Sunday, November 17, 2013

Cuộc ám sát JFK đánh dấu sự cáo chung của nền cộng hoà Mỹ

Cuộc ám sát JFK đánh dấu sự cáo chung của nền cộng hoà Mỹ

LTS: Chủ trương của Trang là TÔN TRỌNG CHỦ QUYỀN CÁ NHÂN-  KHÔNG TỰ TIỆN THAY ĐỔI BẤT CÚ CHI TIẾT TỪ NGỮ trong BÀI VIẾT của BẤT CỨ AI nếu không có YÊU CẦU của CHÍNH TÁC GIẢ. 
====================== 



Phỏng vấn Martin Broeckers, tác giả “JFK: Cuộc đảo chính tại Mỹ”
Lars Schall thực hiện
Global Research (Khảo cứu toàn cầu), 20 tháng Tám 2013

=
jfkNhân dịp xuất bản quyển sách mới nhất, tác giả người Đức Mathias Broeckers nói chuyện về cuộc ám sát John F. Kennedy tại Dallas, Texas ngày 22.11.1963, tác giả thấy đó là cuộc đảo chính thành tất không bao giờ phải chỉnh lí.
Mathias Broeckers, sinh năm 1954, là một kí giả điều tra người Đức và tác giả của trên mười quyển sách, phần đông sách này liên quan đến chủ đề về ma túy, trào lưu khủng bố và nền chính trị thâm cung bí sử. Ông làm việc cho nhật báo Đức TAZ và tạp chí liên mạng Telepolis. Cuốn mới nhất của Ông, “JFK: Staatsstreich in Amerika” “(“JFK: Cuộc đảo chính tại Mỹ”), được xuất bản tháng Tám này ở Westend Verlag, Frankfurt, Đức.
Lars Schall (LS): Ông Broeckers, là một người viết & tác giả quyển sách viết về cuộc ám sát John F. Kennedy không đi theo phán định của dòng sử chính thức - đối diện vấn đề bị lên án trên căn bản tức khắc như một “lí thuyết gia âm mưu” nhập dự phần vào các “lí thuyết âm mưu”. Xin Ông ngay lúc bắt đầu cuộc phỏng vấn này giải thích cho độc giả của chúng ta các xét đoán đó - hoặc hữu ý hoặc vô tình – đang chính xác diễn “chiêu trò” của CIA?
Mathias Broeckers (MB): Tháng Giêng 1967, ngay sau khi Jim Garrison ở New Orleans khởi kiện việc CIA đứng đằng sau cuộc ám sát, CIA gửi một bản ghi nhớ đến tất cả trạm, gợi ý việc chụp từ ngữ “các nhà lí thuyết âm mưu” lên bất cứ ai chỉ trích những phát hiện của Bản Tường trình Warren. Đến lúc đấy báo giới và công chúng hay dùng từ ngữ “các giả thuyết chung quanh vụ ám sát” khi phải đến chỗ có những quan điểm thay thế khác nhau về “gã khùng mình ên” Lee Harvey Oswald. Song với bản ghi nhớ này lối nói đó thay đổi và rất mau “lí thuyết âm mưu” trở thành một hiện trạng như hôm nay: một từ xài để bôi lọ, nhục mạ và triệt hạ uy danh bất cứ ai dám nói ra tội ác nhà nước, quân đội và tình báo phạm mắc. Trước Edward Snowden bất kì ai tung hê quảng báo việc bị xem trộm nge lén lưu thông liên mạng và điện thoại đều chả bị gán danh đồ khùng âm mưu; nay bàng dân thiên hạ biết rõ hơn.
LS: Ông thấy nguyên động lực việc giết Kennedy là gì?
MB: Rút ngắn chuyện dài tôi đã đi sâu chi tiết trong sách: JFK đã tạo ra những bước nhất định nhằm chấm dứt chiến tranh lạnh. Ổng đã bác sự dính dự của quân đội trong vụ xâm nhập vịnh Con Heo, mà Ổng kế thừa từ vị tiền nhiệm, giải quyết cuộc khủng hoảng phi đạn ở Cuba qua liên lạc trực tiếp và bí mật với lãnh tụ Xô-viết Khrushchev, đoan chắc ngưng thử hạt nhân với Xô-viết, và ra lệnh rút ra khỏi Việt Nam. Hết thảy đều ngược lại ý muốn đám võ biền, CIA, và ngay cả với nhiều thành viên trong chính phủ Ông.   
