổn định chính trị do chúng ông đè đầu,  mà cứ đòi tự do dân chủ, chúng ông bỏ tù, đánh bỏ mẹ, chúng ông tử hình!!!

Giời ạ ! Nghe cứ như là đám trẻ con cãi nhau, chứ không phải ngưòi lớn có ăn học hiểu biết!

Nhân đây cũng xin thưa với những vị nào lấy luận cứ là “ chưa thể có tự do dân chủ được vì cần ổn định an ninh trưóc!” Rằng những quốc gia tự do dân chủ thật sự, ngưòi ta đã sợ “cái tính ưon hèn, lưòi biếng yêu thích ổn định” này từ xưa. Cho nên bây giờ ngưòi ta mới khá hơn mình! Tự do dân chủ đích thực nó có cái giá của nó, và cái can đảm phải trả:
They that can give up essential liberty to obtain a little temporary safety deserve neither liberty nor safety.
Những ai có thể từ bỏ sự tự do cần thiết để thụ hưởng một ít an ninh ổn định tạm thời, kẻ ấy không xứng đáng với tự do hay ổn định.
Nhà cách mạng, bác học Mỹ,  Benjamin Franklin(1706-1790), trong thư gửi cho Josiah Quincy,  11,tháng 9- 1773.
Those who desire to give up freedom in order to gain security will not have, nor do they deserve, either one.
Những kẻ  mong muốn từ bỏ tự do để đổi lấy an ninh ổn định, sẽ chẳng có và cũng chẳng xứng đáng vói tự do và ổn định.
    1743-1826
Ðấy, tinh thần yêu tự do dân chủ phải thấu đáo và thể hiện như thế  ngay từ não trạng lãnh đạo, thì đất nước mới có dân chủ tự do thật sự và bền bỉ qua năm tháng. Chứ như các ông các bà hai bên “quốc cộng” cứ bo bo bảo vệ cái quá khứ lẽ phải của riêng mình, với những lý luận vì thế này hay thế nọ cho nên không thể có dân chủ, hoặc là dân chủ tàm tạm đến mức độ đó thôi là đủ rồi! Thì mãi mãi dân ta chỉ sống với một lũ độc tài với nhiều hình dạng, tên tuổi  khác nhau mà thôi!

Nước Do Thái từ ngày lập quốc, bị bao vây bởi khối hồi giáo đối nghịch. Họ có thừa lý lẽ  “an ninh ổn định” để hành xử áp dụng quân phiệt độc tài như các “lãnh đạo” của hai miền Quốc Cộng Việt Nam. Nhưng Do Thái cứ dân chủ tự do, tranh luận, biểu tình, bầu cử bình đẳng đều đều cho đến bây giờ! Thế là thế nào nhỉ???!!!!

Gìời ạ! cuối cùng thì chỉ có “chúng tôi” mới thật tâm vì dân tộc! Mới có chính nghĩa, mới thật sự yêu nước! Dẫu đã tồi bại đến thế nào!!! Còn “các anh” chỉ là thứ “ngụy quyền”, hoặc là “bạo quyền tay sai”!

Chúng ta nói yêu nưóc! Ðảng bạo quyềnViệt Cộng nói yêu nước, ngưòi theo chế độ ngụy miền Nam cũng nói yêu nưóc!  Mà nhìn lại xem, hôm nay chúng ta yêu quá khứ phe đảng của mình hơn sinh mạng nhân dân và tiền đồ dân tộc!

Yêu nưóc! Ai cũng nói yêu nước! Nói yêu nước ai nói không đưọc! Hồ Chí Minh nói yêu nước, Hoàng Văn Hoan nói yêu nước, Ngô Ðình Diệm nói yêu nước, Nguyễn Văn Thiệu nói yêu nước v.v Tin hay không cũng vẫn là chuyện của chúng ta. Giả như có ai vạch ra những mâu thuẫn, dối trá  trong cái  lòng yêu nước của họ, thì sẽ đươc trả lời là chúng tôi có cái cách yêu nưóc riêng của chúng tôi! Không giống các ông các bà!  Như thế là huề cả làng!

Lý sự xuông, cãi chày cãi cối, thì đúng là huề cả làng! Nhưng mà nhân dân, thiên hạ ngưòi ta đâu có ngu đến thế! Có bị lừa bị bịp thì cũng một đôi lần! Nhất là ngưòi ta có mắt nhìn! Nhìn những hành xử của nhũng ai mở miệng yêu nưóc để phán xét, để tin tưởng ủng hộ, hoặc hợp tác trong tiến trình đấu tranh dân chủ hôm nay!

Nói tóm lại, là cái mức tồi bại của thằng ăn cướp nó không thể là cái cớ  để chính đáng hóa cái xấu xa của thằng ăn cắp! Cái đồi bại , bất nhân, vô sỉ, tay sai của chủ nghĩa quốc tế của chế độ cộng sản Việt Nam không thể dùng để che đậy biện minh, chính đáng hóa cho cái ngụy quyền quân phiệt phi dân chủ ở miền Nam!

CSVN khống chế Việt Kiều hải ngoại?

Còn chuyện thứ hai tôi muốn thưa và trình bày cùng quí vị là chế độ độc tài đảng trị cộng sản ở trong nước không thể khống chế ngưòi Việt Kiều ở hải ngoại. Ðơn giản bây giờ họ là những công dân gốc Việt mà thôi! Họ có quyền lợi và trách nhiệm đối với quốc gia họ đang sinh sống, và  sức mạnh của nền pháp luật nưóc sở tại ràng buộc và bảo vệ họ. Ðiều cơ bản này cũng cho thấy  sự suy diễn sai lầm kế tiếp rằng chế độ CSVN đang lấn chiếm những sinh hoạt kinh tế văn hóa ở hải ngoại, rồi la hoảng, mà không hiểu nguyên nhân gốc rễ của nó.

V.C gửi văn hoá phẩm, văn công ra ngoài nước theo quy chế bang giao, trao đổi văn hoá thông tin ở đất nưóc tự do dân chủ pháp trị!  Trong khi những ngưòi không cộng sản không được quyền làm như thế tại VN ! Tại sao???

Ðây không chỉ là hệ quả của sự độc tài bưng bít ngu độn của CSVN, mà nó còn nói lên sự hèn nhát, lý tài của chính phủ các quốc gia có công dân gốc Việt sinh sống, và của chính những công dân gốc Việt đó! 

Tại sao những công dân gốc Việt này không tận dụng quyền công dân, lá phiếu dân chủ , qua các dân biểu, đại diện quốc hội thắng phiếu, thắng ghế nhờ họ, lĩnh lương từ tiền thuế của họ, đòi hỏi chính quyền dân cử của họ, phải thực thi bình đẳng trao đổi giao lưu kinh tế, văn hóa với CSVN, để họ được quyền giao lưu văn hóa như phía CSVN? Yêu cầu chính phủ sở tại mà họ là công dân làm áp lực CSVN bắt nó giao lưu hai chiều. Mà lại tự co mình lại ở thế bị động phòng thủ bằng cái “lằn ranh quốc cộng” giả tưởng đã chết cách đây gần 30 năm? Ðể rồi choáng váng nhìn đâu cũng thấy Việt Cộng!!! Miền Nam đã thất bại không giải phóng miền Bắc để thống nhất, chính vì tinh thần thụ động đó.

Nay không còn ràng buộc đồng minh nữa, sao quí vị cứ lo bóng lo gió cái hậu phương hải ngoại, mà không ra sức tiến công đem ngọn gió tự do về quê nhà. Văn hóa phẩm, văn công VC đi sang cũng phải hát tình yêu, hát về quê hương chứ hát về Bác đảng để ma nó nghe à!! Nhân dân Việt Nam trong và ngoài nước đủ khôn để chọn cho mình nghe gì, xem gì… 

Cứ thấy nhạc vàng, nhạc tình yêu, nhạc ngụy nó bùng dậy như cỏ dại ở Việt Nam từ Bắc chí Nam dù qua bao đợt bài trừ văn hóa phẩm, bài trừ nếp sống đồi trụy đủ thấy sức sống đích thực, tấm lòng đích thực của con người Việt. Vậy thì văn công, văn hóa phẩm cứ ào ào qua, nếu bố láo, không ai xem thì nhà nước tốn tiền tài trợ, xem như quí vị đánh được đòn kinh tế, làm hao mòn “năng lượng” bộ máy tuyên truyền của CSVN… Văn công lại còn được dịp đi nước ngoài để so sánh trong và ngoài nước. Nếu chỉ hát theo thị hiếu người xem, thì quí vị cũng thắng vì đòn địch vận đi ngược lại khi người biểu diễn và sản phẩm phải tuân theo thị hiếu người xem, không có gì chính trị và sắt máu.. Khách hàng là Thượng đế!!! Mỹ, Úc, Anh, Pháp, Ðức v.v Có sợ tuyên truyền khống chế đâu?

Giả như chế độ CSVN thật sự kềm chế công dân gốc Việt ở các quốc gia tự do đi nữa , thì nó cũng chỉ là con số không, khi đồng bào trong nưóc đứng lên phá bỏ được chế độ độc tài đảng trị của CSVN, và thiết lập được một nền tự do dân chủ thật sự! 

Nhưng nếu đồng bào nhân dân trong nước không kịp đẩy chế độ độc tài đảng trị CSVN ra khỏi ngôi vị độc quyền, thì cho dù có bảo vệ được cái “lằn ranh quốc cộng” gì đó đi nữa, nhưng mà bảo vệ được bao lâu? Khi mà chính quốc gia họ đang cư ngụ giao lưu bình thưòng với CSVN? Và  khi các thế hệ kế tiếp của lớp “cựu”  đã trở thành 100% công dân bản xứ (sinh ra và trưởng thành tại xứ ngưòi), tiếng Việt nói không thông, tên tuổi nửa Tây nửa Ta, hoặc chẳng còn cái tên Việt Nam nào nữa! Kiến thức về đất nưóc Việt Nam lờ mờ chỉ bằng vốc tay. Và rồi  hai mươi, ba mươi năm sau, lớp con cháu kế tiếp của Việt Kiều còn lại sẽ  hao mòn, cộng với một dân số “con lai” nửa giòng máu Việt!!! Sự thật nó đang diễn ra như thế đấy! Không xa đâu! CSVN đã toàn trị gần 30 năm rồi đấy!

Vấn đề cấp bách hôm nay không phải là bảo vệ lằn ranh quốc cộng, mà là xây dựng và xiển dương lòng yêu quí nhân quyền, tôn trọng tự do dân chủ thật sự nơi mỗi con ngưòi Việt Nam, bất kể trong ngoài, quá khứ quốc cộng! Vấn đề không phải là làm sao để CSVN không thể  khống chế ngưòi Việt hải ngoại, mà là làm sao để CSVN không còn có thể khống chế ngưòi dân Việt Nam trong nước, không thể ngăn cản đưọc làn sóng dân chủ trong nưóc nữa. Lúc đó đất nước sẽ có dân chủ tự do! Ðộc tài quân phiệt, gia đình trị, đảng trị sẽ chẳng còn đất sống nữa!

Ðây mới chính là mối ưu tư hàng đầu của nhũng con ngưòi Việt Nam chân chính, thật sự yêu nưóc, đang thật sự dấn thân cho công cuộc tự do, dân chủ hoá Việt Nam.

Trân trọng thân kính,
16  tháng Giêng Quí Mùi- 
17-2-2003
Nguyên Khả Phạm Thanh Chương
==
Vài điều suy nghĩ khi đọc bài “ Ngưòi Việt Quốc Gia và nhu cầu bảo vệ lằn ranh quốc cộng”  và bài "Bảo Vệ Lằn Ranh Gì?"
Hùng Việt.

Khi đọc qua các bài “ Ngưòi Việt Quốc Gia và nhu cầu bảo vệ lằn ranh quốc cộng”, và bài “Bảo Vệ Lằn Ranh Gì?”, tôi cảm thấy có vấn đề với một số điểm lý luận trong cả hai.  Trước khi đi vào mổ xẻ, tôi xin trình bày quan điểm riêng về “lằn ranh”. Muốn nói gì thì nói, trong vòng 50 năm qua, đấu trường chính trị của Việt Nam xin tạm chia làm hai phe: cộng sản  và không cộng sản.

Ðảng Cộng sản Việt Nam mưu cầu no ấm cho người dân, xây dựng xã hội bình đẳng trong một thế giới đại đồng không còn biên giới quốc gia dưới sự kiểm soát của Quốc Tế Cộng Sản.  Ngay trong phần lý thuyết, ta đã thấy đảng Cộng sản Việt Nam đã hy sinh quyền lợi dân tộc đất nước nhằm phục vụ Quốc Tế Cộng Sản vốn kiểm soát bởi đảng Cộng sản Nga.

Ðảng Cộng sản Việt Nam đã làm được gì? Ngay trong những ngày chống Pháp, đảng Cộng sản đã vạch rõ lằn ranh “không đội trời chung” với các đảng phái không cộng sản.  Năm 46 Họ Hồ ký thoả ước với giặc Pháp, cho phép Pháp trở lại miền Bắc hầu rảnh tay tiêu diệt Việt Quốc, Ðại Việt... qua vụ án số 6 phố Ôn Như Hầu tại Hà nội. Chiếm được miền Bắc, họ thi hành chính sách kiểm soát dân chúng, công an trị rập khuôn kiểu Thương Ưởng thời Ðông Châu Liệt Quốc với chính sách ngũ gia (năm nhà liên đới). Chế độ ngu dân bưng bít thông tin, nắm người dân bằng hộ khẩu, tem phiếu hầu dễ bề điều khiển, sai khiến. “Ðảng lãnh đạo, nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ” là châm ngôn cai trị của chế độ. Hành pháp do đảng viên điều hành. Ðại biểu Quốc hội của ngành Lập pháp tất cả là đảng viên. Tư pháp do bộ Công An với những đảng viên trung kiên nhất điều hành. Tất cả những quyết định quan trọng đều do bộ Chính trị Trung Ương đảng quyết định. Ðảng là Tổ Quốc, là chính phủ, là chân lý.  Người dân chỉ là con bọ, con chốt cho Ðảng xoay vần.

Người dân dưới sự cai trị của Ðảng được những gì? Quyền tư hữu bị xóa bỏ. Tầng lớp trung nông miền Bắc bị tiêu diệt qua các đợt cải cách ruộng đất. Người dân chỉ có bổn phận “người người thi đua, nhà nhà thi đua” ngoài ra, không có quyền bầu cử, chọn đại biểu hay tự do ngôn luận, tư tưởng đừng nói chi thành lập đảng phái chính trị để sinh hoạt đối lập trong chính trường. Tất cả mọi sự khác biệt chính kiến ngoài tư duy cộng sản đều bị trấn áp thẳng tay. Tất cả giới truyền thông đều nằm trong tay đảng cầm quyền.

Ðảng Cộng sản Việt Nam đã làm gì cho đất nước?  Họ đưa người dân VN phiêu lưu vào 1 cuộc nội chiến tương tàn bậc nhất trong lịch sử, 20 năm và vài triệu xác người để củng cố quyền ăn trên ngồi trốc của giai cấp thống trị.  Họ cúi mặt để đồng minh lớn Trung cộng chiếm dần Biển Ðông rồi cắt đất xưng thần. Ðiều duy nhất mà họ đã làm được là xoá tan các thành phần giai cấp trong xã hội chỉ còn có giai cấp thống trị: đảng Cộng sản, và giai cấp bị trị.  Họ xây dựng nên một tập đoàn phong kiến cai trị đất nước nhằm bảo vệ quyền lợi bản thân và phe nhóm.  Những cải cách về kinh tế gần đây chỉ là xả xú-bắp hầu giảm nguồn chống đối đang manh nha mà thôi.

Tóm chung, từ căn bản lý thuyết đến thực hành, đảng Cộng sản Việt Nam chính thực là kẻ thù của dân tộc, là bọn bán nước cầu vinh.
Ở phiá bên kia của “lằn ranh”có gì?

Trên mặt tư tưởng, các đảng phái không cộng sản theo các lý thuyết dân chủ Tây Phương, dẫn tới miền Nam theo thể chế đại nghị dân chủ pháp quyền (trên lý thuyết, xin nhấn mạnh) Tây phương.
 

Chính quyền được tách làm ba với Hành pháp, Lập pháp và Tư pháp. Người dân được bảo đảm các quyền tư hữu, tự do ngôn luận, chính kiến. Họ có quyền bầu cử để tuyển chọn người đại diện của mình trong quốc hội. Họ có quyền đệ đơn thưa kiện để nghành Tư pháp phân xử, giải quyết những vấn đề gút mắc mà người dân không trực tiếp thu xếp được với nhau. Ngành truyền thông tương đối độc lập, do tư nhân trực tiếp điều hành.

Trên mặt thực hành, những người lãnh đạo miền Nam đã không phát huy được hết tính dân chủ của thể chế chính trị mà miền Nam chọn lựa. Họ thường tìm cách duy trì “chỗ ngồi”, tham quyền cố vị mà không theo đúng nguyên tắc chuyển giao quyền hành của thể chế cộng hòa.

Ông Diệm tuy là nguyên thủ quốc gia nhưng đã để tình cảm cá nhân-gia đình và tôn giáo xen vào việc lãnh đạo đất nước khiến chế độ Ðệ nhất cộng hòa trở thành độc tài, gia đình trị.

