Wednesday, December 24, 2014

Một Năm Qua Tồi Tệ Hơn

Đầu năm 2014, ông Paul Craig Roberts có nhận định và dự đoán về một sự sụp đổ xã hội sẽ trầm trọng hơn trong năm 2014. Ông đã đúng và quá đúng! Năm 2014 này đã tồi tệ đổ vỡ trên mọi phương diện: an ninh thế giới, nhân quyền thế giới, và hệ thống định chế nhà nuớc càng băng hoại bạo ngược trắng trợn và mặt trơ dầy dạn hơn bao giờ hết. Tôi đã không ngạc nhiên, và chẳng bao giờ kinh ngạc. Bởi hiểu rõ bản chất của định chế Nhà nuớc, của hệ thống chính phủ là như vậy. Jefferson đã cảnh cáo: Nó là Chó Sói!

Nhưng với Tôi, điều tồi tệ nhất vẫn là nguời dân, những nguời dân ở các xã hội Âu Mỹ Úc, những xã hội đã đạt được, thừa huởng được nhận thức nhân bản của toàn bộ cuộc đấu tranh dân quyền từ thời khởi đầu của thế kỷ 20 cho đến cao điểm thập niên 50-60. Không những vậy, trong  họ vẫn còn sót lại những thế hệ từng trải nghiệm và chứng kiến chiến tranh từ bản thân, mà sao chỉ vì một tác động 911 lại có thể để nền nhân bản tự do nhân chủ vuột tầm tay nhanh đến vậy? Họ đã mất cảnh giác, và cũng đúng như Jefferson cảnh cáo, khi chúng ta không còn quân tâm thì bản chất chó sói của nhà nuớc lộ diện.

Còn các xứ sở xã hội Á Châu??? Họ chưa từng có ý niệm hay khái niệm về tự do, nhân phẩm, nhân quyền. Cho nên nền nhân bản, nhân phẩm, nhân quyền, đang bị xâm phạm ra sao, còn hay mất, mà ngay cả đa số những con nguời gốc Á đang là công dân nơi Âu Mỹ Úc, họ cũng chẳng hề hay biết để quan tâm! Sự thật nó cay đắng và mất lòng, dễ gây "phẫn nộ" như vậy đấy!  Nhưng sự thật chính là như vậy! Không thể nói khác đuợc.

Quí vị "Á Châu ", quí vị "Việt Nam" bất bình với nhận định của Tôi ư? Quyền của qúi vị! Hãy cứ phẫn nộ và bất bình với "sai trái" với "xúc phạm". Nếu nó thật sự sai trái, xúc phạm!  Đây là chỉ dấu và hành động cần thiết của nhân phẩm, của tự do!

Nhưng xin tất cả quí vị, truớc khi "bất bình" "phẫn nộ" nhảy đỏng, hãy dành chút thời gian lên Youtube, Gơogle duyệt lại tất cả phim ảnh của các cuộc biểu tình chống nhà nuớc Âu Mỹ Úc vi phạm nhân quyền, vi phạm tội ác chiến tranh, tra tấn, như Occupy Wall St, bênh vực nguời tị nạn, nguời đồng tính, chống bất công, đòi luơng bổng tuơng xứng và điều kiện làm việc tử tế cho công nhân, chống lạm dụng quyền lực tại APEC, G8, G20 v.v đẻ xem CÓ  ĐUỢC BAO NHIÊU NGUỜI gốc Á CHÂU, hay VIỆT NAM hay chính quí vị trong đám nguời đối kháng quyền lực, tội phạm, tội ác nhà nuớc Âu Mỹ Úc đó?  

Điều may mắn, nơi những xã hội này vẫn còn khá nhiều Con Nguời với đầy đủ khối óc và quả tim nhân bản, vẫn đang miệt mài tìm cách xây dựng lại nền nhận thức nhân bản và công lý cho xã hội Con Nguời, cho Cái Chấm Xanh Mờ Nhạt này của chúng ta một ý nghĩa đẹp, đáng sống.