LS: Nếu người ta nhìn tội ác từ góc cạnh “động cơ, phương tiện, cơ hội”, những nhóm nào có thể là sát thủ nhất? Vài nghi phạm thông thường có thể có động cơ, song không có phương tiện và cơ hội, đúng không?
MB: Chính thế. Đây là điểm cốt lõi trong nhiều giả thuyết JFK. Nhiều người có động cơ, những người cộng sản cứng rắn ở Nga, Tàu, Cuba, những người Do Thái bởi JFK bác vũ khí hạt nhân ở Do Thái, Dự trữ Liên bang vì ý của Ông về một đồng Mỹ mới bản vị bạc, các tay anh chị vì Ông bác vụ xâm chiếm Cuba hầu lấy lại các sòng bạc và ổ nhện, những người phía Nam kì thị chủng tộc vì đoan kết của ông vào dân quyền… nhưng không ai có phương tiện và cơ hội để giết Ông và trên hết đủ phương tiện bít bịt suốt bao năm dài.
LS: Vậy phái nhóm nào có đủ các thành tố “phương tiện và cơ hội” cần thiết khả dụng?
MB: Chỉ CIA và đám quân phiệt – FBI và guồng cỗ Johnson lo bưng bít vụ việc. Một lát sau vụ nổ súng, một cảnh sát viên chạy lên gò đất, rút súng, ốp chận một gã đàn ông tại đó, xét hỏi giấy tờ. Gã này móc xuất trình thẻ Mật vụ[1] và anh cảnh sát thả mặc hắn đi. Dăm ông khác ở Dealey Plaza cũng xuất trình thẻ chứng minh Mật vụ nom giống đồ thiệt khi bị cớm hỏi – nhưng không có Mật vụ viên thật nào được rải trên gò và trong quảng trường vào ngày đó cả. Những chứng minh thư này là thẻ gỉa nhưng FBI và Ủy ban Warren không hề điều tra.  Chỉ tới những năm 80 mới hay ai có trách nhiệm việc in thẻ Mật vụ viên và duyệt qua vào lúc đó: là Phân bộ Kĩ thuật CIA, do Sydney Gottlieb tục gọi “MK Ultra”[2] đứng đầu. Chỉ sự kiện này loại trừ khả năng mấy ông dao búa, người Nga, người Cuba, người Tàu hoặc các sát thủ vô danh khác có thể tự tay mình làm nổi. Và ngay nếu các nhóm này có thể làm thẻ chứng minh giả y hệt thật - sự kiện sự giả mạo đó không bị điều tra, FBI của Hoover sẽ lập tức liệt vào đầu bảng danh sách ngi can.
LS: Một điểm cốt tử liên quan tới việc che đậy tội ác là bản báo cáo giảo nghiệm tử thi gỉa mạo – cũng trong khung cảnh liên quan tới “phương tiện và cơ hội”. Vui lòng đi sâu.                      
MB: Hội đồng Tái duyệt Hồ sơ Ám sát (Assasination Records Review Board = ARRB) khẳng quyết – mà không ai có thể ngi ngờ được, công tác giảo ngiệm và quang tuyến X, hiện trong Thư khố Quốc gia, đã bị giả mạo. Giới giang hồ, đám ngân hàng trấn lột, hoặc dân Cuba không cách chi làm được việc này. Những giả mạo này được làm ra tại quân y viện Bethseda, nơi tử thi JFK được giảo nghiệm dưới giám thị của Curtis Le May, Tham mưu trưởng Không lực và là một trong những kẻ thù không đội trời chung của JFK. Lão đang đi câu trong kì nghỉ dưỡng khi vụ bắn Dallas xảy ra và tức tốc bay về Washington - chẳng vì khẩn cấp quân vụ gì cả mà ngồi trong phòng giảo nghiệm – rít xì-gà! Những ảnh hình và quang tuyến X dỏm, trình cho mọi điều tra viên từ đó, là lí do chính tại sao giả thuyết viên đạn quỉ thuật điên rồ có thể được tin như để trong thời gian dài dằng dặc như thế. Chỉ quân đội, ở đó những hình và quang tuyến X được chế & độ, mới đẻ ra được những món giả này và đàng hoàng đặt để vào văn khố.
LS: Điểm quan trọng khác: việc sửa “phim Zapruder[3]”. Sao thế?