Các chế độ kế tiếp do những quân nhân xuất thân từ đạo quân thuộc địa Pháp thay phiên nhau cầm quyền. Không đủ kiến thức kinh nghiệm chính trị và thiếu tinh thần yêu nước, họ không hết lòng trong việc thực thi tính dân chủ của thể chế cộng hòa miền Nam. Ðất nước miền Nam chỉ là món mồi cho họ bòn rút.  Họ đánh mất chính nghĩa vì dân vì nước.  Họ ỷ lại vào đồng minh “chủ lớn” Hoa Kỳ và cuối cùng khóc lóc trách móc bội phản khi đồng minh phủi tay.

Tuy nhiên đời sống người dân miền Nam tương đối sung túc hơn miền Bắc. Ít nhất, người dân có quyền làm ăn để tự nuôi sống.  Nếu giỏi, thì giàu.  Tệ quá cũng đủ ăn.  Người dân không bị bưng bít và có thể phát triển sự hiểu biết và kiến thức trên mọi phương diện: chính trị, xã hội, kinh tế.... Người dân có được sự bảo vệ tối thiểu của luật pháp và báo chí.

Tóm lại, về mặt lý thuyết các đảng phái không cộng sản làm đúng dựa theo các mẫu mực của thể chế dân chủ Tây phương.  Nhưng về mặt thực hành, các người lãnh đạo và nhóm tay chân của họ đã tạo ra một thể chế dân chủ giả hiệu hay đúng ra một chính phủ quân phiệt.

Nhưng không vì vậy mà ta có thể lên án thể chế miền Nam vì chỉ có những cá nhân lãnh đạo bên trên là những “con sâu làm rầu nồi canh”. Còn về mặt lý thuyết, thể chế miền Nam so ra có nhiều ưu điểm vượt trội chế độ cộng sản mà miền Bắc chọn lựa. Một bên là thể chế dân chủ với ít nhất các quyền tự do căn bản được ghi trong hiến pháp. Một bên là độc tài đảng trị.

Cứ xem sự khác biệt giữa Nam và Bắc Hàn sau 50 năm chia cắt. Một bên là một đất nước hùng mạnh, dân chủ sau thời kỳ quân phiệt. Một bên là độc tài đảng trị đưa tới đói nghèo, phải sống nhờ viện trợ nước ngoài. Hình ảnh này cho thấy ngay lý thuyết chính trị nào đúng..Cộng hòa Hàn quốc hay Cộng hòa Dân chủ nhân dân Triều tiên.

Nếu không có cuộc chiến do cộng sản Bắc Việt phát động. Hình ảnh tương phản của Nam-Bắc Hàn cũng rất có thể đã là hình ảnh miền Nam-miền Bắc sau thời gian chia cắt về ý thức hệ. Ðiều này đã được thấy rõ sau ngày 30/4/75 khi bộ đội miền Bắc tiến vào tiếp thu Sài-gòn và chính mắt thấy được sự phồn thịnh, sung túc của miền Nam dù trong thời chiến và cho đến nay khi miền Nam vẫn là đầu tàu kinh tế, đóng thuế cho Trung ương nuôi sống cả nước.

Quân lực VNCH không là một quân đội “đánh thuê” trong cuộc chiến “huynh đệ tương tàn” như những ngộ nhận, dèm pha vì họ chỉ chiến đấu bảo vệ xóm làng, quê hương họ. Ðó là cuộc chiến tự vệ. Không một lần quân VNCH vượt vùng phi quân sự để tấn công miền Bắc. Vậy thì cuộc chiến chỉ có một bên đánh là miền Bắc, nhất quyết thống nhất đất nước bằng vũ lực. Còn một bên, không chấp nhận việc này, cố gắng phòng thủ, gìn giữ quê hương, mảnh đất tự do không bị nhuộm đỏ còn lại.

Ðiều cần phê bình trong cả hai bài là thái độ vơ đũa cả nắm khi nói về con người và chế độ.  Không phải nếu ai là đảng viên cộng sản hay bộ đội miền Bắc là không yêu nước.  Không phải vì ai đã từng phục vụ dưới trướng ông Thiệu ông Kỳ đều là phường tham nhũng.

Trong cuộc chiến vừa qua, chúng ta không thể nào chối cãi được rằng trong hàng ngũ bên này hay bên kia đều có những người yêu nước. Yêu nước không là độc quyền của miền Nam hay miền Bắc. Ngoại trừ một thiểu số thối nát, lợi dụng xương máu người khác để mưu cầu lợi lộc cho cá nhân, phe phái mình. Hầu hết những người lính bên này hay bên kia đều có lòng yêu nước khi chiến đấu, chịu đựng gian khổ và hy sinh. Họ đều cố gắng phục vụ, hoàn thành trách nhiệm của mình với chế độ (tượng trưng cho đất nước) mà họ đang sống.

Ðối với người thanh niên miền Bắc sinh ra và lớn lên trong xã hội bưng bít thông tin và mù mờ về tình hình đất nước, họ cảm nhận quân Mỹ là quân xâm lăng.  Ai giúp quân xâm lăng là Việt gian.  Khi gia nhập bội đội vào Nam chiến đấu, họ chỉ quan niệm đơn giản “Giặc đến, ta đánh”. Những người Mỹ cao lớn, da trắng đã bị tuyên truyền cộng sản bóp méo để thành những "tên thực dân mới". Nhưng khốn nạn thay, những người nông dân chất phát đồng bằng sông Hồng đã tin vào điều đó để ra chiến trường, "kháng chiến chống Mỹ cứu nước". Nếu họ may mắn sống sót qua chiến trận, được tuyên dương dưới cờ, rồi thành đối tượng đảng-kết nạp đảng thì bản thân họ vô tình trở nên đảng viên dù họ không đọc xong tờ báo, lấy chi ý thức chính trị. Làm sao ta có thể bảo rằng người này không yêu nước.  Nếu cứ khăng khăng theo Cộng sản là phản quốc, thì những người bỏ mình trong cuộc chiến biên giới Việt-Hoa 1979 và đảo Trường Sa năm 1982 và năm 88 để bảo vệ đất nước Việt đều là phản quốc hay sao?

Ðối với người lính VNCH miền Nam, họ chỉ chiến đấu đơn giản để bảo vệ gia đình họ, xóm làng họ, cuộc sống của chính họ chứ không vì những người lãnh đạo thối nát. Họ không để ý đến ý thức hệ đến cuộc chiến tranh lạnh giữa 2 khối cộng sản, tư bản mà Việt Nam là một điểm nóng. Họ chỉ ý thức được cộng sản là mối đe dọa lớn nhất đối với những gì họ và gia đình họ đang có.  Họ chiến đấu tự vệ cho người dân miền Nam được yên ổn học hành làm ăn.  Họ chết để bảo vệ quần đảo Hoàng Sa, bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ cha ông để lại.  Họ chấp nhận tù đày, và con cái họ cũng lãnh hậu quả làm người công dân hạng hai trên đất nước Việt Nam hay trễ tràng khi qua Mỹ.  Xin đừng đồng hoá những vị anh hùng này với ông Thiệu ông Kỳ, các quan to chức lớn ăn hút máu mủ của đất nước.  Tôi hoàn toàn đồng ý với ông NKPTC về những nhận định đối với các nhân vật lãnh đạo của miền Nam nhưng ông sai nặng khi ông vơ đũa cả nắm rằng miền Nam, thể chế và toàn bộ con người, là như nhau. 

Việc vơ đũa cả nắm, đồng hóa những người từng phục vụ VNCH với những người lãnh đạo quân phiệt của các thể chế miền Nam này dễ gây ra những xích mích, ngộ nhận và phân hóa. Vô hình chung làm yếu đi việc đoàn kết tất cả những người yêu nước chân chính trong việc tranh đấu cho một nước Việt Nam tự do. Cũng như nếu chỉ cho rằng chỉ có những người miền Nam là quốc gia chân chính, những người yêu nước thì vô hình chung ta đã bỏ quên những đồng bào miền Bắc với tinh thần yêu nước đã bị lợi dụng trong cuộc chiến vừa qua.

Cho nên, việc phân định bạn thù cần tránh những ngộ nhận không cần thiết. Lằn ranh quốc cộng nên là lằn ranh dân chủ-độc tài nó thể hiện đúng hơn những khát khao của đồng bào trong và ngoài nước với quê hương. Phải chấp nhận rằng trong hàng ngũ cộng sản có những người yêu nước hay ngây thơ yêu nước rồi đứng vào hàng ngũ cộng sản rồi kẹt trong đó, trong sự suy nghĩ của chính mình, với lá cờ mình từng phục vụ. Nếu ta nới rộng làn ranh quốc cộng thành làn ranh dân chủ độc tài, vô hình chung ta đã mở ra lối thoát cho những con người này.

Lằn ranh Quốc cộng hôm nay không phải dừng lại ở những người theo “quốc gia” từng phục vụ chế độ Việt Nam cộng hòa cũ đối lại với chế độ cộng sản mà nó phải được mở rộng để bao gồm tất cả các thành phần yêu nước, yêu dân chủ tự do, không kể họ theo chủ nghĩa nào và thế lực độc tài, độc đảng..Lằn ranh đó phải trở nên làn ranh của (giữa) dân tộc và bất cứ tập đoàn độc tài thống trị nào ngược lại ý dân, trong đó có đảng cộng sản hôm nay.

Lằn ranh mới này phải là sự thách thức dân chủ với thế lực độc tài đảng trị hiện tại..Cao trào dân chủ không phân biệt chủ nghĩa nào, liệu những người cộng sản có lương tri có dám đứng thẳng, xoay lưng với đồng chí của mình mà đứng về phía dân tộc hay không? Cái đó còn tùy thuộc một phần cái lằn ranh mà người Việt chống độc tài vẽ ra....

Tháng 3-2003

Hùng Việt.

==
Một vài ý kiến nhân đọc “Lằn Ranh Quốc Cộng”

Minh Triết NCD

Sau ngày 30/4/75 khi quân đội miền Bắc đánh bại miền Nam và thống nhất đất nước bằng võ lực, chế độ cộng sản để lộ rõ bản chất tay sai của khối Cộng sản quốc tế khi tiếp tục chính sách  vô sản hóa miền Nam, gạt bỏ những lời hứa hảo huyền về “Tổng tuyển cử” và cho “miền Nam trung lập”. Họ  tiếp thu toàn bộ miền Nam và duy trì sự chiềm đóng với chính sách công an trị gắt gao. Tất cả quân công cán chính chế độ Sài-gòn cũ được tập trung vào các trại tù khổ sai trá hình với tên trại cải tạo.. Các chính sách về kinh tế sau đó như cải tạo công thương nghiệp, đánh tư sản mại bản và kinh tế mớI được phát động hầu cướp đoạt của cải, vốn tích lũy của người dân miền Nam, hút sạch máu mủ của người dân đen..Kế đó, các làn sóng vượt biên ồ ạt bỏ ra nước ngoài đã tự phát khi người dân trốn chạy các chính sách hà khắc…Cho đến nay, 28 năm sau ngày miền Nam sụp đổ, đất nước vẫn còn lẩn quẩn trong vòng “xóa đói, giảm nghèo”, nhà nước cố gắng”hiện đại hóa, công nghiệp hóa đất nước hầu” xây dựng “xã hội công bằng văn minh” nhưng họ quên rằng gần như toàn bộ hạ tầng cơ sở công thương nghiệp miền Nam đã bị chính họ triệt hạ trong 11 năm liền từ khi “giải phóng” đến khi” đổi mới” năm 1986.

Trước vấn nạn đất nước nóng bỏng đó, một số người trong và ngoài nước chống lại chế độ độc tài hiện thời đề cập tới Chế độ Sài-gòn cũ như một mô hình chính trị dân chủ đầu tiên tại nước ta sau khi thờI kỳ Quân chủ chấm dứt. Theo họ, cho dù các Chế độ này có ít nhiều khuyết điểm trong thờI kỳ non trẻ và do chiến tranh, nhưng nó vẫn là tốt,  ” bản chất miền Namvẫn là một quốc gia dân chủ….(?!?)”. Dù có tham nhũng, có thối nát nhưng không đến nỗi tệ như dưới thời cộng sản...

Ðiều thật đáng buồn cho dân tộc là khi nước Việt Nam Dân chủ cộng hòa (cũng lại “dân chủ”) với nền” dân chủ tập trung” (lạI dân chủ) dướI sự dẫn đường của đảng Lao động Việt Nam gửI quân vượt Trường Sơn, “đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào” để “giải phóng” miền Nam-Việt nam cộng hòa dưới sự thống trị của “tập đoàn quân phiệt Thiệu Kỳ qua đảng Dân chủ”  (cũng lại dân chủ), người dân hai miền đối mặt với hy sinh chết chóc nhưng lại chưa thật sự có được một ngày dân chủ bên này hay bên kia sông Bến Hải, bên này và bên kia chiến tuyến quốc cộng.

Những người Việt  yêu nước, yêu tự do dân chủ chân chính phải đối đầu cùng lúc với cộng sản tay sai Nga Hoa và các thế lực tay sai ngoại bang thực dân mới cũ. Những cái chết như của ông Lê Quang Vinh tự Ba Cụt, thủ lĩnh của quân giáo phái Hòa Hảo, người bị chế độ ông Diệm bắt đưa lên máy chém khi quân đội Sài-gòn tảo thanh tiêu diệt các thành phần bất phục tùng Diệm hay sự tự sát của nhà văn Nhất Linh (Việt Nam Quốc Dân đảng và việc tự thiêu của Thượng tọa Thích Quảng Ðức để phản đối Chế độ đàn áp Phật giáo (có người cho là đây là âm mưu của cộng sản và thượng tọa đã bị đánh thuốc mê) cho thấy điều này-Những người yêu nước, yêu tự do chân chính bị kẹp giữa hai gọng kềm Cộng sản và Ðộc tài  không là giả thuyết, mà là sự thực.

Miền Bắc với chế độ cộng sản, tất cả tự do tư duy bị bót ngẹt. Tất cả các tiếng nói khác vớI đường lối chỉ đạo của đảng đều bị ghép vào tộI phản động rồi đem ra xét xử, hành hình.

Trong khi đó, miền Nam là “tiền đồn chống Cộng của thế giới tự do”, tuy người dân sống tương đối dễ thở trên nhiều mặt và các chính phủ thay nhau cầm quyền. Nhưng, bản chất miền Namvẫn là một quốc gia dân chủ giả hiệu, quân phiệt. Trong bối cảnh chiến tranh lạnh thời ấy, hầu hết các nước Ðông Á lân bang không cộng sản đều có Chế độ độc tài quân phiệt như Phi líp-pin với Marcos, Hàn quốc với Phác-chánh-Hy, Nam Dương với Suharto, Trung Hoa Dân quốc tức Ðài loan với cha con Tưởng Giới Thạch-Tưởng kinh Quốc. Do đó, việc miền Nam có một chế độ quân phiệt, đồng hội đồng thuyền với các quốc gia thuộc “thế giới tự do” chung quanh là chuyện hiển nhiên, không có gì phải dấu diếm! 

Những quyền tự do căn bản về tín ngưỡng, ngôn luận, chính trị, tư hữu, kinh doanh, tuy có được ghi rõ trong hiến pháp, luật pháp (cũng như CSVN hôm nay thôi) nhưng nó được diễn giải, cắt bỏ v.v  tùy theo nhu cầu của cá nhân người cầm quyền hay tập đoàn cầm quyền, chứ không phải một nền pháp trị mà cả hai bên nhân dân và chính quyền đều phải tuân  theo.

Như quyền tự do tính ngưỡng dưới thời ông Diệm bị xâm phạm khi các sĩ quan hay công chức nếu muốn thăng quan tiến chức phải rửa tội, cải đạo theo đạo Thiên Chúa. Về việc tự do ngôn luận và sinh hoạt chính trị, thì mặc dù các đảng phái khác nhau được quyền tham gia chính trường nhưng thực tế dưới thời đệ Nhất cộng hòa, đảng Cần lao của anh em ông Diệm chiếm địa vị độc tôn. Sang đến thời đệ Nhị cộng hòa cũng không mấy khá hơn khi hành pháp vác tiền đi mua phiếu của dân biểu lập pháp và đảng Dân chủ của ông Thiệu giữ các chính vụ then chốt của Chế độ..Các sĩ quan quân đội được  khuyến khích gia nhập đảng Dân chủ.

Chế độ được chia làm tam quyền phân lập với Hành pháp, Lập pháp và Tư pháp, Nhưng thực tế Hành pháp (dưới sự điều động của ông Diệm, ông Thiệu) cầm cân nẩy mực, quyết định quyền hạn của Tư pháp và Lập pháp ở mức độ thuận tiện cho kẻ cầm quyền. Như vào cuối nhiệm kỳ tổng thống, ông Thiệu có ý định sửa đổi điều luật hiến pháp VNCH giới hạn nhiệm kỳ tổng thống là hai để tái ứng cử, ngồi thêm một nhiệm kỳ nữa. Ðiều này đã làm mất lòng ông Khiêm (đương kim thủ tướng) người được coi như ứng cử viên tổng thống sáng giá của đảng Dân chủ để ra tranh cử khi nhiệm kỳ ông Thiệu chấm dứt vào năm 75. Việc sửa đổi Hiến pháp thuộc trách nhiệm của Lập pháp chứ không phải theo ý ông Thiệu.