Họ là những Paul Craig Roberts, Julian Assange, John Pilger, Edward Snowden, Chelsea Manning, Sarah Harrison, Ray McGovern, Chris Hedge, James Corbett v.v có phải đến hàng chục ngàn! Có thể cả hàng trăm ngàn rải rác khắp các xứ xở này, trong các trang độc lập đúng đắn. Mỗi nguời tận lực mỗi cách theo vị thế năng lực của họ.

Trang Nhânchu.org và trang tùy bút chuquyencanhan.blogspot cũng gắng sức đóng góp theo điều kiện nhỏ bé của nó cùng quí anh chị thân hữu góp tiếng trong những năm qua. Viết, Dịch bài, Tóm Ý giới thiệu thông tin đến độc giả Việt Nam khắp nơi.

Tất cả những con nguời quả cảm vô vị lợi đó, những con nguời VI NHÂN BẤT PHÚ đó-  Họ  đang là những ánh đèn, bó đuốc giữa màn đêm đang phủ chụp càng ngày càng dày đặc lên đời sống nhân loại. Họ là nguồn hy vọng cuối cùng của loài nguời  hôm nay trong nỗ lực tái lập nền nhân bản và tự do mà con người đã miên tục đấu tranh suốt từ khi chỉ có vài nguời đơn lẻ nhận thức ra ý niệm tự do nhân bản đầu tiên nẩy sinh trên địa cầu này. Những phần "thoải mái" nho nhỏ còn sót lại của tự do, nhân phẩm, mà chúng ta đang may mắn còn biết đến hôm nay, chính là do nỗ lực của những con nguời này đây.

Những con nguời này và nỗ lực của họ cần sự huởng ứng và trợ lực từ mỗi chúng ta, dù ít hay nhiều trong hoàn cảnh của mỗi cá nhân cho phép. Nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng chúng ta với tay trợ lực là hành động ban phát, giúp họ. Chúng ta giúp chính chúng ta; chúng ta trợ lực để nuơng vào họ bằng tâm huyết và xuơng máu và sự hy sinh quả cảm của họ, để tất cả chúng ta cùng đuợc sống xứng đáng cuộc đời của một con nguời đúng nghĩa san sẻ cùng với nhau mà thôi.

25-12-2014
NKPTC

Những ý nghĩ đầu năm 2014

Buổi sáng đầu năm, định là không viết gì. Cầm ly cà phê sáng ra sau vườn tận hưởng tí chút nắng ban mai, một làn gió thoảng mát của mùa hè xứ Úc. Đặt máy mở vài bản nhạc Trịnh để ngẫm việc mình, việc đời.

Chưa kịp “ngẫm” thì bài viết của ông Paul Craig Roberts đã hiện lên trước. Cái tựa bài “ 2014 sẽ đem thêm sụp đổ xã hội” (2014 Will Bring More Social Collapse), giòng chữ vô âm nhưng không lặng lẽ. Nó quát to tiếng vang dội phá tan làn sáng tinh mơ- nó đã lấn át hết giọng hát giàn trải của Khánh Ly những lời khắc khoải của Trịnh Công Sơn.

Thôi thì đành phải nối ý ông PCR, có vài lời đầu năm 2014 vậy.

Ông PCR viết những suy ngẫm của ông nhân nghe lời thông điệp Giáng Sinh của Edward Snowden, thông điệp thế chỗ những lời rườm ra nhão nhoẹt của nữ hoàng Anh theo thông lệ hàng năm của đài số 4. Lần đặc biệt này- Snowden gửi Thông điệp về tính quan yếu của Quyền Riêng Tư. Và ông PCR cũng chỉ thở than chỉ vì thế!

Ông ngậm ngùi nhìn lại cái tính riêng tư nền tảng của Con Người đã mất dần theo năm tháng... từ những thập niên trước ở hậu bán thế kỷ thứ 20 chứ không phải đợi đến bây giờ.

Ông than thở về xã hội Mỹ của ông đã biến dạng, nơi mọi người nói và bị nghe không ngừng nghỉ. Nơi những con người không còn ý niệm “lễ, sỉ”, không còn nhận thức về tính đàng hoàng (liêm sỉ) của quan hệ xã hội (decency). Nơi mọi người hầu như ai cũng chỉ muốn “phơi bày” (exhibitionism) để được chú ý.