MB: Cũng theo ARRB có nhiều bằng chứng rằng phim đã được lộng giả thành chân ngay ngày sau cuộc ám sát. Tuy nhiên, ngay cả “bản gốc” còn giữ có vẻ minh chỉ rõ ràng có một phát bắn từ trước, gò cỏ - thành ra những tấm đồ giả này là những tấm bất toàn. Ủy ban Warren đã chỉ được trưng trình một bản đen trắng có chất lượng xấu minh tỏ những kẻ tội đồ biết chuyện. Nhà xuất bản Time/Life mua phim Zapruder – và giữ bí mật với công chúng trong đằng đẵng nhiều năm; giống UPI mua phim Nix và phim này biến mất - chứng tỏ giới truyền thông đắc tội trong vụ bưng bít đó.
LS: Trở lại với CIA, Ông có ngĩ rằng CIA tự tách khỏi những kiểm giám của chính quyền trong những năm 50 và 60, hoặc nói đúng hơn Cơ quan đó thực sự là một công cụ của các tập đoàn  tài phiệt ngay từ đầu? Nói giản dị hơn: có bao giờ sự kiểm giám dân chủ được chủ định không?
MB: Nói chung, nền dân chủ và ngành tình báo đối chỏi nhau; dân chủ phụ tùy vào sự minh bạch song dịch vụ tình báo lại ngược lại. Thành ra sự kiểm giám dân chủ của chính phủ / quốc hội luôn là một sự thoả nhượng thối ơi là thối. Vỏ bọc ngụy trang của CIA từ đầu đã là một thu tin vụ - rồi tập trung hóa thu thập tình báo từ các nơi khác - để tổng thống được thông tin đầy đủ. Phận sự chính yếu của CIA xưa nay toàn những tác vụ kín mật, và vì những bí vụ này tùy thuộc “khả năng có thể đưa ra những lời phủi tội chối lỗi có sức tín thực”[4], thường từ đầu trình tổng thống - vạn nhất có trình – cũng chỉ ở mức tối thiểu. Bởi Allen Dulles “cha đẻ” CIA là một luật sư Wall Street và ông anh trai John Foster cầm nắm trong tay chính sách đối ngoại, các điệp vụ mật là doanh vụ gia đình do anh em Dulles và các thân chủ tại đường Wall của họ tiến hành. Đây là việc JFK nỗ lực chấm dứt và chính nỗ lực đó cũng lại nỗ lực đưa Ông vào cõi chết.
LS: Ông đang viện dẫn kí giả điều tra Joseph Trento, nói việc cựu giám đốc CIA Allen Dulles: ”Dulles quyết định không trao phó tương lai Cơ quan cho Quốc hội hoặc Tổng thống.” Cái gì đã tạo Dulles đủ quyền lực dám sự liều mạng quyết định như thế?
MB: Thân chủ của Dulles là các ngân hàng gia và các doanh ngiệp lớn, những ông đã làm ăn lớn với Nazi-Đức trong thập niên 30 và cả trong thời chiến tranh. Một vài vị trong số đó, như Prescott Bush – ông nội của George W. – bị khép án “giao tiếp với kẻ thù”, và Allen Dulles, trưởng OSS tại Thụy Sĩ trong lúc chiến tranh, đứng ra dàn xếp những vụ giao dịch làm ăn thế này. Dulles đã sắp xếp sự hội nhập bí mật của trùm gián điệp Nazi Reinhard Gehlen và vài trăm sĩ quan SS của hắn vào quân đội Hoa Kì và xây dựng bộ máy CIA. Thời khoảng giữa 1945 khi OSS bị giải thể và 1947 khi CIA được thành lập Dulles riêng tây tự tiện lập – trong lúc không giữ một cương vị thẩm quyền nào - trong chỗ y làm “Hội đồng Bang giao Quốc tế.”
LS: Liệu có thích hợp nếu Dulles bị điều tra trong cái chết của Kennedy, thay vì làm kẻ chủ chốt sau Ủy ban Warren?
MB: Quả là mỉa mai, hay nói đúng hơn: quá ư cay độc, bởi đầu sai của các vua dầu lửa Texas Lyndon B. Johnson, cử Dulles làm túi khôn cho Ủy ban. Được quá nên họ đưọc thể làm tiếp - lần này không thành: xách “máu què Henry”[5] Kissinger ra chủ trí Ủy ban 9/11. Theo ý kiến tôi, Dulles là một trong các nghi phạm chính trong vụ giết Kennedy và lẽ ra phải bị truy tố ngay.
LS: Làm thế nào cả CIA lẫn FBI bằng nhiều cách đánh lạc hướng Ủy ban Warren?