Nghành Tư pháp không dám đụng tới các vụ buôn lậu lớn, xuyên quốc gia hay tham nhũng có liên quan tới các nhân vật tai to mặt lớn, đàn em của Thiệu Kỳ như ông cố vấn An ninh quốc gia Ðặng Văn Quang, đề đốc Hải quân Chung Tấn Cang..Ngay cả Ủy Ban Bài Trừ Tham Nhũng do chính ông Thiệu dựng lên và do phó tổng thống Trần văn Hương điều hành cũng bó tay vì ủy ban nầy được lập ra để làm kiểng cho vừa lòng Mỹ chứ không nhằm mục đích trong sạch hóa thực sự bộ máy hành chính và quân sự của miền Nam.

Ở một mức độ thấp hơn, việc quân sự hóa bộ máy hành chính nhà nước đưa đến việc buôn bán các chức vụ Chế độ như Tỉnh trưởng, Quận trưởng thậm chí Phường trưởng..v.v..Vì các chức vụ này như Tỉnh trưởng nếu khéo “xoay sở” là đẻ ra tiền từ một khốI dịch vụ bao gồm lính kiểng-lính ma,  giấy phép buôn bán, môn bài mở tiệm.

Tự do ngôn luận được giới hạn ở mức không vi phạm tới an ninh quốc gia nhưng với giới truyền thông thì việc diễn giải tầm mức “an ninh” do bộ Dân vận và Chiêu hồi đảm nhiệm vớI một một viên chức cao cấp chuyên phụ trách vấn đề này.

Nói chung, những cái gọi “ quyền  là tự do dân chủ” mà nhân dân miền Nam “được hưởng” chẳng qua là sự thả lỏng, tăng giảm v.v tùy thuộc vào cá nhân và phe phái  ông Tổng thống,(ông Diệm và ông  Thiệu) quyết định để đó  hay  cắt đi, chứ không đưọc đặt theo pháp chế, pháp trị! Vì thế  mới gọi là độc tài!

Các chế độ cầm quyền liên tiếp thay nhau bằng đảo chính cung đình hay sự áp đặt của ngoại bang chứ không được trực tiếp chọn lựa qua đường phổ thông đầu phiếu bởi người dân. Ông Diệm truất phế ông quốc trưởng Bảo đại vốn là người do Pháp đặt vào vị trí nguyên thủ quốc gia rồi lập ra đệ Nhất cộng hòa. Ông Minh và nhóm tướng lãnh gồm các ông Lê Văn Kim, Trần Văn Ðôn, Trần Thiện Khiêm và Tôn Thất Ðính.. đảo chính lật đổ  ông Diệm rồi bị ông  NguyễnKhánh (cựu tư lịnh vùng 2 chiến thuật) đảo chính mở đầu thời kỳ bất ổn trên chính trường miền Nam (13 chính phủ trong vòng 19 tháng từ tháng 11/64 tới tháng 6/66)..Sau đó ông Khánh bị thay thế bởi nhóm Phan Quang Đán-Phan Khắc Sửu. Nhưng  chẳng bao lâu sau chánh phủ dân sự này  lại bị hội đồng quân nhân tướng lãnh Thiệu-Kỳ đẩy xuống..Và chủ tịch hội đồng tướng lãnh là ông Thiệu lên nắm quyền tạo nên nền đệ nhị Cộng hòa.

Việc tham nhũng, hối mại quyền thế, buôn lậu tràn lan trong chính phủ, quân đội khiến việc điều hành đất nước trong thời chiến, đánh nhau với Việt cộng trở thành chuyện phụ. Các vị trí bổ nhiệm được phân phối theo lòng trung thành, phe cánh và quyền lợi.

Chính Phó Tổng Thống Trần Văn Hương xác định là vấn đề tham nhũng là mối hiểm họa sinh tử lớn lao tại Nam Việt Nam khi ông đề cập với ông Thiệu về nguyên do Trung Quốc rơi vào tay Cộng Sản là tình trạng tham nhũng lan tràn của chế độ Tưởng Giới Thạch. Ông tin là ngoại trừ áp dụng những biện pháp mạnh mẽ và khẩn cấp tại Nam Việt Nam, Nam Việt Nam cũng sẽ hứng chịu cùng số phận đó Bất hạnh thay, linh tính của ông đã trở thành sự thật..

Ông Trần văn Hương đã cố gắng trong sạch hóa bộ máy hành chánh và quân sự với ủy ban bài trừ tham nhũng với một tướng “sạch”, tướng Nguyễn văn Hiếu. Ủy ban này đạt được một số kết quả giới hạn. Nhưng cuối cùng, vì một lý do nào đó,  ông Hương  cũng đành phải tuyên bố “diệt hêt tham nhũng thì  lấy ai làm việc..???!!!!” và  vị tướng điều hành ủy ban này lại qua đời trong những ngày chót của cuộc chiến, vào tháng 4/75 trong những nghi vấn mờ ám.

Câu nói bất hủ  của ông Hương đã phản ảnh trung thực hiện trạng xã hội miền Nam lúc đó! Có những điều tồi tệ không thể phủ nhận đưọc như những  hành vi tống tiền trong chương trình chống phiến loạn Phụng Hoàng-một chương trình an ninh tình báo do Xê-I-A tức sở Trung Ương Tình báo Mỹ đề ra và phối hợp với các cơ quan an ninh miền Nam hầu triệt tiêu hạ tầng cơ sở cộng sản bằng cách giam giữ hay vạch mặt cộng sản nằm vùng và các cảm tình viên. Chương trình này đôi khi bị lạm dụng qua các hành động bắt bớ những người tình nghi bị Việt Cộng rồi đòi đưa tiền để họ được thả ra.! Hay những loại tham nhũng gây bất công, ảnh hưỏng trực tiếp đối với dân chúng và gây bực dọc và phẫn nộ, đủ mạnh  để khiến dân chúng thù ghét chính phủ và ngã về phía Mặt Trận Giải Phóng cộng sản. Những điều sai trái này làm suy yếu hiệu năng của chương trình Phụng Hoàng và uy tín của chế độ "quốc gia".

Ðó là chưa nói đến việc bao che, bổ nhiệm tay chân vào các vị trí quan trọng tê liệt hóa nguồn máy hành chính, quân sự tình báo..khiến chúng thất bại khi VC tấn công quyết liệt...như  các trận Hạ Lào Lam Sơn 719 khi bộ Tư lịnh lữ đoàn 3 Dù bị bắt sống, việc thất thủ căn cứ Ái Tử-bản doanh sư đoàn 3 Bộ binh của tướng Vũ văn Giai tại Quảng Trị vào trận mùa Hè đỏ lửa 1972, việc thất thủ Phước Long vào cuối năm 1974 và sự sụp đổ sau cùng của miền Nam.

Như vậy,  những người tự  nhận là “quốc gia”,  nói chung, là những nhân tố cốt cán của chế  độ miền Nam. Do đó, họ phải chịu trách nhiệm về tất cả những cái xấu, tốt của những chế  độ này. Ðúng! khi nói” chế độ cs xấu không có nghĩa dân tộc VN xấu” vì không phải người Việt nam ai cũng là đảng viên và chịu trách nhiệm trong chế độ. Nhưng những người tham, gia đóng góp cho đảng CSVN, và những  đảng viên CSVN phải  có trách nhiệm chứ!   Ngược lại, cũng như vậy, “chế độ miền Nam xấu” thì những người gọi là “quốc gia” cũng phải có phần trách nhiệm trong đó...Người tài xế xe khách chịu trách nhiệm về sự an nguy của chiếc xe và những người ngồi trong xe. Ở đây, những người ngồi là nhân dân hai miền và tài xế là cộng sản ở miền Bắc hay “quốc gia” ở miền Nam.

Nếu không, một cách công bằng, những người nhận mình là cộng sản họ cũng có thể nói rằng không thể chỉ vì khuyết điểm của  một hai đời tổng bí thư, hoặc cái chế độ CS mà lên án cả chủ nghĩa tiên bộ Cộng Sản.. Và các đảng viên khác , những người chưa có cơ hội nắm quyền sinh sát cũng nói đưọc rằng họ không chịu trách nhiệm về những khuyết điểm sai trái của các Ủy Viên Chính Trị, các ông Tổng Bí thư v.v và rằng Ðảng không xấu, chủ nghĩa xã hội không xấu v.v  chỉ có những đảng viên nhũng lạm làm xấu mà thôi v.v

Chủ nghĩa quốc gia, hay chủ nghĩa cộng sản du nhập cũng chỉ mới khai sinh và sấp sĩ gần bằng tuổi nhau mà thôi! Có nghĩa là cả hai cũng chỉ ra đòi nối tiếp sau thời đại phong kiến thực dân!  Mà người ta dùng để giải qưyết vấn nạn của thời đại họ. Cả hai không thể nhận mình là tinh túy của dân tộc!

Cả hai chủ nghĩa này, từ ngày nắm được quyền bính trên đất nước Việt Nam, đã đẻ ra đưọc nhân vật lãnh đạo nào thật sự tốt đẹp, yêu chuộng kính trọng và thực thi tự do dân chủ pháp trị, vì dân vì nước???

Dù vậy, một cách tự trọng và thành thật, chúng ta có quyền hãnh diện và sung sướng nói rằng đòi sống nhân dân miền Nam được khá hơn miền Bắc mọi mặt, hoặc có thể nhận định mà không thấy sai, rằng chế độ miền Nam khá hơn chề độ miền Bắc ở một vài điểm nào đó! Nhưng không thể che mắt bưng tai mà tuyên bố rằng chế độ miền Nam là tự do dân chủ thực sự!

Nói tóm lại, cần nên nhìn lịch sử và những chứng tích của nó một cách chân xác để thấy rõ rằng  tất cả  các thứ chủ nghĩa, hình thái chính trị v.v  chỉ là những phương tiện, dụng cụ cho một dân tộc!( nói chung là cho con người.) Nó có thể dùng để giải quyết vấn nạn của dân tộc đó, xã hội đó trong một thời điểm nào đó  mà thôi! Ðúng hay sai, cũng vẫn cứ phải thay đổi theo nhu cầu mới,  tình hình mới của nhân dân, của nhân loại! Ngay cả chủ nghĩa tụ do dân chủ, hay tôn giáo cũng không là ngoại lệ!

Như thế cái gọi là  “lằn ranh quốc cộng” làm sao lại có thể tồn tại sau 30/4 1975, khi mà không những cả hai phe Tự Do Cộng Sản đã thay đổi trong môi trường mới của thế giới, và cả hai đối thủ một  cũng đã biến dạng thay hình. Tình hình và nhu cầu thực tế hôm nay,  thay vì đặt lại " lằn ranh quốc cộng", chúng ta  nên đề cập tới "lằn ranh dân chủ/ độc tài"  và làm sáng nó ra.. Ðây không phải  chỉ riêng ở Việt Nam vấn đề mới được đặt ra, mà nó là hướng tiến của thế giới nhân loại hôm nay.. Hãy nhìn ra chung quanh xem! Hiện tại, cựu đảng viên cộng sản, cựu  ủy viên bộ chính trị Leszek Miller  đang là thủ tướng Ba-lan, đồng minh Mỹ (mua vũ khí, phi cơ chiến đấu F16 Mỹ ,là thành viên chính thức Nato, sẵn sàng cho Mỹ dóng quân)...Chính phủ phe tả, cựu cộng sản cũ tại Hung-ga-ri lại cho phép Mỹ đồn trú, lập trại huấn luyện thám báo, thông ngôn I-rắc trên đất nước mình. Chính quyền Do-Thái phe hữu, thân Mỹ lại thân thiện, trao đổi, cộng tác trong các lãnh vực tin tức tình báo, phái đoàn quân sự, lực lượng biệt kích với chính quyền Nga do tổng thống trùm KGB Putin đứng đầu vì có cùng kẻ thù chung Hồi giáo cực đoan.

Giả như nếu vì nhu cầu riêng của Mỹ, họ ủng hộ, bắt tay chế độ đương  quyền VN hiện tại,  để nó tiến hóa từ từ thành quân phiệt-tư bản đỏ máu-xanh đô-la với việc đảng cộng sản đổi tên, bỏ đấu tranh giai cấp, như đảng cộng sản Trung Quốc đang nghiên cứ sau lý thuyết “tam biều: Công-Nông-Trí thức:”..thì thế đứng của lằn ranh quốc cộng nằm đâu?!! Và những người nhận là quốc gia chống cộng nằm đâu??! Lúc đó chuyện chống cộng lại có vấn đề vì nó là đồng minh của Mỹ. Mà vì quyền lợi, Mỹ sẵn sàng “kềm” các hoạt động “chống cộng” lại như việc phủ quyết việc treo cờ VNCH gần đây ở tiểu bang Virginia, nơi có khá đông ngườI Việt sinh sống.

Về vấn đề giao lưu với Việt Nam qua nhiều mặt hiện tại, có nhiêù nguồn dư luận đề xuất việc ”cấm vận Việt cộng” từ “cộng đồng hải ngoại”, không xài đồ “Việt cộng”, không về thăm “Việt cộng”, không nghe nhạc, xem băng “Việt cộng” từ trong nước…. Nhưng thực tế cho thấy, các nguồn lợi nguyên liệu xuất khẩu như dầu thô, nông phẩm cùng các khoảng tiền tháo khoán viện trợ của nhiều cơ quan quốc tế, quốc gia đủ cho chế dộ cộng sản tồn tại dù có hay không tiền Việt kiều gởi về..Tại Cộng Hòa Dân chủ Ðức, nước Cộng sản cũ sắt đá nhất trong khối xã hội chủ nghĩa, sự kề cận với các nguồn tin truyền thông như truyền hình, ra-đi-ô Tây Ðức đã cho người dân có khái niệm về sự khác biệt giữa hai thể chế cộng sản(mà họ đang sống) và tư bản.. Ðiều này khiến nhiều người tìm cách bỏ trốn băng qua Hung-ga-ry qua Áo làm cho Hung-ga-ry phải cắt hàng rào kẽm gai của bức màn sắt. Dẫn theo sau đó những biến động chính trị bất ngờ trong khối cộng sản.

Trở lạI Việt Nam, nếu Việt kiều không về thăm Việt nam để tiếp xúc với đồng bào mình thì ai sẽ làm chuyện đó..Chống du lịch Việt Nam để đi Thái Lan hay Trung quốc à.. Ở đó đâu có nói tiếng Việt.!!!” Hay “Cộng đồng người Việt tự do” lại ngồi chờ Mỹ nó “bốc” về như Xê-I-A đã làm với người Cuba và vịnh con Heo à ?!?. Và ngườI Cuba vẫn còn lưu vong ở Mi-a-mi, tạI tiểu La-ha-va-na, cuối tuần vào trường bắn, mặc đồ rằn ri tập đổ bộ, thao dượt quân sự chờ ngày về Cu-ba dù eo biển không xa.

Nếu các chiến dịch ngăn chặn hàng hóa cộng sản Việt nam được phát động thì được lợI nhất vẫn là ..nước Trung Hoa cộng sản nơi giá thành nhân công rẻ khiến tư bản ùn ùn đổ tiền đầu tư hầu xuất khẩu hàng hóa trở ngược lạI các nước tư bản (Trong đó có nhiều mặt hàng cạnh tranh với Việt Nam) và Thái Lan, nơi đa số các thực phẩm Á châu được xuất khầu sang các nơi có đông ngườI Hoa và Việt (Nhưng Thái lan vẫn giam giữ công dân Mỹ gốc Việt Lý Tống như thường!!). Về văn hóa phẩm, băng dĩa thì nếu không xem băng Việt nam, ta xem băng Hồng-kông, Ðài loan nhưng bảo đảm, nhạc, ca sĩ và cảnh trí chắc chắn không phải là Việt nam !!!

Vấn đề còn lại của thế giới  và của chúng ta hôm nay , nhũng người Việt nam yêu nước, yêu dân chủ tự do chân chính, là làm sao ngăn chận xóa bỏ mọi hình thức  độc tài phi dân chủ,  làm sao thiết lập một nền  tự do dân chủ nhân bản thực sự!

Do đó, nhu cầu dân chủ hóa đất nước cần nhấn mạnh việc xóa bỏ mọi hình thức  độc tài, độc đảng (từ bỏ chuyên chính vô sản, tất nhiên đúng dắn và khẩn thiết là vậy). Muốn như thế chúng ta,  thế hệ hôm nay, trong và ngoài nước, người cũ người mới,  cần thẳng thắn, chân thật  với mình và với lịch sử cận đại,  để đưa ra những sai lầm trong quá khứ mà học hỏi,  hầu tránh được những sai xót đáng tiếc  cho công cuộc xây dựng tự do dân chủ đích thực trong tương lai. Ðó mói là thái độ trưởng thành sau bao năm hao tổn xưong máu và mất mát. Bài viết này mong đề ra một cái nhìn từ góc độ khác về những vấn nạn độc tài/dân chủ của đất nước. Ðồng ý hay không vẫn là chuyện của độc giả, nhưng nó được viết ra dựa vào những chứng liệu cận sử. Nhưng đây là những vấn đề chúng ta thực sự cần nói đến cho đất nước, cho tất cả những ngườI Việt trong và ngoài nước yêu chuộng tự do, dân chủ tiến bộ..