Ông chỉ kể lại và so sánh, nhưng không nói rõ nó mất đi là từ đâu? Do đâu? Người ta đánh mất hay bị lấy cắp, tước đoạt? Và Ai là kẻ cắp?

Không biết PCR có nhận ra rằng vấn nạn nước Mỹ của ông nó đang là vấn nạn của cả nhân loại này! Căn bệnh "nói không ngưng nghỉ" qua di động, hoặc thích "phơi bày" trên FaceBooks, Youtube v.v Nó đã trở thành "văn hóa toàn cầu". Và bản chất của nhà nước, dù là nhà nước Mỹ hay Việt Nam, Tầu, Nga v.v  luôn luôn vẫn là uốn nắn quần chúng bằng bạo lực và thủ thuật thông tin tuyên truyền nhiều dạng thái, theo mô thức xã hội của chúng thiết lập, trong đó con người "được huấn luyện" để tự nguyện xin mất hết quyền tự chủ, và mất dần nhận thức giá trị tự thân. Tiến trình uốn nắn này (social engineering) nó rất tế vi và tiệm tiến một cách trường kỳ với tính kê tục tự nhiên của định chế và "niềm tin" huân tập của quần chúng.

Hàng ngàn năm trước cho đến thế kỷ 16, "người ta" đã từng tin và “khẳng định” rằng xã hội không thể không có VUA, và con người không thể sống hạnh phúc hài hòa nếu không có tôn giáo CHÚA TRỜI hay THƯỢNG ĐẾ, dù cũng trong hàng ngàn năm đó, họ mục kích những bi kịch băng hoại của VUA CHÚA HOÀNG TỘC, của các Giáo Hội “thượng đế” với GIỚI TĂNG LỮ. Những tàn hại đàn áp, bóc lột, gian trá lừa đảo, và chiến tranh từ bọn vương quyền hoàng tộc vua chúa đổ lên đầu họ.

Phải đợi đến thế kỷ 16 người ta mới khởi đầu bước ra khỏi bóng dáng bé nhỏ của những tên VUA  CHÚA để sống tự do khá hơn - và dần dần khoa học, tư tưởng giá trị tự thân, đã giúp nhiều người từ bỏ được hình bóng đe dọa của các "thượng đế" trong vòng kềm tỏa bịp bợp của giới tăng lữ giáo sĩ, để sống tốt hơn,  trân trọng chủ quyền cá nhân, bình đẳng với nhau cho đến hôm nay.

Từ lúc có những thay đổi nền tảng đó cho đến bây giờ, thế lực quyền bính và tôn giáo, dĩ nhiên, không ngồi yên chịu bị hủy diệt mất quyền. Chúng vẫn còn nắm nhiều điều kiện thượng phong trong xã hội và tiếp tục củng cố thay hình đổi dạng- nhưng mục tiêu nhất quán vẫn là uốn nắn điều kiện hóa xã hội khống trị quần chúng.

Một trong những thành công nền tảng của tiến trình củng cố quyền lực “phong kiến”, hay phải gọi đúng là “tân phong kiến” là thiết lập cái gọi là nền “dân chủ gián tiếp” trên nền tảng quốc gia nhà nước. Cái tên khác, nhưng bản chất cái ruột vẫn là dùng một ảo thề tuyệt đối để cai trị- một chính phủ (VUA) trong đó vị “tổng thống” hay “thủ tướng” đại diện thực hiện cái quyền tuyệt đối của nhà nước (thượng đế). Quần chúng “được quyền” gián tiếp chọn “chính phủ” do chính chúng đề cử- nhưng phải tuân hành nhà nước tuyệt đối còn hơn cả xưa kia tuân phục thượng đế chúa trời!