MB: Kết quả Ủy ban hành sự rõ ngay từ đầu, Ủy ban không hề điều tra gì ráo, lệ thuộc dữ kiện ứng cấp từ FBI. Hoover biết những dấu (có bàn) tay CIA trong vụ việc này, biết những giả chứng về chuyến đi Mễ Tây Cơ của Oswald hầu đổ vấy cho y là cộng sản – và kết luận chỉ hai ngày sau sự cố rằng có mình LHO cô lẻ bắn mà thôi. Hoover gét anh em Kennedy, nhất là thủ trưởng Robert F Kennedy của lão, lão xuất bùa phép hùa ghim Oswald và che chắn vụ án. CIA dàn đặt bằng cớ giả cho cái mà Peter Dale Scott (“Deep Politics and the Death of JFK” = “Nền Chính Trị Thâm Bí và Cái Chết của JFK” gọi là Hồi 1 của cuộc che đậy – “cộng sản” can dự, cho phép Johnson gào thét về nguy tai của một cuộc chiến hạt nhân - ấn cộng sản vào, và củng cố hồi 2 cuộc che đậy và kết quả của cuộc ngụy điều tra[6]: mỗi mình kẻ thác loạn tâm thần Oswald chứ chả ai khác bắn Tổng thống cả.       
LS: Một ngi can thường có trong “văn đàn âm mưu JFK” là các tay đâm cha bắn chú. Trong sách Ông viết luôn vô ngĩa khi phân biệt băng đảng dao búa với CIA. Làm sao Ông đi đến kết luận này?
MB: Từ “Dự án Luciano” năm 1943 - sự trợ giúp của trùm anh chị đang thụ hình Lucky Luciano trong cuộc quân xâm vào Sicily – đám đầu trâu mặt ngựa trở thành công cụ tha hồ chọn  cho các điệp vụ CIA mật và kiếm tiền đen từ mua bán thuốc. Bất cứ chỗ nào quân Mỹ đặt chân hay CIA “thay đổi chế độ”, tiền mua bán ma túy thiết yếu được dùng hầu tài trợ các điệp vụ này, từ Đông Nam Á những năm 60 cho tới ngày nay ở A Phú Hãn. Và vì Langley[7] không thể bán đồ trực tiếp từ quầy hàng, họ mượn tay bọn đâm thuê chém mướn khâu cung tiêu lẻ – và chia phần cho lũ lãnh chúa chiến tranh / chiến đấu viên tự do / khủng bố…
LS: Trong ý đó xin Ông nói một tí về Permindex (Permanent Industrial Exposition = Triển lãm Công ngiệp Thường xuyên), được chứ phải không?
MB: Permindex là công ty tuyến đầu cho CIA, MI-6 và Mossad và cũng là cửa ngõ trung gian môi giới cho việc rửa tiền và việc buôn bán vũ khí. Họ cộng tác với ngân hàng của Meyer Lansky ở Thụy Sĩ, Tabor Rosenbaum - người tiến hành các doanh vụ khí giới với Mossad nhiều nhất, điều hành.
LS: Nói chung Jim Garrison đi đúng hướng chứ?
MB: Thưa phải, vì Clay Shaw, chủ New Orleans International Trade Mart và là một trong những giám đốc của Permindex, rõ ràng là đang cộng tác làm việc với CIA. Đó là lí do tại sao án vụ của Garrison bị Washington Establishment dẹp từ đầu.
LS: Tại sao đáng lưu ý việc CIA có hồ sơ 201 về Lee Harvey Oswald?
MB: John Newman (“Oswald and the CIA = Oswald & CIA”) có ngiên cứu đáng lưu ý về việc làm thế nào CIA ma mãnh hồ sơ về Oswald và ngụy tạo hồ sơ cá nhân 201 trình Ủy ban Warren, ra điều họ hầu như chả biết gì về hắn trước 1962. Điều này rõ là không thể chuẩn được sau đào tị của Oswald tới Liên Xô năm 1959. Nguyên cớ khả dĩ nhất cho sự ma giáo này là bởi Oswald là cấu phần chương trình đào tị giả trá do JJ Angelton, Chánh phản tình báo cầm đầu.
LS: Ông lập luận rằng nếu chỉ có mình Lee Harvey Oswald thật sự chịu trách nhiệm về cái chết Kennedy vụ án có thể đã được xử lí không còn một ngi ngờ hợp lí nào. Tại sao như thế?
MB: Trong mọi hình tội, giết người là tội ác hình sự toà án có thể giải xử được nhiều nhất. Chả cần phải che đậy 50 năm, nếu LHO thật sự là kẻ cuồng loạn thần kinh hành động đơn lẻ.