Nếu chúng ta,ngaỳ hôm nay,  " người quốc, người cộng" vẫn cứ "giữ vững lập trường" kiên trì mài dao, mài căm xe đạp, dũa kéo,  vạch lằn ranh "quốc cộng"!  Thì  người viết xin "lẩy" hai câu thơ của Tản Ðà sau đây thay tiếng khóc.

Dân "tám mươi triệu" không người lớn!
Nước bốn ngàn năm vẫn trẻ con (!)

Tháng 2-2003
Minh TriếtNCD

==
Nhân đọc bài Lằn Ranh Quốc Cộng

Nguyễn Bình Dân.

Lúc này Mỹ đang đánh IRAK để lập lại trật tự thế giới mới và để vân vân và vân vân…
Còn người Việt hải ngoại chúng ta thì có người đang nổ lực lập lại trật tự cộng đồng qua cách xác định lại Lằn Ranh Quốc Cộng.

Mà có thật là cộng đồng chúng ta đã có một trật tự nào chưa ?. Mà có phải là Cộng Sản Việt Nam chỉ mới xâm nhập vào các sinh hoạt cộng đồng trong vài năm gần đây không ?.

Xát định rỏ lại lằn ranh quốc cộng là để tự vệ trước sự tấn công về mặt văn hóa của chế độ CSVN vào cộng đồng Việt Nam hải ngoại?.  Hay là để củng cố lại một thế chiến lược tạo ra sức công phá mới đẩy mạnh công cuộc tranh đấu của dân tộc chống lại tập đòan bán nước độc tài csvn ?.

Trước khi đi vào điểm chính của vấn đề là mục đích của việc vạch rỏ lằn ranh Quốc Cộng, tôi xin được mạn phép góp ý với quý vị về hai cụm từ Quốc Gia và Cộng Sản.

Ngôn từ thì trên nguyên tắc có định nghĩa của nó. Nhưng khi dùng thì có khi người ta vô tình hay hữu ý lạm dụng và không dùng đúng theo định nghĩa của nó. Hơn nữa chử viết và cấu trúc văn phạm theo mẫu tự La Tinh mà chúng ta đang dùng đây chỉ mới được chính thức dùng vào năm 1878. Lúc đó tên giặc Pháp Lafont, là thống đốc Nam Kỳ, đã chính thức ra thông cáo bắt buộc người Việt tuyệt đối dùng chữ viết theo mẫu tự La Tinh trong các văn kiện hành chánh, nghị định, quyết định, lịnh của tòa án, chỉ thị…Và cấm không được viết bằng chữ Nôm hay chữ Hán.

Như vậy tính đến nay, năm 2003, chữ viết và văn phạm của chúng ta đã vừa tròn 125 tuổi. Cám ơn nước "Ðại Pháp" và " ngài thống đốc cao cả LAFONT ". Chúng con dân tộc Việt Nam với hàng ngàn năm văn hiến đã nhờ công ơn ngài và nước Ðại Pháp và các cố đạo mà đã khám phá ra một thứ văn tự mới. Ðể sau khi được sự khuyến khích của các ngài cộng với lòng tự nguyện " Tử vì nước Ðại Pháp "  của chúng con, chúng con đã thành công đạp đổ phá nát gia tài văn hóa của tổ tiên chúng con để lại.  Ðể khai sinh ra một nền văn chương xưa nhất trái đất với 125 tuổi. Với một thứ văn tự chử nghĩa mà chúng con cứ tự do lạm dụng và dùng theo ý muốn của chúng con bất kể nghĩa từ của nó. Ðể cho đền hôm nay chúng con vẫn đè nhau ra mà sĩ vả nhau, chém giết nhau vì quan niệm chánh tà không giống nhau, vì cách hiểu nghĩa từ không giống nhau. Ôi ! ơn đức đó của các ngài biển trời có bao la cũng ghi không xuể được!!!!

Trở về với bài viết Lằn Ranh Quốc Cộng. Việc các vị định nghĩa đi định nghĩa lại hai chữ Quốc Gia đã cho thấy quý vị nhận thấy có cái gì không ổn trong cách hiểu về nghĩa của hai từ này. Các vị đã sáng suốt khi nhìn thấy rằng danh không chánh thì ngôn không thuận. Mà danh không chánh ngôn không thuận thì chưa nêu ra được hay chưa làm rỏ được chính nghĩa. Hay chưa thuyết phục được tuyệt đại đa số nhân dân Việt Nam. Mà chưa thuyết phục được người dân Việt về một con đường chính đáng phải đi thì tất nhiên người ta có thể đi theo con đường nào mà họ cho là chính đáng. Ngoại trừ những kẻ cơ hội chủ nghĩa.

Có phải vì vậy mà quý vị muốn xác định cho rỏ lằn ranh quốc cộng để nêu rỏ chính nghĩa của quốc gia, để mọi người hiểu rằng muốn chống lại cộng sản VN độc tài thì chỉ có một con đường duy nhất đó là bước qua bên này lằn ranh, để đứng về phe quốc gia ???!!!

Và cũng trong bài viết cũa quý vị, thì quý vị đã khẳng định rằng những ai không theo cộng sản và chống lại cộng sản tức là người quốc gia. Và người quốc gia không có nghĩa là chỉ bao gồm những người đã phục vụ trong hai nền đệ nhất và đệ nhị Cộng Hòa, mà nó bao gồm cả những ngưòi này và những người chưa hề phục vụ cho hai chế độ đó.

Nói như vậy thì theo quý vị, những ai yêu nước và chống lại chủ nghĩa và chế độ cộng sản đều là người Quốc Gia hết. Quý vị có đang chơi chử không vậy ?.

Ông Bảo Ðại được thực dân pháp đưa về với sự ủng hộ của hội truyền giáo hải ngoại pháp, để làm Quốc Trưởng Quốc Gia Việt Nam, một Quốc Gia độc lập nằm trong Liên Hiệp Pháp ( lại một kiểu chơi chử của các ngài " Ðại Pháp "). Quốc Gia Việt Nam được khai sinhvới một thể chế Quân Chủ với một Quốc Truởng một Thủ Tướng chính phủ và một nội các với các bộ trưởng. Trên mặt danh xưng chính thức, thì đó là lấn đầu tiên mà danh xưng của đất nước chúng ta được chính thức gọi là Quốc Gia Việt Nam. Trước đó đất nước chúng ta có tên là Việt Nam ( nước Việt nằm ở phí Nam của nước Tàu, danh xưng này là sản phẩm của tên việt gian Nguyẽn Ánh). Và trước đó nữa thì nước chúng ta có những tên như Ðại Việt, Ðại Cồ Việt, Ðại Ngu…

Sau một thời gian ngắn thì thể chế Quốc Gia Việt Nam đả bị thay thế bằng hai thể chế Việt Nam Cộng Hòa và Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà trên một đất nước bị chia đôi. Nếu muốn gọi cho đúng danh từ thì chúng ta gọi những người Việt theo chủ nghĩa Cộng Sản là những người Cộng Sản Việt Nam, người Việt tổ tiên của chúng ta ở các quận Giao Chỉ là người Giao Chỉ, người Việt ở trong Bách Việt thì gọi là người Việt Thường, người Việt ở nước ngoài thì gọi là Việt Kiều...Và tất nhiên những ngưòi Việt theo thể chế Quốc Gia Việt Nam thì gọi là những người Việt Quốc Gia hay người ta thường gọi vắn tắc là người Quốc Gia.

Từ xưa đến nay các nhà sử học dùng danh từ để chỉ một tập thể người Việt nào đó trong tổng thể dân tộc Việt, là để chỉ một tập thể người Việt nào đó sống ở một thời đại nào đó và ở một địa điểm nào đó.  Trong giai đoạn Trịnh Nguyễn phân tranh người ta cũng chỉ nói đến Ðàng Trong và Ðàng Ngoài để chỉ hai triều đại và cơ cấu tổ chức xã hội của hai bên, và cũng không thấy ai gọi Người Ðàng Trong hay Người Ðàng Ngoài với ý thức phân biệt người Việt ra làm hai. Và cụm từ Người Bắc và Người Nam theo như cái nghĩa của nó bây giờ thì chắc chắn lúc đó chưa có. Khái niệm phân biệt người Việt ra làm hai loại người -Nam Bắc, Quốc Cộng- nó không phải chỉ dựa trên các yếu tố không gian và thời gian, mà nó bao gồm ý nghĩa chính của nó là để phân biệt một tập thể người Việt đi theo một chính kiến nào đó. Khác với cách gọi Người Giao Chỉ, Việt Kiều...là chỉ để chỉ một tập thể người Việt trong khoảng không gian và thời gian nào đó mà thôi , không có khái niệm chính kiến trong các cách gọi đó.

Chúng ta có thể nói Người Giao Chỉ là người Việt, Việt Kiều là người Việt, nhưng không thể nói tất cả mọi người Việt đều là người Giao Chỉ, hay tất cả mọi người Việt đều là Việt Kiều. Vì các yều tố không gian và thời gian nằm trong định nghĩa của các danh từ không cho phép chúng ta dùng sai ý nghĩa của nó. Nếu chúng ta dùng sai định nghĩa cuả nó thì mạnh ai nấy nói, sẻ không có ai hiểu đuợc ai hết.

Tôi nghĩ rằng dân tộc ta không có tinh thần hẹp hòi để cho rằng muốn được gọi là người Việt thì phải có gốc gác tổ tiên là người Giao Chỉ. Như vậy chúng ta có thể nói rằng tất cả những ai sinh ra và lớn lên hay có ông bà cha mẹ sinh ra và lớn lên ở Việt Nam, và nếu có tấm lòng yêu nước tôn trọng các giá trị của dân tộc ta và hảnh diện được làm người Việt, thì người đó đương nhiên là người Việt. Tất nhiên có những kẻ sống ở Việt Nam và không hề yêu nước Việt, thậm chí còn đem dân đất và biển của ta cho Tàu như Hồ Quý Ly, Lê Khả Phiêu và đồng bọn. Như vậy nói đến người Việt là nói đến những con người đã tạo ra nước Việt từ buổi đầu dựng nước cho đến những con người ngày hôm nay với các điều kiện đủ để được gọi là Người Việt. Như vậy con người đó sống ở không gian nào vào thời gian nào cũng đều là người Việt. Ðó là mẫu số chung.

Trong một mẫu số chung đó tất nhiên có những mẫu số riêng tùy thuộc vào không gian và thời gian. Và kể từ khi thực dân ra đi, chúng ta có những mẫu số riêng mang ý nghĩa chính trị. Như cụm từ Nguời Cộng Sản VN thì mang ý nghĩa hàm chỉ tính chính trị trong tư tưởng và xu hưóng và hành động của những người đó. Hay người Quốc Gia Việt Nam thì cũng được hiểu bởi tính cách chính trị tiêu biểu cho ý nghĩa của danh xưng này.

Vì tánh cách chính trị tiêu biểu cho ý nghĩa của các cách cụm từ Người Quốc Gia hay Người Cộng Sản, cho nên chúng ta không có quyền nói rằng tất cả mọi người Việt không cộng sản hay vừa không cộng sản vừa chống cộng sản, là người Quốc Gia. Vì nói như vậy có nghĩa là ông bà tổ tiên của chúng ta cũng là Người Quốc Gia. Nếu muốn nói đến những người Việt yêu nước chân chính từ ngàn xưa đến nay, thì có gì phải lòng vòng chử nghĩa guợng ép danh từ làm gì, cứ việc gọi họ là những Người Việt. Họ có bao giờ từ chối mình là người Việt đâu. Ðó là một cách gọi đúng nhất mà. Tại sao phải gọi những người Việt từ xưa đến nay là người Quốc Gia mà còn phải đính chính rằng họ là người quốc gia với điều kiện họ không là Cộng Sản. Như vậy là lồng vào trong ý nghĩa của cụm từ Quốc Gia, cuộc phân tranh quốc cộng, cuộc chiến tranh ý thức hệ của hai khối Cộng Sản và Tư bản, sự phấn hoá Nam Bắc.

Mà ông bà tổ tiên ta có tội tình gì mà phãi kéo họ vô với cuộc phân tranh Quốc Cộng, với cuộc chiến tranh ý thức hệ Tư Bản và Cộng Sản, với cuộc chiền tranh lạnh với chiến tranh nóng của các ông Tây bà Ðầm.  Xin hãy để họ ở nơi trang trọng nhất trong lòng những người Việt chúng ta. Và xin hảy gọi họ bằng hai chử thân thương nhất, trang trọng nhất, họ là Người Việt.

Ông bà ta và bao nhiêu là ngưòi Việt của thế hệ ngày hôm nay, họ yêu nước Việt chứ có yêu cái chủ nghĩa Cộng Sản, hay là cái Quốc Gia Việt Nam do Tây để rađâu.

Ông bà tổ tiên chúng ta lúc chống ngoại xâm lúc xây dựng và mở mang bờ cỏi, lúc sống thanh bình. Có bao giờ họ thấy có như cầu phải xát định lại lằng ranh Quốc Cộng đâu. Bởi vì họ chưa bị cái đám hậu sinh khả ố nó đem Mác Lê với A Ðam Sờ Mít hay A Bà Ra Hăm Linh Côn về bắt các cụ phải theo và phải thờ cúng mà.

Nếu quý vị là ngưới Việt yêu nước chân chính thì quý vị không cần phải xát định mình là người quốc gia hay là người gì gì đó để làm gì. Quý vị hãy xác định mình là người Việt yêu nước là đủ rồi. Hay quý vị chê cái danh từ Người Việt, nghe nó không kêu bằng danh từ Người Quốc Gia ?. Ðến giờ phút này, một người yêu nước chân chính không thể nào tiếp tay với chế độ CSVN bán nước độc tài và đương nhiên là hại dân. Và lại càng không đi theo cái chủ nghĩa hoang đường, ngoại lai để quay đầu lại với cả một chiều dài lịch sử của dân tộc. Các ông bà Trần Khuê, Phạm Quế Dương, Hoàng Minh Chính, Dương Thu Hương... là những bằng chứng cho nhận định trên.

Qua việc muốn phân định lại lằn ranh Quốc Cộng, chắc quý vị muốn chú trọng tới ý nghĩa và mục đích của việc làm này hơn là tới việc xác định cách dùng từ cho đúng. Về danh từ Quốc Gia thì nó không có tính phổ cập và không thể đem áp dụng lên mọi người Việt, vì danh từ này đả và đang được dùng như một phương tiện tuyên truyền có tính cách phe phái, nó có những liên hệ cả về tình và lý với cuộc chiến quốc cộng, sự phân chia hai miền Nam Bắc. Và không ai có thể phủ nhận tính cách chính trị cận đại trong ý nghĩa của hai danh từ Quốc Gia này. Dù muốn hay không, khi quý vị muốn xát định lại lằng ranh quốc cộng là quý vị làm cho nhiều người liên tưởng đến cuộc phân tranh Quốc Cộng đã làm tan nát dân tộc ta như thế nào.

Nếu có lòng yêu nước chân chính thì chúng ta cần phải rủ bỏ những điều gì có thể gây hiểu lầm hay tạo cản trở về mặt tâm lý, làm phân tán lòng người và làm chia rẻ tiềm lực cũa dân tộc, để tạo điều kiện cho cộng sản bôi nhọ chụp mũ vu cáo những con người đang ngày đêm quyết tâm tiêu diệt chề độ độc tài CSVN để mang lại Dân Chủ Tự Do và Phú Cường cho dân tộc.

Tấn Công đôi khi là cách phòng thủ tốt nhất. Và trong cuộc đấu tranh chống độc tài CSVN chúng ta chỉ có một thế là Tấn Công mà thôi, vì vậy phải làm cho những người Cố Thủ chuyển sang thế tấn công, vì vậy đòi hỏi chúng ta phải xâm nhập vào lòng địch. Phá địch từ trong ruột phá ra. Công Tâm rồi mới Công Ðồn. Vì vậy phân biệt quốc cộng là một việc làm không có lợi cho việc kết hợp mọi tiềm năng thậm chí có nguy cơ chia rẻ và làm trì trệ ngày đại thắng của dân tộc.

Danh có chính thì ngôn mới thuận. Ngôn có thuận thì người mời nghe. Người có nghe thì người mới xuôi theo. Người có xuôi theo thì mới làm được Cách Mạng. Cho dù mục đích của cuộc cách mạng Dân Tộc Dân Chủ sáng ngời chính nghĩa. Nhưng nếu nó chưa thuyết phục được quần chúng thì chính nghĩa này cũng vẫn còn nằm trong sách vở, hay nó chỉ ở trong tâm khảm của thiểu số được tiếp cận với thông tin hiểu và biết cái xấu của chế độ CSVN và cái hay của chế độ Tư Do Dân Chủ. Ngoại trừ là người ta muốn làm cuộc cách mạng nhờ vào các thế lực Ngoại Quốc mà không cần đếm xỉa gì đến đại khối quần chúng cả.