Chủ nghĩa quốc gia (nationalism- statism) đã được khẳng định như là một mô thức (paradigm) tận thiện cuối cùng ắt có không thể thiếu-  tất cả mọi tài vật thiên nhiên hay nhân tạo, và sinh mạng cá nhân con người trở thành tài sản công cụ của Nhà nước. Nhà Nước Quốc Gia (The States - Nation) trở thành một "vị thần chủ thể bất tử" quyền năng. Nhà nước có quyền tuyệt đối tùy tiện trưng dụng bất cứ cái gì, bất cứ ai. Theo định nghĩa,  "Ý nghĩa và mục đích cao quí nhất" của cuộc đời một công dân là "phục vụ và hy sinh cho Nhà nước".

Trong hệ thống này, nền giáo dục và “văn hóa” thường trực huân tập con người một cách tế vi về một lối sống vi lợi, trọng thương, và thị quyền. Tất nhiên hệ quả là những nỗ lực khơi dậy tự do, tự chủ, bình đẳng v.v đều bị loại bỏ tiêu diệt bằng mọi cách, không còn là “khi quân, bất trung”, “quỉ ám chống thượng đế”, nhưng với những ngôn từ “mới cùng nội dung như “chống xã hội”, “phản quốc” "thuyết âm mưu",“khủng bố”! George Owell đã soạn ra cả một "từ điển" của bọn nhà nước tận thiện và báo chí chính qui (1984)

Và thế là cũng như từ ngàn xưa, những ai yêu tự do bình đẳng, yêu hòa bình, kêu gọi thương yêu hòa hiếu giữa con người, đối kháng quyền lực áp chế, chống chiến tranh v.v đều bị bôi nhọ, mỉa mai, trù dập, bắt bớ hoặc hành tội.

-Cảnh sát công an quân đội hôm nay khác gì binh lính lâm quân triều đình ngày xưa?
-“Tập đoàn kinh thương” có khác gì các lãnh chúa vương tộc địa chủ thời trước?
-“Công dân” hôm nay có khác gì “thần dân” khi xưa?
- Và tâm địa của hàng tỉ người, đã khác gì ngàn năm xưa?

Khi cái gọi là “nhà nước quốc gia” một ảo thể bất tử với cái quyền tuyệt đối bao phủ toàn bộ đời sống con người, mà bọn chính phủ tận dụng nhân danh, còn đó - thì tất cả vấn nạn băng hoại xã hội từ quyền lực, chiến tranh còn đó. Và nền tự do, chủ quyền riêng tư của cá nhân con người không thể toàn vẹn hiện hữu.

Ông Paul Craig Roberts không biết có nhận ra chăng?

Ly cà phê đã nguội lạnh, chút nắng ban mai đã lẻn đâu mất từ lúc nào, nhường chỗ cho đám mây mờ nhẩn nha dẫn cơn mưa rắt, rỉ rả trên mái. Hàng xóm cũng bắt đầu ồn ào một ngày mới...như mọi ngày. Facebooks, Youtube đã rầm rập hiện lên với đầy dẫy những riêng tư cho “công cộng” thưởng thức quan chiêm- hình ảnh tiệc tùng hoan hỉ vô tư lự. Truyền hình lại tiếp tục lải nhải những chương trình, những “bản tin”, những mục giải trí... cùng một nội dung uốn nắn con người như từ bao ngàn năm...

Còn ai có một mảnh nhân tâm tư lự không biết nhiều nơi trên trái đất này, đêm qua, đêm giao thừa đầy pháo bông ngợp trời xa xỉ hoang phí nơi những thủ đô, thành phố "văn minh"- đã át hẳn tiếng rên đau đớn của hàng triệu con người vẫn tiếp tục bị đầy ải, bị cầm tù, bị tra tấn bắn giết?  Nơi những xã hội khốn khổ vô danh, pháo bông muôn mầu của thế giới văn minh đã chộn lẫn làm tan loãng tiếng đạn bom tối tân của các nền "dân chủ Âu Mỹ" phủ chụp lên những mái nhà dập tắt những giấc mơ thơ ngây đầy kỳ vọng của hàng ngàn trẻ em, giờ đây xác thân không còn toàn vẹn, đã không còn cơ hội khóc cười trong vòng tay cha mẹ đón chào buổi sáng đầu năm 2014 như chúng ta, như tôi.