LS: Hơn nữa, Ông tranh biện rằng Oswald có thể được tha tội giết Kennedy, nếu gã còn sống. Sao vậy?
MB: Ngay cả Gerald Posener, tác giả “Case Closed = Án đóng” – những lời biện bạch về những lí chứng của Ủy ban Warren – trong cùng thời gian cũng nói hệt ý. Không có bằng cớ cứng[8] chỉ minh Oswald ở lầu 5 khi vụ bắn xảy ra; không có bằng cớ khẩu “Mannlicher” y đặt mua qua bưu điện, nhả đạn ngày đó”; không có bằng chứng cứng việc y bắn chết viên chức Tippit, vì các nhân chứng thấy có hai người nã đạn vào Tippit… vân vân. Oswald có thể rời toà án với tư cách người vô tội.
LS: Tại sao Jack Ruby cần bắn chết Oswald? Và hơn thế nữa, họ biết nhau không?
MB: Họ biết rõ nhau, và vì Oswald là tài sản của FBI và CIA, y phải im trước khi có thể nói.
LS: Không chỉ có một âm mưu giết Kennedy ở Dallas, nhưng ít nhất có một âm mưu nữa đã đưọc trù hoạch khi Kennnedy thăm Chicago, phải không?
MB: Đúng thế, có một âm mưu đã lên kế hoạch ở Chicago rõ song song với những gì diễn ra tại Dallas - với một cựu binh hải quân lục chiến đã được dự bị trong vai thằng nộm, thi hành phận sự trong một cao ốc chọc trời trên đường đoàn mô-tô được trù liệu đi vài tuần trước đó, và đấy là kẻ thụ huấn với các lưu dân Cuba y trang Oswald. Vô phúc xạ thủ bị khách sạn viên phát hiện và chuyến thăm Chicago đã bị hủy bỏ.
LS: sao JFK chết ngày 22.11.1963?
MB: JFK đã tạo ra một sự thay đổi tận gốc tận rễ khi làm tổng thống, từ một chiến sĩ chiến tranh lạnh cổ điển sang một chính sách hoà giải và hoà bình. Ông đã gây ra những kẻ thù tức giận trong quân đội cùng CIA và khi loan báo chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh trong bài diễn văn ngày 10.6.1963 cuối cùng Ông đã bị lên án tử.
LS: Ông có thể nói cho chúng tôi biết về vai trò của Mật vụ và quân đội Hoa Kì trong cuộc ám sát này?    
MB: Mật vụ viên phần nhiều người miền Nam, họ xa rời sâu sắc với chính trị dân quyền của JFK. Họ an ninh rất lơ là ở Dallas và khả hữu rằng vài người trong đám đã bị dỗ ngon dỗ ngọt làm thế. Hồi kí của Abraham Bolden, người Mỹ gốc châu Phi đầu tiên được JFK đưa vô Mật vụ, viết rằng khi gắng liên lạc với Ủy ban Warren để trình về thái độ thượng đẳng, phân chủng của đồng ngiệp, Bolden bị các người làm chứng ăn dơ giả hiệu vu cáo vi luật và bị tống giam.
Quân đội đóng một vai trò nòng cốt trong vụ giảo ngiệm tử thi giả trá & ảnh quang tuyến X tại y viện Bethseda ở thủ đô Washington và lời khai hữu thệ của các quân y sĩ. Tướng Curtis Le May, Tham mưu trưởng Không lực và là một trong những đối phản cứng rắn nhất của nền chính trị hoà bình JFK, đã có mặt trong phòng giảo ngiệm Bethseda, kéo xi-gà! Tôi ngĩ sự hiện diện của ông ta không phải ngẫu nhiên.
Quân báo cũng đóng vai trò tủy lõi tại Dallas - lần phỏng vấn đầu tiên của Marina Oswald không phải do Cảnh sát Dallas mà lại bởi các sĩ quan quân báo, họ cũng dàn dựng một bản dịch đáng ngờ về tờ khai làm chứng của Marina, giúp rập khung Oswald ngay từ lúc đầu.       
LS: Tiền chi vụ này từ đâu?
MB: Các tỉ phú dầu mỏ Texas H.L. Hunt và Clint Murchison là những nhà tài trợ khả dĩ nhất, dẫu nếu không có bằng cớ cứng cho việc này. Họ trả tiền quảng cáo trên báo Dallas hôm trước chuyến thăm, gọi Kennedy là cộng sản và phản bội. Họ gét JFK thấu tận xương tủy và có LBJ trong túi, bảo kê cho họ mọi việc có thể đậy điệm đúng mức.