Ðâu có phải không tự nhận mình là người Quốc Gia thì ngưòi ta sẻ không yêu nước. Những người yêu nước chân chính đã chống cộng sản độc tài từ khi họ nhận ra được sự thật và tính phản động bán nước hại dân của nó kia mà. Họ đâu có đợi quý vị xác định rỏ Lằn Ranh Quốc Cộng, rồi nhảy qua bên này Lằn Ranh rồi mới chống cộng sản. Và nếu tôi không lầm thì các vị Trần Hưng Ðạo, Lý Thường Kiệt, Nguyễn Trãi, Quang Trung, khi chống giặc ngoại xâm đâu có viết bài xác định Lằn Ranh Quốc Cộng đâu.

Quý vị nghĩ rằng phải xác định rỏ Lằn Ranh Quốc Cộng rồi mới biết yêu nước, mới biết chống độc tài hay sao ?. Hay quý vị muốn những ai muốn chống lại Cộng Sản độc tài thì phải đứng về một phía, và là phía của quý vị ?. Ðể quý vị lảnh đạo ?.

Ông Nguyên Khả Phạm Thanh Chương trong buổi nói chuyện với bác sĩ Tôn Thất Sơn trên đài phát thanh Radio Hải Ngoại do ông Nguyễn Ðình Toàn điều hợp trong ngày chủ nhật 16/03/2003, đã xác nhận rỏ rằng những ngưòi lính và có thể có cả công nhân viên cả hai chế độ VNCH và Cộng Sản nhất là những người đã hy sinh đều là những người yêu nước chân chính, và lòng yêu nước cũa họ đã bị các lãnh đạo của hai phe lợi dụng để thu góm quyền lực và các tham vọng tiền tài danh vọng cho cái tập đoàn lảnh đạo đó. Ðiều đó đã rỏ như ban ngày, chúng ta có cần phải xác định lại hay không ?.

Trong khuôn khổ của một bài viết ngằn gọn chúng tôi không thể trình bày hết mọi mặt của vấn để một cách cặn kẻ. Nhưng chúng tôi hy vọng đã đóng góp một phần nào vào việc xác định lại lằn ranh giữa chử nghĩa ngôn từ và những mưu toan chánh trị - với tấm lòng yêu quê hương vô bờ bến của biết bao con người đã đạt tới chiều cao trong tư tưởng và chiều sâu trong tâm hồn.

Ðức phật Thích Ca có dạy các để tử của Người đại ý rằng : ta đưa tay chỉ mặt trăng cho các con thì các con hảy nhìn thấy mặt trăng chứ đừng có nhìn vào ngón tay của ta.

Ngôn từ cũng chỉ là một phương tiện, chớ có cố chấp lấy ngôn từ, hảy lấy cái cứu cánh làm mục đích cho cuộc đấu tranh của chúng ta, chứ không lẻ lấy cái phương tiện làm phương châm sao ?.

Ðất tạm dung ngày .20...tháng. 2..năm Quý Mùi (22/03/2003).
Nguyễn Bình Dân kính thư.
==


 ===== 

Góp ý với ông Phạm thanh Chương,
 Hoàng-Ðạo

Tôi đã nhận được bài của ông Chương và các bài góp ý với ông về bài “Bảo vệ lằn ranh gì ????” từ  ít  ngày trước, nhưng hôm nay mới viết góp ý.  Một phần vì bận, một phần vì tôi  muốnđợi xem kết quả cuộc trưng cầu ý kiến của ông ra sao. Cho đến nay, theo những gì ông gửi cho tôi, có 5 người góp ý tất cả, không kể tôi. 

Người thứ nhất là bà 'Mylinhng', tán thành bài của ông Chương nhưng không tán thành việc ông Chương...“đemcả cá nhân nhà thơ Nguyễn Chí Thiện ra để mà làm gì.” (Nhưng ông Chương viết trong bài rằng chỉ vì muốn nói chuyện với nhà thơ NCT  ông viết bài đó, chứ ông đâu có thèm đôi co với những người khác. Cho nên nếu để nhà thơ ra ngoài thì  ông không còn lý do để phê phán, đả kích). 

     -  Người thứ hai là ông Ngô trọngAnh, đã viết: “Chỉ có một lằn ranh giữa Ðảng Cộng sản và dân Việt-Nam mà thôi, bảo vệ những lằn ranh khác là làm chuyện không có ích cho sự đoàn kết quốc gia trong lúc này”. Như thế là ông Anh, một mặt  xác nhận có một lằn ranh, nhưng mặt khác lại gọi đó là Lằn Ranh giữa Ðảng Cộng sản và Dân tộc Việt Nam. Oâng tránh  dùng hai chữ  'Quốc-gia' mà dùng ba chữ 'Dân Việt Nam', vì cho rằng dùng 2 chữ 'Quốc gia' không có ích cho sự đoàn kết quốc gia. 

-  Người thứ ba là ông Minh-triết NCD, tán thành bài của ông Chương, cho rằng chỉ nên có lằn ranhgiữa độc tài và dân chủ. Oâng viết khá dài để chứng minh rằng các chế độ ở miền Nam độc tài, chỉ  dân chủ giả hiệu. Tuy ông không nói rõ hẳn như ông Chương là miền Nam cũng độc tài thối nát như miền Bắc, song đã hàm ý như vậy.

- Người thứ tư là bác   Tôn thất Sơn, không tán thành, vì: “Ðọc toàn bài, tôi không hiểu gì mấy qua giọng văn đao to búa lớn”;  “Oâng (Chương) quả quyết rằng những người ký vào bản văn 'Bảo vệ lằn ranh' là những người thuộc chế độ cũ của VNCH  muốn làm sống lại chế độ ấy”;  và: “ quả quyết chắc như bắp rằng ở hải ngoại này chẳng có nguy cơ Vc gì ráo”

- Người thứ năm là bà Trần nam Bình, không tán thành bài của ông Chương, vì bà: “Tưởng được nghe những sự kiện đúng với lịch sử và những phân tích hợp luận lý, tiếc rằng TNB chỉ là nghe thêm những lời chưởi đổng như từ các cán bộ tuyên huấn.”

          Như thế cuộc trưng cầu ý kiến, được phổ biến cho: “quí đồng bào, quí anh chị thân hữu khắp nơi”, nhưng chỉ có 5 người đáp ứng. Và trong mấy người này thì chỉ có ông Minh-triết là tán thành ông Chương hoàn toàn, còn bà Mylinhng và ông Ngô trọng Anh chỉ tán thành một phần. Hai người còn lại là bà Bình và ông Sơn  thì hoàn toàn không tán thành.  
                                                          
                   ***
Bây giờ là phần góp  ý của tôi. Nhưng trước hết  tôixin đề nghị với ông Chương ba điều. Nghe nói ông là một trí thức trẻ, một giáo sư đại học (?) bên Uùc, nên hy vọng ông sẽ chấp nhận: 

1- Ðể cho các cuộc trao đổi ý kiến được công bằng, từ nay, khi phê phán bài nào, xin ông làm ơn đưa bài đó lên để cho người góp ý thấy rõ vấn đề, khỏi bị mang tiếng là thiếu sòng phẳng, không lương thiện. 

2- Quan trọng  hơn nữa là, để cho sự phê phán khỏi đi lạc đề, mỗi khi chỉ trích điểm nào, xin ông vui lòng trích dẫn nguyên văn điểm đó, hoặc nói rõ nó nằm ở đoạn nào, dòng thứ mấy, rồi hãy đưa ra lý luận phi bác của mình, hầu tránh điều mà bà TNB gọi là “chưởi đổng như từ các cán bộ tuyên huấn”

3- Và sau nữa, khi phổ biến bài cho ai, xin ông đề rõ địa chỉ  điện thư của họ, để người đọc, nhất là những người có liên quan, biết ông gửi bài nào cho những ai, và không gửi bài nào cho những ai, thay vì chỉ để “Undisclosed-recipient”.

        Sau đây là mấy nhận xét của tôi về bài chỉ trích của ông Chương, dưới nhan đề: Bảo vệ Lằn Ranh Gì ????  - đã được ông Chương phổ biến từ trước. (1)

          1/ Ngay ở đoạn đầu bài, ông Chương đã viết là ông nhận được bài từ lâu nhưng không buồn đọc, vì  “Nhìn thoáng qua cái danh mục những người ký tên, thấy chẳng có cái gì lạ lùng cả! Cũng chỉ toàn một nhóm khoa bảng con cháu, và cựu quan chức của chế độ miền Nam”... 

Góp ý :   Chỉ qua câu mở đầu này thôi người ta đã thấy ngay cái thiên kiến, ác cảm, của ông Chương, không những đối với cái “chế độ miền Nam” cũ mà với tất cả mọi người miền Nam  (thường vẫn được gọi là người Quốc gia) vì trong 48 người đứng tên có những người chẳng dính gì đến chế độ cũ cả! 

Theo cách nói của ông Chương thì các quan chức miền Nam  có vẻ như là loại 'cường hào ác bá',nhưng không hiểu những “khoa bảng con cháu” thì có tội tình gì mà ông khinh miệt, hằn thù họ như vậy?  Hay “khoa bảng” mắc cái tội “trí thức”? Còn “con cháu” mắc tội con nhà giầu, con địa chủ phú nông hay tư sản mại bản?  Vì ông chỉ nói bâng quơ vậy thôi nên người ta có thể coi là ông đã nhắm đánh toàn bộ bọn Trí, Phú, Ðịa, Hào?
 
          2/  Sang đoạn hai, ông nói ông “hơi  ngạc nhiên là khi nhìn kỹ lại danh sách thấy có tên của nhà thơ Nguyễn chí Thiện”. Rồi bỗng ông “giật mình lạ lùng hết sức”, là sao ông Thiện lại đứng chung với bọn Ngụy miền Nam.  Oâng “đoan chắc rằng nếu ông Thiện sống ở miền Nam thì cũng sẽ bị tù y như ở miền Bắc”, bởi theo ông thì miền Nam cũng độc tài như miền Bắc vậy. Giả tưởng như thế rồi ông “thấy có một vài điều không ổn thỏa cần phải thưa chuyện” (với ông Thiện).
 
Tiếp  theo, ông Chương đã tự nói về mình: “Giời ạ! Thấy điều sai không nói là bất nhân, nói mà không hết là bất nghĩa! Tôi không thể làm con người ngụy tín”, rồi ông bảo nếu sợ mất  lòng thì: “ nhân cách của mình ở đâu?” Cho nên: ”Tôi viết để giãi bày cùng ông (Thiện), và cho thế hệ đi sau tôi, có cơ hội nhìn, và trao đổi về cận sử Việt Nam... viết  để  giữ công bằng cho những anh chị em, đồng bào yêu dân chủ tự do, đã và đang là đảng viên đảng csViệt Nam. Tôi không viết để đôi co với những người nuối tiếc quá khứ, đấu tranh bằng mồm”...rồi có lúc ông than: “Giời ạ! Nghe cứ như là lũ trẻ con cãi nhau, chứ không phải người lớn có ăn học hiểu biết!”

Góp ý :   Ðọc ông viết về ông thì mọi người phải nghĩ  ông là người lớn, học nhiều, tự trọng, nhân nghĩa, trung tín, công bằng, có nhân cách, có đủ tư cách để dạy dỗ mọi người và các thế hệ mai sau v.v.
Nhưng trong bài viết  của ông lại đầy rẫy những điều chứng tỏ không phải vậy. Tôi chỉ  xinkể ra mấy điểm chính. 

-  Ðối với ông Thiện, là người ông rất tôn kính, mà chỉ   đứngtên chung với người Quốc-Gia trong bài 'Bảo vệ lằn ranh Quốc/cộng', đã bị ông dài dòng “góp ý, giãi bày”, đúng hơn là lên giọng chỉ trích nặng nề. Ðiều đó chứng tỏ cái hạn hẹp, sự thiếu tự trọng, và tính độc đoán cao ngạo ít  ai bì kịp của ông. 

-  Oâng chửi rủa người Quốc gia không tiếc lời, buộc tội cả “chế độ miền Nam”, nhất là mọi giới chứccao thấp ở miền Nam, làm tay sai ngoại bang, tham nhũng thối nát...nhưng lại tận tình bênh vực những “anh chị em, đồng bào” “đã và đang là đảng viên đảng csViệt Nam”! Ðây quả là thứ công bằng và trung tín của riêng ông Chương mà thôi!

-  Oâng nói không viết để đôi co với những người tiếc nuối quá khứ, đấu tranh bằng mồm...(Ông Nguyễn chí Thiện cũng thuộc loại này sao?). Nhưng nói thế mà rồi ông vẫn hàm hồ nhục mạ, xuyên tạc trắng trợn người  Quốc gia trong suốt cả bài của ông. Thật không  ai hiểu nổi cái tâm não không ngụy tín của ông.  Xin quý vị hãy đọc kỹ bài 'Bảo vệ lằn ranh Quốc/ cộng', rồi đọc lại bài “Bảo vệ lằn ranh  ???? của ông Chương để hiểu rõ thêm con người thực  sự của ông.

-  Oâng viết: “Cái biên giới lằn ranh quốc cộng là cái lằn ranh ảo tưởng, ăn theo mà thôi” chứ hồi chống Pháp làm gì có lằn ranh! Oâng nói thế có thể là cố tình hay cũng có thể vì lúc ấy ông chưa ra đời, không biết đến vụ cs thanh toán người Quốc gia, nên hồ đồ kết luận việc đặt làn ranh là ăn theo chiến tranh lạnh giữa các siêu cường!
  nhiên dù đẻ sau ông vẫn có thể học ở sách. Ðáng tiếc là sách cs thì không nói đến những vụ giết người Quốc gia, còn sách không cs thì ông không thèm đọc! Thành ra cái sự thật của ông chỉ là sự thật mù lòa, và sự khẳng định của ông chỉ là sự khẳng định bừa bãi! Thật đúng với câu nhà văn hào/triết gia Hoa kỳ Eric Hoffer (1902-1983) đã viết:  Căn bệnh của thời đại chúng ta là, tuổi trẻ đã quá bận bịu dạy dỗ chúng ta đến nỗi không còn thì giờ để học hỏi nữa! (It is the malady of our age that the young are so busy teaching us that they have no time left to learn)

Cũng về điểm này ông Chương còn biện  chứng thêm rằng: “Và họ (Mỹ, Úùc, Pháp) có đảng cs, đảng xã hội, khuynh tả v.v.hoạt động tham chính như bất kỳ đảng phái 'quốc gia' nào! Bởi vì họ thực  sựyêu chuộng và thực thi dân chủ tự do bình đẳng và pháp trị!  Chẳng có lằn ranh quốc cộng nào cả!”

Thật là một lối lý luận vòng vo và so sánh kỳ lạ. Một người ấu trĩ nhất cũng phải biết rằng đã dân chủ thì làm gì có thống trị và bị trị mà có lằn ranh, và ngược lại, khi một quốc gia có độc tài áp bức thì đương nhiên là phải có lằn ranh rồi! Vì vậy so sánh độc tài cs Việt Nam với Cộng hòa Pháp...là một việc hoàn toàn vô nghĩa.  Nó chỉ có tác dụng làm cho người nhẹ dạ lầm tưởng rằng nếu Pháp, Mỹ... không có lằn ranh Quốc/cộng thì tại Việt-Nam cũng chẳng cần phải có lằn ranh Quốc/cộng!

Có thể là ông Chương  không dở đến thế. Oâng biết  ở Việt Nam có lằn ranh, nhưng ông gọi là lằn ranh độc tài/dân chủ. Oâng tránh  gọi lằn ranh Quốc/cộng, vì ông kỵ hai chữ Quốc gia. Oâng muốn dìm cho “Quốc gia” chết luôn đi! Ngoài ra, việc  tránh  dùng 2 chữ cộng sản còn có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt, tôi sẽ nói đến trong một dịp khác.
3/ Oâng Chương viết trong một đoạn ở đầu trang 2:  Tất  cả vẫn cứ là 'điểm son' của 5 chế độ trong hai nền 'cộng hòa'! Dù 5 cái chế độ phi dân chủ độc tài này, nó do ngoại bang giựt dây, đảo chính cung đình, thay phiên nhau tung hoành...chứ không phải do nhân dân bầu ra...”

Góp ý :  Trong suốt bài Bảo vệ lằn ranh Quốc/cộng, không có chỗ nào bênh vực sự độc tài thối nát của bất cứ chế độ nào tại miền Nam trước kia, mà chỉ  nêu cao cái hay, cái tốt của 'thể chế Quốc gia' và sự hy sinh chiến đấu của quân dân miền Nam chống lại bọn cs xâm lược miền Bắc.  Nhưng  ông Chương không cần biết điều đó. Oâng bịa đặt, xuyên  tạc rằng những người đứng tên trong bài BVLRQ/C bênh vực các chế độ độc tài thối nát, và mưu đồ dựng lại các chế độ đó! 

Oâng cũng nhất định không chịu đếm xỉa đến điều mà bài BVLRQ/C đã nói thật rõ là: miền Nam dù có ít nhiều khuyết điểm nhưng vẫn còn hơn miền Bắc rất nhiều, đúng như nhận xét của nhiều cán bộ cao cấp miền Bắc. Như ông Hoàng minh Chính, đã nói:  Ðồng bào miền Nam phải bỏ nước ra đi chỉ vì lòng yêu nước, yêu tự do, không thể sống với  cs độc tài được;  Xứ Uûy Nam bộ Nguyễn Trấn, và Tướng Trần Ðộ, đã nói: Chế độ báo chí của cs còn thua cả thời thực dân; và bà Dương thu Hương còn nói trắng hẳn ra:  So với miền Nam thì chế độ miền Bắc chỉ là mọi rợ. 