Câu hỏi từ hơn 50 năm trước của Bob Dylan từ chiến tranh Việt Nam vẫn chưa được trả lời  "Bao nhiêu lần bom đạn phải bay nữa trước khi bị ngăn cấm vĩnh viễn? (How many times must the cannon balls fly Before they're forever banned ?)

Giọng khàn rỉ của Louis Amstrong lại ước mơ trổi lên ".. Và tôi tự nhủ, thật là một thế giới tuyệt vời!" (And I said to myself, What a wonderful world!"



1-1-2014
NKPTC
==

2014 Will Bring More Social Collapse — Paul Craig Roberts

2014 Will Bring More Social Collapse
Paul Craig Roberts

2014 is upon us. For a person who graduated from Georgia Tech in 1961, a year in which the class ring showed the same date right side up or upside down, the 21st century was a science fiction concept associated with Stanley Kubrick’s 1968 film, “2001: A Space Odyssey.” To us George Orwell’s 1984 seemed so far in the future we would never get there. Now it is 30 years in the past.

Did we get there in Orwell’s sense? In terms of surveillance technology, we are far beyond Orwell’s imagination. In terms of the unaccountability of government, we exceptional and indispensable people now live a 1984 existence. In his alternative to the Queen’s Christmas speech, Edward Snowden made the point that a person born in the 21st century will never experience privacy. For new generations the word privacy will refer to something mythical, like a unicorn.

Many Americans might never notice or care. I remember when telephone calls were considered to be private. In the 1940s and 1950s the telephone company could not always provide private lines. There were “party lines” in which two or more customers shared the same telephone line. It was considered extremely rude and inappropriate to listen in on someone’s calls and to monopolize the line with long duration conversations.

The privacy of telephone conversations was also epitomized by telephone booths, which stood on street corners, in a variety of public places, and in “filling stations” where an attendant would pump gasoline into your car’s fuel tank, check the water in the radiator, the oil in the engine, the air in the tires, and clean the windshield. A dollar’s worth would purchase 3 gallons, and $5 would fill the tank.

Even in the 1980s and for part of the 1990s there were lines of telephones on airport waiting room walls, each separated from the other by sound absorbing panels. Whether the panels absorbed the sounds of the conversation or not, they conveyed the idea that calls were private.

The notion that telephone calls are private left Americans’ consciousness prior to the NSA listening in. If memory serves, it was sometime in the 1990s when I entered the men’s room of an airport and observed a row of men speaking on their cell phones in the midst of the tinkling sound of urine hitting water and noises of flushing toilets. The thought hit hard that privacy had lost its value.
I remember when I arrived at Merton College, Oxford, for the first term of 1964. I was advised never to telephone anyone whom I had not met, as it would be an affront to invade the privacy of a person to whom I was unknown. The telephone was reserved for friends and acquaintances, a civility that contrasts with American telemarketing.

The efficiency of the Royal Mail service protected the privacy of the telephone. What one did in those days in England was to write a letter requesting a meeting or an appointment. It was possible to send a letter via the Royal Mail to London in the morning and to receive a reply in the afternoon. Previously it had been possible to send a letter in the morning and to receive a morning reply, and to send another in the afternoon and receive an afternoon reply.

When one flies today, unless one stops up one’s ears with something, one hears one’s seat mate’s conversations prior to takeoff and immediately upon landing. Literally, everyone is talking nonstop. One wonders how the economy functioned at such a high level of incomes and success prior to cell phones. I can remember being able to travel both domestically and internationally on important business without having to telephone anyone. What has happened to America that no one can any longer go anywhere without constant talking?

If you sit at an airport gate awaiting a flight, you might think you are listening to a porn film. The overhead visuals are usually Fox “News” going on about the need for a new war, but the cell phone audio might be young women describing their latest sexual affair.