LS: Có bao nhiêu người thiệt mạng trong những năm liên quan tới vụ ám sát Kennedy?
MB: Một cuốn ngiên cứu tuyệt hảo mới của Richard Belzer (Hit List = Danh sách chư vị phải bị thanh toán) liệt kê danh sách 1400 người gắn kết với vụ ám sát và nội 3 năm đầu sau sát vụ 33 người trong số đó chết bởi những nguyên nhân không tự nhiên. Xác suất chuyện đó xảy ra tình cờ: 1:137 tỉ.
LS: Có phải là về căn bản não trạng cánh hữu / phát-xít và kì thị chủng tộc ở Hoa Kì thắng trong cuộc đảo chính ngày 22.11.1963?
MB: Dạ đúng ông ạ. Và ở Dallas, Texas cánh hữu này, phát-xít, những kẻ tự gọi là người yêu nước, đã thắng cuộc chơi ngay tại sân nhà.
LS: Lịch sử của “Chiến tranh lạnh” ra sao nếu cuộc chạy đua vũ khí hạt nhân chấm dứt trong nhiệm kì 2 của Kennedy? Bức tường Bá Linh xụp sớm hơn không?
MB: Sau khi thử ngiệm hạt nhân đình chỉ, JFK loan báo với những người thân tín Ông có thể đi Moscow sau khi tái đắc cử để thưong ngị một hiệp ước hoà bình. Trong chỗ công khai Ông đã loan báo chấm dứt chạy đua vũ trang nhằm chấm dứt chiến tranh lạnh. Trong một Bản ghi nhớ về An ninh Hành động Quốc gia Ông kêu gọi hợp tác với Nga về không gian. Sau khi trao đổi thư mật với Khrushchev, kết dứt khủng hoảng phi đạn, Ông nhận được những điều khoản tốt đẹp với lãnh tụ Soviet, điện Kremlin = Cẩm Linh cũng kêu gọi cuộc giải trừ quân bi. Cái chết của JFK khuyến khích phe cứng rắn Soviet bứng Khrushchev. Giá Kennedy còn sống, chắc Khrushchev yên vị và chiến tranh lạnh có thể kết thúc những năm 60.
LS: Bởi sao cái chết của Kennedy vẫn thành vấn đề?
MB: Đây là tôi ác quan trọng nhất trong hậu bán thế kỉ 20, vẫn chưa được xử lí và đánh dấu một cách nào đấy sự cáo chung của nền Cộng hòa Mỹ. Kể từ đó tập đoàn công ngiệp – quân sự - tài chính nắm quyền lực và không một tổng thống nào sau đó đủ can đảm thách thức họ. Theo từ của Gore Vidal, có “hệ thống một đảng với hai cánh hữu”; giới truyền thông của các đại doanh ngiệp tẩy não dân chúng 24/7 và reo rắc chiến tranh hầu thống trị đế quốc toàn cầu; có những điệp vụ kín mật trên toàn thế giới củng cố sự thống trị này – và chuyện này sẽ vẫn cứ tiếp diễn chừng nào sự thật về các điệp vụ kín mật, các cuộc chính biến, chống ngai vị tổng thống JFK còn bị bưng bít.
LS: Đa tạ, ông Broeckers - mất giờ ông quá!       
* * *
Đọc thêm bổ trợ:
Đêm trước vụ ám sát Kennedy Johnson gặp đám đại gia ăn nên làm ra đầy thế lực, lũ cớm chúa FBI và trùm sỏ các băng đâm cha chém chú hiếp chị dâu. Tình nhân của Johnson, Madeleine Duncan Brown nhớ lại rằng “Johnson đi ra từ cuộc họp nói với y thị, “từ sau ngày mai, bọn chó đẻ này, anh em nhà Kennedy, sẽ không bao giờ làm anh quê nữa – không phải hù dọa gì đâu - hứa đấy.”” Họ có dinh cư ở ngoại ô Dallas và gặp nhau tại đó hôm 21.11.1963. Johnson lựa những người khác nhau để làm những việc nhất định nào đó cho ngài, và đám đó bao gồm cả kẻ bắn chết Oswald, Jack Ruby. Brown mô tả Ruby là một tội phạm ở Texas đáng tín cậy trong những vụ dẫn điếm, ma túy, dàn xếp cờ bạc và dĩ chí những hợp đồng giết người.