Bài BVLRQ/C cũng đã trình bày rất  minh bạch rằng, ủng hộ phía Quốc gia và các chính quyền miền Nam hoàn toàn chỉ có nghĩa là: chọn cái xấu ít, hơn cái xấu nhiều. Nhưng ông Chương vẫn nhất  định không chịu hiểu. Oâng cứ chửi  rủa và kết tội. Oâng nhất định bảo rằng miền Nam cũng độc tài thối nát, làm tay sai ngoại bang y như miền Bắc, không thua chút nào! Oâng khẳng quyết rằng tội lớn tội nhỏ gì cũng như nhau, và không thể lấy tội lớn để biện minh cho tội nhỏ! Nếu đúng vậy thì nhân loại tất phải đổi lại hết luật lệ, vì tội nặng cũng như tội nhẹ. Và nếu Nguyễn văn Thiệu cũng có tội như Hồ chí Minh, thì Hồ chí Minh cũng có tội như Pol Pot, Mao trạch Ðông, Hitler, Staline vậy?!  Rõ ràng đó là cái luận điệu cố hữu, nói lấy được, đánh bằng được:  nhất định diệt đến cùng cái chính nghĩa quốc  gia! Và hệ luận của nó đương nhiên là: chỉ còn lại một mình chế độ cs mà thôi! Thế là cộng sản lại đại thắng!

4/ Một luận điểm quan trọng khác của ông Chương, nêu ra ở phần cuối bài, để phi bác đề nghị của bài BVLRQ/C, là phải bảo vệ các cộng đồng  người Việt hải ngoại chống các mưu toan lũng đoạn, khai thác, và khống chế của Vc. Oâng Chương  bảo rằng Vc không thể khống chế được, vì lẽ: “Bây giờhọ là những công dân gốc Việt mà thôi”, và luật pháp sở tại sẽ bảo vệ họ.  Oâng nói đã có sự  suy diễn sai lầm rằng: “csViệt Nam đang lấn chiếm những sinh hoạt kinh tế văn hóa ở hải ngoại, rồi la hoảng, không hiểu nguyên nhân gốc rễ của nó.” Oâng bảo tại sao không dùng lá phiếu để tranh đấu đòi được trao đôi văn hóa kinh tế 2 chiều với VC, “Mà lại tự co mình lại ở thế bị động phòng thủ bằng cái 'lằn ranh quốc cộng' giả tưởng đã chết cách đây gần 30 năm?.. không ra sức tiến công đem ngọn gió tự do về quê nhà.” ?!!! 

Góp ý :  Dù sự xâm nhập phá hoại của cs đã quá rõ ràng, và đã có bao nhiêu vụ đấu tranh chống lại chúng, có vụ cả thế giới biết, nhưng ông Chương vẫn không nhìn nhận. Ong nhất định nói là cs không thể khống chế được, vì một khi đã là dân Mỹ, người Việt ở đây sẽ được chính quyền bảo vệ. Nhưng bảo vệ cách nào khi cs dùng đủ thủ đoạn để xâm nhập, lũng đoạn,và nắm các cộng đồng rồi dùng các cộng đồng để phục vụ cho các mục tiêu chính trị của chúng; bảo vệ cách nào để chúng khỏi loại dần, như đang làm, các nhà buôn Quốc gia và chiếm lĩnh thị trường; và bảo vệ cách nào để tránh các sự đe dọa, khủng bố của bọn găng tơ và mafia chính trị?  Chắc chắn  ôngChương không bị Vc quấy nhiễu, đánh phá, nên không hiểu được những thủ đoạn vô cùng thâm độc của chúng. 

Nhưng  một mặt ông Chương nói không có sự khống chế của Vc, một mặt ông lại bảo cs hoạt động ở đây hợp pháp, có chống cũng không được, rồi ông lại nói muốn chống hữu hiệu thì phải dùng lá phiếu, và hơn nữa phải “tiến công” về quê nhà! Một lần nữa đây lại là cái lối lý luận biện chứng loanh quanh, ồn ào, làm ra vẻ trí thức, cao siêu, nhưng thực chất  thì rỗng tuếch.

Rút lại thì điều ông Chương thật sự muốn làm trong bài đả kích của ông là:  triệt để đánh phá người Việt Quốc gia, qua sự chửi đổng thiếu tư cách, và qua những lý luận luẩn quẩn để mà mắt những người khờ dại, để khuyến dụ họ đừng bảo nhau hợp lại chống cộng qua việc Bảo vệ Lằn ranh Quốc/ cộng! Nhưng người Việt Quốc gia hải ngoại đâu có ai ngu dại tin theo lời xúi bảo của ông. Ai không biết rằng, với hiện trạng, có giỏi lắm thì chúng ta cũng chỉ đủ phiếu để bầu được một vài dân biểu tiểu bang, liên bang, và gây ảnh hưởng được với dăm bảy dân biểu khác. Như vậy làm sao đủ sức để đòi chính quyền liên bang bắt Vc phải giao lưu 2 chiều!  Kết quả của vụ chống bằng phiếu do đó sẽ không gì khác hơn là: giao cho Vc tiếp thu các cộng đồng tỵ nạn, để cho ông Chương đại thắng! 

Vì bài của ông Chương không có tính cách xây dựng, không phê bình một cách đứng đắn những điều nêu ra trong bài Bảo vệ Lằn ranh Quốc/cộng, mà chỉ lải nhải chửi bậy trong suốt cả bài, nên tôi phải kết luận là ông Chương viết bài “Bảo vệ lằn ranh gì ????”, chỉ để đánh phá 'chế độ Miền Nam', và như thế ông đã tự đặt mình vào vị trí thù địch của người Việt  Quốc gia hải ngoại. 
----------------------
Những câu hay chữ trong ngoặc kép “...” là nguyên văn  trích từ bài của ông Chương.

Viết thêm.
Tôi đã viết xong bài góp ý nói trên, khi nhận được thêm bài của ông Hưng Việt. Ðọc vội qua thì tôi thấy đây là một sự góp ý xây dựng, đứng đắn, vừa đồng ý vừa bất đồng với cả hai bên. Các nhận xét đưa ra khá khách quan.  Người viết đã có sự phân biệt giữa lãnh đạo và dân chúng miền Nam, đã nhìn nhận sự ưu việt của miền Nam hơn miền Bắc, đã nhìn nhận QLVNCH chiến đấu là để bảo vệ miền Nam chống xâm lăng miền Bắc chứ không phải để phục vụ các chính quyền bê bối, và đã xác nhận là có lằn ranh giữa những người cs và không cs Việt Nam. Nhưng có một  điểm ông Hưng Việt bị lầm là, nói rằng bài BVLRQ/C coi tất cả những người miền Bắc là cộng sản. Trái hẳn lại, bài đó đã nói rõ hơn cả ông Hưng Việt, rằng dân quân miền Bắc đã bị cs lừa bịp, và hầu hết họ là những người yêu nước, yêu tự do dân chủ, nên phải coi họ là người Quốc gia. Tóm lại, ông Hưng Việt có vẻ như muốn đứng giữa nhưng nội dung bài nghiêng về phía bài BVLRQ/C của 48 người hơn.
(Hoàng Đạo Thế Kiệt, cựu sĩ quan cấp tá, thuộc cục chiến tranh chính trị thời VNCH)
 ==
Tham Khảo:

NGƯỜI VIỆT QUỐC GIA VÀ NHU CẦU BẢO VỆ LẰN RANH QUỐC/CỘNG
 
Trong một buổi phát thanh sáng, vào đầu tháng 11-02, hai đài Saigon-Houston và VNCR nam Cali đã loan tin thủ tướng Vc vừa ký một quyết định đẩy mạnh công tác kiều vận tại hải ngoại. Ðại để hai xướng ngôn viên Dương Phục và Nguyễn Trường của hai đài trên cho biết, qua quyết định này Vc sẽ còn đi xa hơn cả giao lưu văn hóa. Ðó là "giao lưu người". Chúng sẽ trải người ra hải ngoại, trà trộn vào với dân tỵ nạn để hoạt động, khiến cho ta không còn biết đâu là Quốc gia đâu là cộng sản. Nhân tin này, các xướng ngôn viên nói trên đã nêu lên câu hỏi là liệu người Việt hải ngoại có nên xác định lại lằn ranh phân định Quốc/cộng hay không?
 
Cũng trong thời gian này, tin tức về cuộc phỏng vấn một người trước kia từng giữ những chức vụ cao cấp của VNCH, đã được phổ biến rộng rãi. Người được phỏng vấn không những đã có lời lẽ cổ võ sự cộng tác với Vc, mà còn lăng mạ cả cuộc chiến tranh tự vệ đẫm máu của quân dân miền Nam chống bọn cộng sản độc tài xâm lược miền Bắc là một cuộc chiến bẩn thỉu. Sự nhục mạ nặng nề, trắng trợn này đã gây một làn sóng phẫn nộ dữ dội trong khắp các cộng đồng người Việt tỵ nạn. 
 
Tiếp theo là một cuộc họp báo của một cựu Thiếu tá Lực lượng Ðặc biệt Mỹ, được giới thiệu là đang làm cố vấn tình báo cho Thái lan, đã minh thị tố cáo lãnh tụ một tổ chức chính trị chống cộng ở Nam Cali, là cộng sản, hay đã làm lợi cho cs - chiếu theo các hành động đã qua của đương sự - do đó đã gây phản ứng mạnh mẽ của tổ chức này, và đã có lộn xộn, hành hung, khiến cảnh sát phải can thiệp. Báo Mỹ tại địa phương cho đây vẫn là một vấn đề (Quốc/ cộng) nóng bỏng trong cộng đồng Việt Nam.
 
Sau nữa là buổi đại hội văn nghệ gây quỹ hoàn tất Tượng đài Việt-Mỹ đầu tiên trên đất Hoa kỳ, tại thành phố Westminster, thủ đô của người Việt tỵ nạn cộng sản, được tổ chức vào hạ tuần tháng 11-02. Ðồng hương đã lũ lượt kéo nhau đi dự, y như hồi đi biểu tình chống ảnh Hồ cờ Cộng mấy năm về trước. Một cuộc tập họp khổng lồ, trước sau có đến trên dưới 25,000 người, đến để bầy tỏ sự nhiệt thành ủng hộ việc xây dựng Tượng đài ghi ơn các chiến sĩ VNCH và Hoa Kỳ, những anh hùng đã hy sinh xương máu để bảo vệ miền Nam Tự do chống cuộc xâm lăng của quân cs Bắc Việt. Kết quả đã gây được gần gấp đôi số tiền cần thiết.
 
Cả bốn sự việc đều bắt nguồn từ cuộc tranh chấp Quốc/cộng, và đều đồng quy vào cùng một vấn đề đó. Nó đã chứng tỏ một thái độ rõ rệt và những hành động dứt khoát của cả hai bên liên hệ.
 
Thật ra thì đây chỉ là sự nối tiếp của cuộc chiến Quốc/cộng đã xẩy ra từ trên nửa thế kỷ nay tại nước ta. Tuy cuộc chiến quân sự đã chấm dứt từ gần 30 năm trước nhưng trên thực tế cuộc đấu tranh giữa hai bên vẫn tiếp diễn không ngừng, khi ngấm ngầm, khi sôi nổi, dưới những hình thức khác nhau.
* * *
Cộng sản miền Bắc, với sự yểm trợ tích cực của khối cộng sản quốc tế, dù đã thôn tính xong miền Nam từ năm 1975 và đặt cả nước dưới quyền thống trị của chế độ độc tài chuyên chính Hà-nội, vẫn kiên trì theo đuổi đến cùng để khống chế nốt khối người Việt Quốc gia đã thoát ra hải ngoại. Qua các chiến dịch giao lưu (chỉ giao lưu một chiều, để phục vụ cs), chúng đã xâm nhập vào các cộng đồng người Việt khắp nơi, trên khắp mọi mặt, để tìm cách lũng đoạn, khống chế. 
 
Về văn hóa, khởi đầu từ cuốn băng cát-sét nhạc vàng "vô hại" gửi ra hải ngoại để mở đường, nay sách báo, băng nhạc, băng video, và đủ thứ tài liệu, kể cả những sản phẩm của chính cs, đã công khai tràn ngập các cộng đồng tỵ nạn. Các đoàn văn công Vc và một số các văn nghệ sĩ tỵ nạn cũng đã đi lại, trao đổi sinh hoạt. Ðó là chưa kể vô số văn hóa phẩm khác do các cán bộ nằm vùng và tay sai ấn hành tại chỗ.
 
Về kinh tế, kết quả cũng tương tự. Trong lúc Vc đang kiệt quệ thì người tỵ nạn cs đã đổ tiền về cứu chúng, qua du lịch, cứu trợ, và làm ăn buôn bán. Người ta ước lượng hàng năm ‘Việt kiều’ đã đem về nước trên dưới 3 tỷ mỷ kim, hơn bất cứ số tiền viện trợ hay vay mượn nào mà chúng xin được từ các nước ngoài, kể cả các cơ quan quốc tế. Thêm nữa là hàng tỷ mỹ kim cs kiếm được nhờ xuất cảng các sản phẩm tiêu dùng và buôn bán với người tỵ nan. 
 
Về xã hội, các cuộc quyên góp gửi tiền về nước cứu trợ thiên tai hoặc nghèo đói bệnh tật, trước còn e dè, nay cũng đã hoàn toàn công khai. Cộng sản đã trắng trợn khai thác lòng nhân ái của người Quốc-gia, kêu gọi cứu trợ thiên tai bệnh tật để lấy cắp tiền của nạn nhân, rồi lại còn kêu gọi đóng góp để cải thiện đời sống đồng bào, thay cho nhà cầm quyền cs, trong khi chính cs vẫn xuất cảng dầu nhớt, gạo tôm…để lấy tiền, và để tham nhũng. 
 
Về tôn giáo, đáng ngạc nhiên là cộng sản cũng đã đạt được một vài thành quả. Một số tu sĩ thuộc các tôn giáo đã ung dung xuất ngoại để "rao giảng giáo lý" và để chứng minh cho tập thể tỵ nạn và thế giới biết rằng trong nước có thừa tự do tôn giáo, thừa tu sĩ -chỉ có dân tỵ nạn là thiếu và cần; đồng thời cũng để chứng tỏ rằng những rêu rao là chúng đàn áp tôn giáo, bắt bớ tu sĩ … hoàn toàn bịa đặt, vu khống. Một số các tu sĩ và dân tỵ nạn đã tổ chức đón tiếp họ, đôi khi trân trọng.
 
Riêng về chính trị, tuy Vc chưa đạt được mục tiêu cuối cùng là khống chế trọn vẹn các cộng đồng của ta song cũng đã thành công khá tốt đẹp. Chiến dịch "hòa giải hòa hợp" của chúng đã gây phân hóa nặng nề trong khối người Việt hải ngoại. Không ít người tỵ nạn đã đi đi về về ‘du lịch’ để khoe khoang, hưởng lạc, cũng như làm ăn. Bả vinh hoa đã làm cho một số người ‘Quốc gia’ trở cờ đón gió, tiếp tay gieo rắc các luận điệu của bọn cs nằm vùng. Kẻ thì lên tiếng phỉ báng miền Nam, bảo ‘chế độ’ Miền Nam có hơn gì ‘chế độ’ miền Bắc đâu, cũng làm nô lệ ngoại bang, cũng gây tội ác, và cũng tham nhũng, như cs miền Bắc vậy. Kẻ thì đòi xóa bỏ hàng rào Quốc/cộng để mau hòa giải hòa hợp xây dựng quê hương (xã hội chủ nghĩa). Kẻ thì mong ước sẽ có ngày cả người cầm cờ vàng ba sọc đỏ lẫn cầm cờ đỏ sao vàng cùng nhau đi biểu tình chống cộng! Thậm chí còn có kẻ dám lớn tiếng nói rằng cuộc chiến chống cộng sản xâm lược miền Bắc, bảo vệ tự do, của quân dân miền Nam, là bẩn thỉu! 
 
* * *
Về phía Cộng hòa miền Nam, dù đã bị đồng minh phản bội tháo chạy khiến phải thua trận mất nước, nhưng hàng triệu người đã thoát được ra ngoài. Tuy phải lưu vong, song chính nghĩa của người Quốc gia lại ngày càng sáng tỏ, vì cs đã ngày càng để lộ rõ bộ mặt thật xâm lăng, tàn bạo phi nhân, bất tài bất lực của chúng. Ðất nước lạc hậu, dân bị kìm kẹp, tham nhũng lan tràn, đến nỗi bị xếp vào hàng mấy nước độc tài, nghèo nàn, chậm tiến, nhất thế giới. 
 
Trước hoàn cảnh bi thảm đó của đất nước, và trước những nỗ lực không ngừng để lũng đoạn các cộng đồng tỵ nạn của ta, người Việt Quốc gia không thể khoanh tay, ngoảnh mặt làm ngơ. Cuộc đấu tranh do đó vẫn phải tiếp tục.
 