Americans, or many of them, are such exhibitionists that they do not mind being spied upon or recorded. It gives them importance. According to Wikipedia, Paris Hilton, a multimillionaire heiress, posted her sexual escapades online, and Facebook had to block users from posting nude photos of themselves. Sometime between my time and now people ceased to read 1984. They have no conception that a loss of privacy is a loss of self. They don’t understand that a loss of privacy means that they can be intimidated, blackmailed, framed, and viewed in the buff. Little wonder they submitted to porno-scanners.

The loss of privacy is a serious matter. The privacy of the family used to be paramount. Today it is routinely invaded by neighbors, police, Child Protective Services (sic), school administrators, and just about anyone else.
Consider this: A mother of six and nine year old kids sat in a lawn chair next to her house watching her kids ride scooters in the driveway and cul-de-sac on which they live.

Normally, this would be an idyllic picture. But not in America. A neighbor, who apparently did not see the watching mother, called the police to report that two young children were outside playing without adult supervision. Note that the next door neighbor, a woman, did not bother to go next door to speak with the mother of the children and express her concern that they children were not being monitored while they played. The neighbor called the police.

     http://news.yahoo.com/blogs/sideshow/mom-sues-polices-she-arrested-letting-her-kids-134628018.html

“We’re here for you,” the cops told the mother, who was carried off in handcuffs and spent the next 18 hours in a cell in prison clothes.
The news report doesn’t say what happened to the children, whether the father appeared and insisted on custody of his offspring or whether the cops turned the kids over to Child Protective Services.

This shows you what Americans are really like. Neither the neighbor nor the police had a lick of sense. The only idea that they had was to punish someone. This is why America has the highest incarceration rate and the highest total number of prison inmates in the entire world. Washington can go on and on about “authoritarian” regimes in Russia and China, but both countries have far lower prison populations than “freedom and democracy” America.

I was unaware that laws now exist requiring the supervision of children at play. Children vary in their need for supervision. In my day supervision was up to the mother’s judgment. Older children were often tasked with supervising the younger. It was one way that children were taught responsibility and developed their own judgment.

When I was five years old, I walked to the neighborhood school by myself. Today my mother would be arrested for child endangerment.

In America punishment falls more heavily on the innocent, the young, and the poor than it does on the banksters who are living on the Federal Reserve’s subsidy known as Quantitative Easing and who have escaped criminal liability for the fraudulent financial instruments that they sold to the world. Single mothers, depressed by the lack of commitment of the fathers of their children, are locked away for using drugs to block out their depression. Their children are seized by a Gestapo institution, Child Protective Services, and end up in foster care where many are abused.

According to numerous press reports, 6, 7, 8, 9, and 10 year-old children who play cowboys and indians or cops and robbers during recess and raise a pointed finger while saying “bang-bang” are arrested and carried off to jail in handcuffs as threats to their classmates. In my day every male child and the females who were “Tom boys” would have been taken to jail. Playground fights were normal, but no police were ever called. Handcuffing a child would not have been tolerated.

From the earliest age, boys were taught never to hit a girl. In those days there were no reports of police beating up teenage girls and women or body slamming the elderly. To comprehend the degeneration of the American police into psychopaths and sociopaths, go online and observe the video of Lee Oswald in police custody in 1963. http://www.youtube.com/watch?v=4FDDuRSgzFk

Oswald was believed to have assassinated President John F. Kennedy and murdered a Dallas police officer only a few hours previously to the film. Yet he had not been beaten, his nose wasn’t broken, and his lips were not a bloody mess. Now go online and pick from the vast number of police brutality videos from our present time and observe the swollen and bleeding faces of teenage girls accused of sassing overbearing police officers.

In America today people with power are no longer accountable. This means citizens have become subjects, an indication of social collapse.


About Dr. Paul Craig Roberts Paul Craig Roberts was Assistant Secretary of the Treasury for Economic Policy and associate editor of the Wall Street Journal. He was columnist for Business Week, Scripps Howard News Service, and Creators Syndicate. He has had many university appointments. His internet columns have attracted a worldwide following. His latest book, The Failure of Laissez Faire Capitalism and Economic Dissolution of the West is now available.


No comments:

Post a Comment