Theo Madeleine, nhóm tụ hội gồm J. Edgar Hoover, Clyde Tolson, John J. McCloy, Jack Ruby, một số tên đầu sỏ mafia, thông tín viên báo chí và truyền hình, và cả Richard Nixon. “Lạ thay, hơn mười năm sau Richard Nixon bị buộc phải từ chức lại có căn nguyên từ vụ ám sát John F. Kennedy. Vụ đột nhập văn phòng Watergate của Ủy ban Quốc gia đảng Dân Chủ có thể chẳng khi nào trở thành một vấn đề để hạ bệ một tổng thống, trừ khi chỉ vì nhu cầu bảo vệ lí do tại sao lại phạm tội ác. Các đảng viên Dân Chủ đã giữ được hình ảnh chỉ rõ Nixon “toa rập” với E. Howard Hunt - là một trong ba tên du thủ du thực bị bắt giữ và sau được thả ra ở thương phố Dealey. (Trích phỏng: Roger Stone, The Man Who Killed Kennedy – The Case Against Lyndon Baines Johnson, 11.2013)                                   
Phóng dịch: Từ Khê Hồi, Melbourne 15.11.2013.          


[1] Secret Service: Chức năng chính là bảo vệ các loại yếu nhân. Các cước chú trong bài của người dịch.
[2] MK Ultra là mã danh dự án ngiên cứu thực nghiệm về việc khống chế trí não con người (mind control) do CIA hành nhiệm.
[3] Đoạn phim của một người tên Abraham Zapruder do đứng gần xe nên thu rõ cảnh hiện trường bắn Kennedy.
[4] “plausible deniability”
[5] “Bloody Henry”
[6] Nguyên từ: pseudo-investigation = hàm ngĩa là cuộc điều tra giả (không chân thật) trá (hòng lường bịp).
[7] Nơi đặt bản doanh của CIA – một cách nói ám chỉ CIA.
[8] Hard evidence: Tang chứng cụ thể (nd).

==============
Bản Anh Ngữ

The JFK Assassination Marked the End of the American Republic

Interview with Martin Broeckers, author of JFK: Coup d’Etat in America“

Email Print
On occasion of the publication of his latest book, German author Mathias Broeckers talks about the assassination of John F. Kennedy in Dallas, Texas on November 22, 1963, which he sees as a coup d’etat that was never rolled back.
Mathias Broeckers, born 1954, is a German investigative journalist and the author of more than ten books, most of them related to the topics of drugs, terrorism and deep politics. He works for the daily German newspaper TAZ and the webzine Telepolis. His latest book, “JFK: Staatsstreich in Amerika” (“JFK: Coup d’Etat in America“), was published this August at Westend Verlag in Frankfurt, Germany.
Lars Schall: Mr. Broeckers, a writer who authors a book about the assassination of John F. Kennedy that does not follow the verdict of official history faces the problem of being condemned on an instant basis as a “conspiracy theorist” who engages in “conspiracy theories.” May I ask you at the beginning of this interview to explain to our readers that those critics – consciously or unconsciously – are acting exactly according to the “playbook” of the CIA?
Mathias Broeckers: In January 1967, shortly after Jim Garrison in New Orleans had started his prosecution of the CIA backgrounds of the murder, the CIA published a memo to all its stations, suggesting the use of the term “conspiracy theorists” for everyone criticizing the Warren Report findings. Until then the press and the public mostly used the term “assassination theories” when it came to alternative views of the “lone nut” Lee Harvey Oswald. But with this memo this changed and very soon “conspiracy theories” became what it is until today: a term to smear, denounce and defame anyone who dares to speak about any crime committed by the state, military or intelligence services. Before Edward Snowden anyone claiming a kind of total surveillance of internet and phone traffic would have been named a conspiracy nut; today everyone knows better.
LS: What do you see as the prime motive(s) to get Kennedy killed?
MB: To make a long story, which I elaborate in the book, short: JFK had made definitive steps to end the cold war. He had denied the involvement of the army in the Bay of Pigs invasion, which he had inherited from his predecessor, he had solved the missile crisis in Cuba through direct and secret contact with the Soviet-leader Khrushchev, he had ensured a nuclear test-stop with the Soviets, and he had ordered the withdrawal from Vietnam. All this against the will of the military, the CIA, and even against many members of his own administration.
LS: If one looks at the crime from the perspective of “motive, means, opportunity,” which groups are the most likely culprits? Some of the usual suspects may have had a motive, but neither the means nor the opportunity, right?