Khởi đầu là những ước mơ giải phóng đất nước bằng cách mạng võ trang. Ðã có những nhóm Trần văn Bá, Mai văn Hạnh, Lê quốc Túy ở Pháp, và Mặt trận Quốc gia Thống nhất Giải phóng Việt Nam, Chí nguyện đoàn… ở Mỹ, bí mật về nước chiến đấu, nhưng đáng tiếc đều đã thất bại. 
 
Kế tiếp là các cuộc đấu tranh về chính trị, với các chiến dịch: tố cáo bạo quyền cs -qua vụ thuyền nhân; chuyển lửa về quê hương; khai thác sự sụp đổ của cs quốc tế; vận động quốc tế, đòi nhân quyền cho đồng bào quốc nội; yểm trợ các phong trào đối kháng của các nhân vật đấu tranh trong nước; chống bỏ cấm vận và thiết lập bang giao Mỹ-Vc…
 
Song song vào đó còn có những hành động chống cộng ngoạn mục như: dùng xe ủi đất xông vô treo cờ tại tòa đại sứ Vc ở Pháp, bay về Saigon thả truyền đơn kêu gọi đồng bào nổi lên lật đổ bạo quyền v.v. 
Mặt khác, để bảo vệ các cộng đồng hải ngoại trước âm mưu lũng đoạn của Vc, nhiều chiến dịch đã được tung ra nhằm tẩy chay văn hóa phẩm cs, chống gửi tiền và du lịch về Việt Nam, chống tiêu dùng các sản phẩm cs, chống cán bộ văn công đi tuyên truyền và quan chức cao cấp Vc đi khuyến dụ đầu tư…
Các chiến dịch nói trên tuy chỉ thành công giới hạn, và chỉ ngăn chặn được phần nào bước tiến của Vc, nhưng người Quốc gia cũng đã giành được mấy thắng lợi vô cùng lớn lao. 
 
Thứ nhất là đã chặn đứng được mưu đồ tràn ngập các cộng đồng tỵ nạn bằng ảnh Hồ cờ Cộng –qua một cuộc tranh đấu hào hùng suốt 53 ngày đêm tại quận Cam. Thứ hai là đã xây dựng được một tượng đài Chiến sĩ Việt-Mỹ đầu tiên trên nước Hoa kỳ, tại thủ đô của người Việt tỵ nạn cs, vượt qua tất cả những đánh phá chính thức hay ngấm ngầm của Vc cùng tay sai. Thứ ba là đã có được một giới trẻ trí thức đầy ý thức, quyết tẩy chay không hưởng ứng lời kêu gọi của Vc, nhất định không đem tài lực về tái thiết quê hương, để giúp cs an nhiên tọa hưởng, ngồi lì. Và thứ tư là, các cộng đồng người Việt ở vùng đông bắc Hoa kỳ đã làm rạng danh tập thể người Việt tỵ nạn trước quốc tế, qua các cuộc diễn hành, do các cơ quan Văn hóa Quốc tế và Di dân Quốc tế tổ chức, với hàng rừng cờ VNCH, và từng đoạt được 3 giải thưởng: đông nhất, đẹp nhất, và có ý nghĩa nhất. 
 
Ðây là những thành công rực rỡ nhất và có tính cách quyết định nhất của chúng ta nhằm bảo vệ hậu tuyến của người Quốc gia, trong khi tình hình quốc tế đã có một vài bất lợi. Việc thiết lập bang giao và ký thương ước Mỹ/ Vc, đã có hậu quả tức thì là tiếp sức cho Vc trong nước và làm nản lòng một số người Việt Quốc gia hải ngoại, tuy rằng đó cũng lại là dịp để chứng tỏ cho người dân trong nước thấy cái ưu thế vô địch của thế giới tự do và của người Việt tỵ nạn, mà hậu quả sau cùng sẽ là "diễn biến hòa bình", đưa Vc đến chỗ phải xụp đổ.
 
Diễn trình đấu tranh nói trên đã chứng tỏ rõ rệt là cuộc tranh chấp Quốc/cộng từ trên nửa thế kỷ nay (1945-2002) vẫn tiếp diễn không ngừng. Ðối với cs, chủ trương bạn/thù rất dứt khoát, lằn ranh Quốc/ cộng không bao giờ là vấn đề phải bàn cãi. Ðối với người Quốc gia cả trong lẫn ngoài nước, lằn ranh đó dĩ nhiên cũng không thể xóa bỏ, mặc dầu bao nỗ lực đánh phá. Cuộc tranh chấp Quốc/ cộng, giữa chính tà, đúng sai, thiện ác, sẽ không ngừng cho đến khi đất nước đã hết nạn cs, nhân dân cả nước đã thật sự giành lại được tự do dân chủ và nhân quyền. Sẽ không thể có sự dung nhượng giữa Quốc gia và cộng sản, bởi hai chế độ có những khác biệt căn bản như nước với lửa.
 
VỀ QUỐC GIA:
 
Ðúng như tên gọi, Chủ nghĩa "Quốc gia" có nguồn gốc từ quốc gia, và có cứu cánh là dân tộc. Chủ nghĩa Quốc gia gắn liền, đến độ đồng nghĩa, với các danh từ "quốc gia, dân tộc". Nội dung của chủ nghĩa Quốc gia Việt-Nam không gì khác hơn là truyền thống nhân sinh, văn hóa…từ ngàn xưa của dòng giống Lạc Việt, ngay cả dưới các chế độ phong kiến. Căn bản của chủ nghĩa Quốc gia chính là dân sinh, nhân quyền của người dân.
 
Kẻ thù của Quốc gia đã bôi nhọ chủ nghĩa Quốc gia, đã đồng hóa "Quốc gia miền Nam" với "các chính quyền miền Nam", để xỉ mạ chủ nghĩa Quốc gia là tham nhũng, là tay sai đế quốc, là chạy theo tư bản… trong khi thực sự Quốc gia là siêu chế độ. Cộng hòa, xã hội, quân chủ, cộng sản v.v...chỉ là các chế độ trong một Quốc gia. Và quốc gia miền Nam -mà chính Vc đã toa rập với thực dân để chia đôi Nam Bắc, tại Genève năm 1954) theo chủ nghĩa Quốc gia, đã từng có bao nhiêu chế độ, bao nhiêu chính quyền, tốt hay xấu, đến rồi đi, thay nhau cầm quyền, nhưng Quốc gia thì vẫn luôn luôn còn đó, và Quân đội cũng vẫn còn đó…cho đến khi bị mất vào tay cộng sản xâm lăng miền Bắc.
 
VỀ CỘNG SẢN:
 
Cộng sản là một chủ nghĩa hoàn toàn mới lạ đối với dân tộc ta. Nó được người cộng sản Việt-Nam, do Hồ chí Minh và mấy chục đồng chí, nhập cảng từ Âu châu vào.
 
Vì hoàn toàn xa lạ nên chủ nghĩa cs hoàn toàn khác biệt với truyền thống Việt Nam. Trong suốt hơn 4000 năm lịch sử, chưa bao giờ đất nước ta có: "đấu tranh giai cấp" để "tiêu diệt trí phú địa hào"; "vô sản chuyên chính" để độc đảng thống trị bằng sắt máu; "đấu tố, đánh tư sản mại bản" để vô sản hóa nhân dân; "công an trị" để kiểm soát từ miếng ăn nơi ở, từ các suy tư đến tiếng nói của người dân…như Việt cộng đã làm. 
Cái gì cũng là của "đảng" hết. Thậm chí nước cũng là nước "Xã hội chủ nghĩa" của đảng; cờ đỏ sao vàng của đảng cũng là cờ của nước; bài ‘tiến quân ca’ của đảng cũng là bài quốc ca của nước; quân đội của nước cũng là quân đội của đảng, chỉ trung thành với đảng; và tài sản của cả nước cũng là tài sản của đảng. 
Nói tóm lại đảng, tức Tổng bí thư và mươi người trong bộ chính trị, muốn sử dụng nước và dân ra sao thì làm: bắt làm dân công, cho thuê làm lao động, đem bán, hay cho không cũng được, vì tất cả là của đảng. 
Ðể có cái nhìn rõ nét hơn về sự khác biệt giữa hai bên Quốc/cộng, chỉ cần dóc bỏ hết cái "vỏ cộng sản" áp đặt bên ngoài, ta sẽ thấy ngay cái "lõi Quốc gia" của người Quốc gia Việt Nam. Ðó là nếp sống hiền hòa, nhân nghĩa, trong tình đồng bào của tuyệt đại đa số nhân dân Việt Nam, từ Nam chí Bắc, từ cổ chí kim. 
Nay nếu nhất đán xóa bỏ lằn ranh Quốc/cộng đó thì rõ ràng là đã một mặt bỏ đi truyền thống Quốc gia của người Việt Nam, một mặt công nhận chủ trương ngoại nhập tàn hại của người cộng sản. Trong hiện tình thì điều đó hoàn toàn chỉ có lợi cho Việt cộng, vì chúng đang nắm chính quyền, đang có cả nước, ai về đấy mà bảo chúng xóa bỏ?
 
NHỮNG MỐC ÐIỂM CHÍNH CỦA LẰN RANH QUỐC/CỘNG
 
Cộng sản xưa nay vẫn rất tự hào về ‘chủ nghĩa vô địch’ của chúng. Nhưng nay thì bộ mặt thật của cs đã lộ. Khối cs quốc tế đã sụp đổ. Tội lỗi tầy trời của cs khắp nơi đã được phơi bày. Nước cs nào cũng đều nghèo đói, lạc hậu và tham nhũng, đang phải ngửa tay tha phương cầu thực. Vì thế luận điệu ‘đỉnh cao’ bây giờ phải nhường chỗ cho những luận điệu nhằm nhận chìm chính nghĩa Quốc gia của ta. Ðể đạt đến mục đích đó, để xóa bỏ tất cả các dấu vết còn lại của người Việt-Nam Quốc gia, từ quốc ca, quốc kỳ đến tinh thần chống cộng, cs và tay sai đã bền bỉ tung ra những luận điệu đôi khi thoạt trông có vẻ hợp lý, để đánh lừa những người Quốc gia nhẹ dạ. 
 
Chẳng hạn, luận điệu: Nó đã đổi mới rồi, và đang làm cho nhân dân được no ấm hơn, tại sao lại cứ chống?
Quả thật là người dân đã khá hơn đôi chút. Nhưng đó chỉ là diện. Ðiểm ở đây là, cs cho dạ dầy dân no hơn một chút, để kể công, bám quyền; cũng như trước kia, chúng bắt dạ dầy dân đói để dễ bề kiểm soát. Nhưng quan trọng nhất là, chúng đang biến xã hội ta thành một xã hội loài vật, xã hội người máy. Chúng coi người dân như con vật, con chó Pavlov, chỉ cần đổ cơm gạo vào mồm rồi đánh kiểng để sai khiến; cũng như cái máy, chỉ cần đổ xăng dầu vào rồi bấm nút là xong. Ai chấp nhận điều đó? Ai không biết con người có trí não, biết suy tư, biết phân biệt phải trái, chính tà, muốn được sống tự do, hạnh phúc, có nhân quyền và nhân phẩm. Cho nên phải chống đến cùng cái chủ trương -và sự cúi đầu chấp nhận- cái xã hội loài vật, loài vượn, như một nhà thơ đã từng diễn tả. 
 
Một luận điệu khác cũng thường được cs và tay sai tung ra là: kéo nhau về cả đống mà còn chống cộng cái gì! Cũng có vẻ đúng, nhưng cũng lại chỉ đúng có một phần nhỏ. Không phải cứ về Việt Nam là theo cộng hay hết chống cộng. Con người nhân bản Quốc gia không phải vậy. Ngoại trừ một số rất nhỏ, về là theo Vc, còn với tuyệt đại đa số, về chỉ vì sự ràng buộc tình cảm thiêng liêng. Xong rồi vẫn chống cộng như thường. Bằng cớ? 
 
–Thì vụ ảnh Hồ cờ cộng, và mới nhất, vụ Tượng đài. Cứ thử nhìn vào số mấy chục ngàn người đi biểu tình chống ảnh Hồ cờ Cộng và đi xây dựng Tượng đài, ta sẽ thấy không khó tìm ra những khuôn mặt đã từng về VN du lịch. Cũng nên nói thêm là con số 25,000 trong 135,000 người Việt ở quận Cam đi biểu tình là một tỷ lệ tối cao, tương đương với 50,000,000. người trong số 270,000,000. dân Mỹ đi biểu tình, vào cùng một thời điểm, tại cùng một địa điểm. Ðây là một kỷ lục vô tiền khoáng hậu trong lịch sử nhân loại.
 
Nếu cần thêm bằng cớ, thì thử tìm xem có cán bộ cao cấp Vc nào sang đây mà không phải đi cửa sau hay cửa dưới, nói gì đi giữa cộng đồng tỵ nạn cộng sản ‘hết chống cộng rồi’? 
* * *
Vì vậy nhu cầu vô cùng thiết yếu của người Việt Quốc gia lúc này là phải nỗ lực xác định và bảo vệ lằn ranh Quốc/ cộng để dễ phân biệt trắng đen. Và để có thể bảo vệ hữu hiệu lằn ranh đó thì tất yếu chúng ta phải có một lập trường chung hay ít ra những mốc điểm chính để phân định Quốc/cộng. Ðây là điều vô cùng khó khăn trong hiện tình. Nhưng vì nhu cầu cấp thiết, chúng tôi xin mạo muội đề nghị với đồng hương mấy mốc điểm chính dưới đây để tạm thời có một căn cứ đấu tranh chung, hầu dễ phân biệt bạn/thù hơn, đồng thời cũng để hóa giải phần nào những luận điệu đánh phá của địch và tay sai. 
 
1/ Thứ nhất, chủ nghĩa Quốc gia của người Việt Quốc gia lấy truyền thống dân tộc làm nền tảng, tranh đấu đến cùng để xây dựng một quốc gia độc lập và toàn vẹn lãnh thổ, nhân dân được sống tự do dân chủ, nhân quyền được tôn trọng, đất nước theo kịp với trào lưu tiến hóa của nhân loại. 
Trên căn bản đó, người Việt Quốc gia triệt để chống lại chủ nghĩa ngoại lai cs và tất cả các cơ chế chính quyền độc tài tham nhũng và bất lực của chúng, đứng đầu là hiến pháp, đồng thời khẳng định sẽ không bao giờ có sự dung nhượng, hòa giải, giữa hai chủ nghĩa và hai chế độ Quốc/cộng. Chỉ có một con đường duy nhất là cs phải trả lại đất nước cho toàn dân.
 
2/ Thứ hai, người Việt Quốc gia không chỉ giới hạn vào nhân dân miền Nam trước kia hay tập thể tỵ nạn bây giờ, mà bao gồm tất cả những người Việt không cộng sản, thiết tha với nếp sống tự do, dân chủ, cả ở ngoài lẫn trong nước. Nhân dân Việt-Nam, Bắc-Trung-Nam, đều mong muốn và đã hy sinh muôn vàn xương máu để chiến đấu cho Ðộc lập, Tự do, Hạnh phúc của dân tộc chứ không phải để xây dựng chế độ cộng sản phi nhân. Do đó họ đều là người Quốc gia.
Mọi tổ chức và nhân sự cố tình đi ngược lại khát vọng đó của toàn dân đều bị coi là phản bội dân tộc. Mọi thành phần thực tâm đối kháng với Vc, nhằm giành lại tự do dân chủ cho đồng bào, đều là những Chiến sĩ Quốc gia, đáng được ngợi ca, và phải được yểm trợ mạnh mẽ.
 
3/ Thứ ba, chủ nghĩa Quốc gia hoàn toàn trong sáng, người Quốc gia là những con người dân tộc. Chủ nghĩa Quốc gia gắn liền với truyền thống dân tộc và vĩnh viễn là của dân tộc, khác hẳn với bất cứ thứ chủ nghĩa ngoại lai nào, đặc biệt là chủ nghĩa cộng sản chuyên chính, độc tài, phi nhân, phản khoa học. 
Cố tình đồng hóa và hạ thấp ‘Quốc gia’ xuống ngang hàng với ‘Chế độ’, để bôi bẩn ‘chủ nghĩa Quốc gia’, qua một vài chính quyền xấu, là phản bội Quốc gia phỉ báng Dân tộc. Cần phân biệt thật rõ: chế độ cs xấu không có nghĩa là dân tộc Việt Nam xấu. Cũng vậy, một chính quyền miền Nam xấu không thể nói là ‘Quốc gia miền Nam xấu và người Quốc gia xấu’. 
 
4/ Thứ tư, cuộc cách mạng tháng 8-45 là của các thành phần Quốc gia (công chức, thanh niên, sinh viên) đứng lên tổ chức biểu tình đòi độc lập, xây dựng tự do dân chủ, nhưng đã bị cán bộ Vc lẻn vô trưng cờ chiếm công. Chỉ vì lòng yêu nước sôi nổi, và cũng vì lúc đó không hiểu rõ bản chất của cs, nên đồng bào ta đã để cho chúng dễ dàng chiếm quyền, và tiêu diệt các đảng phái quốc gia. Từ đó cs đã cướp công cả cuộc kháng chiến thắng lợi chống Pháp của toàn dân ta, trong đó Vc chỉ là một thiểu số cầm đầu quỷ quyệt
Vậy, giành công cách mạng tháng 8 và kháng chiến thắng lợi cho Vc là sai lầm, man trá, chỉ nhằm đề cao chúng để cho phép chúng ở lại chính quyền. Lịch sử chắc chắn sẽ minh xác điều này. Và cộng sản sẽ bị lên án về hành vi tráo trở gian ngoan độc hại của chúng. 
 
5/ Thứ năm, cuộc chiến đấu chống quân cộng sản xâm lăng miền Bắc để bảo vệ miền nam là một cuộc chiến đấu tự vệ, hoàn toàn có chính nghĩa. Hàng triệu đồng bào miền Nam đã hy sinh thân xác, tài sản, để cố giữ phần đất Tự do của Tổ quốc. Hàng hàng lớp lớp quân đội miền Bắc bị Vc lừa bịp, lùa vào miền Nam chống ‘Mỹ Ngụy’ đã phải bỏ thây cho Vc làm nghĩa vụ quốc tế, xây dựng đế quốc đỏ. 
Cuộc chiến tương tàn, phi nghĩa, do Vc đội lốt phong trào giải phóng miền Nam khởi xướng, nay đã được cả thế giới và ngay cả cs nhìn nhận. Cuộc tỵ nạn vĩ đại của quân dân miền Nam từng làm rung động cả nhân loại, đã là một bằng chứng không thể chối cãi về chính nghĩa Tự do của quân dân miền Nam. 
Người Việt Quốc gia đã một lần nữa tỏ rõ thái độ chống cộng của mình qua vụ ảnh Hồ cờ cộng, và mới nhất là qua Ðại hội Tạ ơn Chiến sĩ Việt-Mỹ. Do đó, tất cả những lập luận bôi nhọ cuộc chiến đấu cao đẹp của Quân Dân miền Nam chỉ chứng tỏ một sự vu khống trắng trợn, ngu muội, vô liêm sỉ, xuất phát từ cs hoặc bọn lưu manh chính trị, bọn trở cờ đón gió tay sai.
 
6/ Thứ sáu, các chế độ trước đây ở miền Nam tuy có ít nhiều khuyết điểm, song về bản chất miền Nam vẫn là một quốc gia dân chủ, người dân được hưởng hầu như đầy đủ các quyền tự do căn bản, như tự do tín ngưỡng, ngôn luận, sinh hoạt chính trị, tư hữu, kinh doanh… ngay cả trong khi đang có chiến tranh chống cs xâm lăng miền Bắc. Trên phạm vi tổ chức, chính quyền có ba ngành độc lập với nhau, là lập pháp, hành pháp, và tư pháp. Quốc hội và chính phủ đều do dân trực tiếp bàu lên. 
 
Chính vì vậy mà trong quá trình hơn hai mươi năm của Quốc gia Miền Nam, người ta đã thấy có ít nhất 5 chế độ thay nhau cầm quyền: Quốc gia, Bảo Ðại – Ðệ nhất Cộng hòa, Ngô đình Diệm – Cách mạng, Dương văn Minh – Hiến chương, Nguyễn Khánh – và Ðệ nhị Cộng hòa, Nguyễn văn Thiệu.
 
Ðây là điểm son của thể chế Quốc gia tại miền Nam. Sự tự do và trù phú của miền Nam sau này đã được chính một số cán bộ cộng sản như Hoàng minh Chính, Dương thu Hương v.v. trực tiếp hay gián tiếp công khai nhìn nhận. Nhà văn nữ Dương thu Hương đã nhận định rằng, so với miền Nam thì chế độ miền Bắc chỉ là mọi rợ. Cựu Viện trưởng viện Mác xít Hoàng minh Chính thì nói thẳng: đồng bào miền Nam phải bỏ nước ra đi chỉ vì lòng yêu nước, không thể sống chung với cs. 
 
Như vậy, lấy một số khuyết điểm của các chính quyền VNCH để so sánh với những tội ác tầy trời của cs miền Bắc, và lấy các chế độ ở miền Nam đồng hóa với chủ nghĩa Quốc gia, để sỉ mạ chủ nghĩa Quốc gia và người Quốc gia, rồi đem đánh bằng với chế độ cs miền Bắc cộng sản, chỉ là một sự cố tình nhằm biện minh cho chế độ vô cùng độc hại Vc, để giúp chúng bám mãi chính quyền.
 
7/ Thứ bảy, người Việt Quốc gia không hiếu chiến, không quá khích, không nuôi dưỡng hận thù. Chính Vc mới là kẻ hiếu chiến. Cuộc chiến tại miền Nam trước đây là do Vc chủ xướng, miền Nam chỉ tự vệ. Ðồng minh chỉ vào giúp miền Nam sau khi Vc và khối cs đã khởi hấn. Còn ngày nay người Quốc gia tỵ nạn cũng chỉ chống lại sự xâm nhập phá hoại của Vc, và chỉ yểm trợ đồng bào trong nước đòi chính quyền Vc trả lại sự tự do mà chúng đã cướp đoạt của đồng bào cả nước từ bao nhiêu năm trước. 
 
Chính Vc mới là kẻ quá khích. Chủ trương cs là một chủ trương vô cùng khát máu. Ngay bây giờ chúng cũng chỉ đòi Việt kiều giao lưu và hòa giải một chiều để thủ lợi. Chúng đã không chịu hòa giải hòa hợp với đồng bào trong nước, ngay cả với những đảng viên cs bất đồng chính kiến. Chúng chỉ cho tay sai ra ngoài hoạt động, chứ không bao giờ cho những người như Hòa thượng Thích Quảng Ðộ, Linh mục Nguyễn văn Lý v.v. ra ngoài, dù chỉ để giảng đạo. 
 
Chính Vc đã không chịu xóa bỏ hận thù. Sau chiến thắng 75 chúng đã lừa bắt đi đầy cả triệu quân dân chính miền Nam vào các trại tù khổ sai, gọi là học tập cải tạo. Chúng đã theo đuổi đến cùng để đánh phá các cộng đồng tỵ nạn người Việt Quốc gia, như mọi người đều thấy. Từ trong não bộ của cs, không bao giờ chúng chủ trương tha thứ cho kẻ thù. Nếu có uyển chuyển thì đó chỉ là chiến thuật. Một Việt kiều về du lịch, chỉ cần đả động đến chính trị là lập tức bị bắt giữ. Họ chỉ được quyền đem tiền về chứ không được quyền nói chuyện giao lưu hay xóa bỏ hận thù thật sự.
 
Tất cả những điều trên đều đã được chứng thực. Mọi luận điệu đi ngược lại đều là vu khống, chỉ có mục đích phục vụ cho tuyên truyền cs, làm lợi cho chúng.
 
8/ Thứ tám, lằn ranh Quốc/cộng trải dài khắp các nơi có người Việt Quốc gia, kể cả ở quê hương. Người Việt Quốc gia hải ngoại hoàn toàn tán dương và triệt để ủng hộ đồng bào đã can đảm đứng lên chống lại bọn cầm quyền bất công tham nhũng Vc, và vinh danh các chiến sĩ thật sự đấu tranh cho tự do trong nước, bất kể quá khứ của họ ra sao. 
 
Người Việt Quốc gia hải ngoại ý thức rõ rằng, chỉ vì lòng yêu nước căm thù thực dân, tuyệt đại đa số nhân dân ta đã đi theo kháng chiến để tiêu diệt kẻ thù. Họ không hề là cộng sản. Vô tình họ đã bị cộng sản phản bội, lợi dụng cho mưu đồ bành trướng đế quốc đỏ của Nga Hoa. Chính vì vậy đồng bào đã phải trả một giá quá đắt, qua những vụ Nhân văn Giai phẩm, Cải cách Ruộng đất, Ðánh tư sản mại bản, đổ xương máu tại miền Nam, Cam bốt, và biên giới Tàu...Còn nhân dân thì bị kìm kẹp, đói khổ, mất tự do nhân phẩm, bị tham nhũng đục khoét, đất nước bị dâng hiến cho ngoại bang một cách nhục nhã. 
 
Bởi đã phần nào nhìn thấy dã tâm của cộng sản nên lằn ranh Quốc/cộng đang ngày càng hiện rõ hơn trong quốc nội. Ðã có nhiều nhà trí thức và đảng viên cs lão thành đứng lên đòi chính quyền cs phải từ bỏ chủ nghĩa Mác-xít, trả lại tự do cho nhân dân. Ngay chính người dân bần cùng, hàng vạn người, cũng đã mấy phen biểu tình chống lại bọn cầm quyền độc tài tham nhũng. 
 
Những sự kiện này đã phản bác tất cả các luận điệu tuyên truyền của Vc và tay sai, rằng đồng bào đã bị bọn phản động xúi giục. Thật ra chúng rất sợ sự liên kết của người Quốc gia nên đã hết sức tìm cách chia rẽ người Quốc gia trong và ngoài nước. 
 
9/ Thứ chín, người Việt Quốc gia hải ngoại luôn luôn hướng về quê hương, đất Tổ, sẵn sàng dồn mọi nỗ lực để tái thiết đất nước, nhưng chỉ khi nào trong nước có một chế độ dân chủ pháp trị, một chính quyền thực sự của dân và vì dân. Chừng nào Vc còn đó và chủ trương một chính quyền cực kỳ độc tài tham nhũng, không chịu lo cho phúc lợi người dân mà chỉ lo ăn cắp để làm giàu cho bọn tài phiệt đỏ, chừng đó người Quốc gia hải ngoại nhất định không đóng góp phần mình. Người Việt Quốc gia, vốn giàu lòng nhân ái, ngoài sự cưu mang gia đình và thân hữu, sẽ chỉ cứu trợ -một cách trực tiếp- đồng bào bị thiên tai tật nguyền chứ quyết không đem của cải và đổ mồ hôi về làm thay cho một chính quyền độc tài tham nhũng bất lực.
 
Mọi cố gắng kêu gọi người Việt hải ngoại đem nhân tài vật lực về ‘xây dựng đất nước" tuyệt đối không thể chấp nhận được. Ðiều đó chỉ giúp cho Vc kéo dài thêm ách thống trị trên quê hương. Vc là cái nhọt độc. Phải dứt bỏ nó đi, dù có đau đớn, mới mong mang được đất nước ra khỏi lầm than. Ða số giới trẻ trí thức hải ngoại đã hiểu rất rõ điều này nên bấy lâu vẫn tẩy chay các luận điệu ve vãn của cs.
 
* * *
Chúng tôi biết rõ mấy điểm nêu trên không đủ làm thành một lằn ranh vững chắc giữa Quốc/cộng, một điều không thể làm được nếu không có sự góp sức của mọi người, nhất là những bậc cao minh. Ðó chỉ là những gợi ý về phân định đúng sai, chính tà, giữa hai bên Quốc/cộng. Từ những căn bản đó, chúng tôi hy vọng chúng ta có thể cùng nhau đi đến một khẳng định chung là: vì không thể có một sự dung nhượng nào giữa Quốc gia và cộng sản, tất cả những nỗ lực, qua lời nói hay hành động, nhằm làm lợi cho cộng sản, bất lợi cho ta, cho các cộng đồng tỵ nạn, và cho chính nghĩa Quốc gia, đều bị coi là phản bội Quốc gia Dân tộc. 
* * *
Khối trên dưới 3 triệu người Việt hải ngoại trên nguyên tắc đều là người Quốc gia, tỵ nạn cộng sản. Nhưng trên thực tế đó không phải là một tập thể thống nhất. Vì không có chính quyền để lãnh đạo, vì không có một tổ chức có đủ uy tín để hướng dẫn, và cũng vì bị cs liên tục đánh phá, các cộng đồng của ta đã bị nhiều phân hóa, lực lượng bị phân tán, tiếng nói thiếu hiệu lực. Tuy cùng chống cộng nhưng không có một đường lối chung, mỗi người mỗi tổ chức chống một khác, có khi lại chống lẫn nhau. Vc nằm vùng cũng thừa cơ đội lốt người Quốc gia, nhân danh chống cộng để làm đủ trò lố lăng, bẩn thỉu, hầu làm mất uy tín người tỵ nạn. Chúng đã phá nát các đoàn thể, các cộng đồng bằng các thủ đoạn xúi giục, vu khống, bôi nhọ, đe dọa, và cả khủng bố, những người chống cộng chân chính, nhất là những ngưỡi có thái độ dứt khoát và có chút uy tín.
Chính là để cố tránh phần nào tình trạng nói trên, chúng tôi, một nhóm những cá nhân Người Việt Quốc gia ưu tư về cuộc đấu tranh chống cộng, đã mạo muội đề nghị mấy điểm nêu trên để xin đồng hương, những người Quốc gia chân chính thuộc mọi giới, từ kinh doanh tới trí thức, từ cựu quân nhân tới sinh viên học sinh… đặc biệt là khối thầm lặng, cùng suy ngẫm. 
 
Chúng tôi tin rằng dù trong trường hợp nào thì các ý kiến nêu lên cũng là một sự góp ý tích cực, và hơn nữa, một tiếng chuông, về nhu cầu bảo vệ lằn ranh Quốc/cộng. Còn nếu được đông đảo người Việt Quốc gia chân chính quan tâm, tán thành việc bảo vệ đến cùng lằn ranh Quốc/cộng, và cùng góp sức xây dựng cho được một lập trường chung, thì đó quả là một điều may mắn cho cuộc đấu tranh chung của chúng ta. 
Ðể đạt được kết quả mong muốn, chúng tôi khẩn thiết kêu gọi quý vị trong giới truyền thông tích cực yểm trợ cho nỗ lực này. Nếu không có sự tiếp tay hữu hiệu của quý vị thì e sẽ khó đạt được kết quả tốt đẹp.
Ðối với đồng hương, chúng tôi xin quý vị hãy có ngay một thái độ mạnh mẽ, dứt khoát, quyết liệt tẩy chay cô lập bọn cs nằm vùng và tay sai, để bảo vệ cộng đồng, tạo điều kiện thuận lợi cho việc yểm trợ đồng bào quốc nội giành lại tự do. 
 
Chúng tôi xin sẵn sàng đón nhận các ý kiến và những lời chỉ giáo của quý đồng hương cùng các bậc thức giả, để người Việt Quốc gia chân chính chúng ta cùng nhau xây dựng cho được một lập trường chung, bảo vệ đến cùng một lằn ranh Quốc/cộng.
 
Ngày 18 tháng 12 năm 2002

 
Cựu ÐT/HQ Vũ xuân An, Canada
Bác sĩ Nguyễn tuấn Anh, Hoa kỳ
Bác sĩ Nguyễn thanh Bình, Canada
Cựu ÐT Phạm thanh Can, CA, HK
Bác sĩ Bùi thế Cầu, Canada
Kỹ sư Hoàng mai Chào, CA, HK
Bác sĩ Phạm tu Chính, Pháp
Giáo sư Tôn thất Diên, CA, HK
Bác sĩ Ngô vi Dương, Canada 
Cựu ÐT/BÐQ Nguyễn văn Ðại, HK
Cựu ThTá Phạm văn Ðức, Pháp
Cựu TrTá Nguyễn Ð Giang, Canada
Bà Phạm thị Vân Hải, Pháp
Bác sĩ Nguyễn duy Hảo, CA, HK
Cựu ÐT/KQ Huỳnh hữu Hiền, HK
Cựu ÐT/BKD Phan văn Huấn, HK
Cựu ChTướng Trần quang Khôi, HK
Cựu ÐT Hoàng đạo Thế Kiệt, HK
Hòa thượng Thích nguyên Lai, HK
Bác sĩ Trần mộng Lâm, Canada
Bác sĩ Hoàng cơ Lân, Pháp 
Ông Ðặng vũ Lợi, Pháp
Bác sĩ Nguyễn đình Mão, Pháp
Cựu ÐT Nguyễn hòa Phùng, HK 
Dược sĩ Lâm xuân Quang, Canada
Cựu Dân biểu Vũ văn Quý, TX, HK
Bác sĩ Hoàng đức Sính, AZ, HK 
Bác sĩ Cao xuân Sơn, VA, HK
Bác sĩ Tôn thất Sơn, Na uy
Cựu Ðại úy Nguyễn văn Thanh, HK 
Cựu ChTướng Lê văn Thân, HK
Nhà thơ Nguyễn chí Thiện, HK
Linh muc Trần quý Thiện, VA, HK
Cựu ÐT Trần văn Thoàn, Pháp
Cựu TrTướng Phạm quốc Thuần, HK
Cựu D.biểu Dương văn Thụy, Canada 
Bác sĩ Trần văn Tích, Ðức
Bác sĩ Nguyễn gia Tiến, Thụy sĩ 
Bác sĩ Phạm ngọc Tỏa, OR, HK 
Bác sĩ Phạm hữu Trác, Canada
Cựu D. biểu Nhan minh Trang, HK
Cựu TrTướng Trần văn Trung, Pháp 
Cựu ChTướng Mạch văn Trường, HK
Cựu Thtá Nguyễn xuân Tùng, HK
Bác sĩ Từ Uyên, Canada 
Giáo sư TP Nguyễn xuân Vinh, HK
Cựu ÐT Trần đình Vỵ, Pháp
Bác sĩ Ðoàn Yến, CA, HK 
* * *

No comments:

Post a Comment