MB: Yes. This is a crucial point with many JFK theories. A lot of people had motives, be it the hardcore commies in Russia, China, Cuba, be it the Israelis because of JFKs dismissal of nukes in Israel, be it the Federal Reserve because of his idea for a new US dollar backed by silver, the mob because of his dismissal to invade Cuba to get their casinos and brothels back, the racist Southerners because of his engagement for civil rights… but no one of them had the means and opportunity for the murder and above all the means to cover it up over the years.
LS: Which party had the necessary components of “means and opportunity” available?
MB: Only the CIA and the military – and the FBI and the Johnson administration for the cover-up. A moment after the shootings, a policeman ran up to the grassy knoll, his gun pulled out, and stopped a man there, asking for his ID. The man showed a Secret Service card and the cop let him go. Several other men on Dealey Plaza also showed genuine looking Secret Service IDs when asked by cops – but there were no real Secret Service men placed on the knoll and the plaza this day.
These IDs were fakes but the FBI and the Warren Commission didn’t investigate this at all. Only in the 80s it came out who was responsible for the printing of Secret Service IDs and passes at that time: it was the CIAs Technical Division, headed by Sydney Gottlieb of “MK Ultra” fame. This fact alone rules out that the mob or the Russians, Cubans, Chinese or some other autonomous killers did this on their own bill. And even if these groups would have been able to fake genuine looking Secret Service IDs – the fact that this deception was not investigated, immediately brings Hoover’s FBI into a top-position of suspects.
LS: One crucial point regarding the cover up of the crime is the false autopsy report – also in connection to “means and opportunity”. Please elaborate.
MB: The ARRB (Assassination Records Review Board) established beyond any doubt that the autopsy and x-rays, which are in the National Archives, were doctored. No mobster, bankster or Cuban would have been able to do this. These fakes were done at the Bethseda military hospital, where JFKs autopsy was supervised by Curtis LeMay, the Joint Air Force Chíef and one of JFKs keenest enemies. He was at a fishing vacation when the Dallas shooting happened and flew to Washington immediately – not for any military emergency but to sit in the autopsy room – and smoking a cigar! The faked pictures and x-rays, which were presented to every investigator since then, are a main reason why the crazy magic bullet theory could hold for so long. Only the military, where these pics and x-rays were taken, was able to arrange these fakes and place them in the archives.
LS: Another important point is the tampering with the so called “Zapruder film”. Why so?
MB: Also thanks to the ARRB there is a lot of evidence that the film was tampered with on the day after the assassination. However, even the existing “original” seems to show clearly a shot from the front, the grassy knoll – so the fake wasn’t perfect. That the Warren Commission was shown only a bad black/white copy indicates that the perpetrators were aware of that. That the Zapruder film was bought by the Time/Life publishers – and kept secret to the public for years; as the Nix-film bought by UPI and disappeared – indicates the guiltiness of the media in the cover-up.
LS: Coming back to the CIA, do you think that the CIA had separated itself from governmental oversight during the 1950s and 1960s, or would it be more correct to suggest that the Agency actually was a ploy of financial interests from the outset? Or more bluntly spoken: was democratic oversight ever intended?
MB: In general, democracy and intelligence services are antagonists; democracy depends on transparency and intelligence services on the opposite. So the democratic / congressional / governmental oversight is always a quite rotten compromise. The CIA’s camouflage from the beginning was that it is a service to gather intelligence – and centralize the intelligence gathering of the different other services – to keep the president informed. The main job of the CIA were and are covert operations, and because such operations depend on “plausible deniability,” it was usual from the beginning to inform the president – if at all – only minimally. Since the CIA’s “father” Allen Dulles was a Wall Street lawyer and his brother John Foster ran the foreign policy, covert operations were a family business done by the Dulles-Brothers and their clients on Wall Street. This is what JFK tried to finish and what marked him to death.
LS: You´re citing investigative journalist Joseph Trento, saying about former CIA director Allen Dulles: “Dulles had decided not to leave the future of the Agency to Congress or the President.” What made Dulles powerful enough to risk such a decision?
MB: Dulles’ clients were bankers and big corporations, who were in big business with Nazi-Germany in the 30s and even during the war. Some of them, like Prescott Bush – George W.’s grandfather – were indicted for “dealing with the enemy”, and Allen Dulles, head of the OSS in Switzerland during the war, arranged a lot of these dealings. He arranged the secret integration of Nazi spy chief Reinhard Gehlen and some hundreds of his SS officers into the US army and the building-up of the CIA apparatus. Between 1945 when the OSS was dismantled and 1947 when the CIA was founded he did this privately – without any official position – from his office at the “Council on Foreign Relations.”
LS: Would it have been more appropriate if Dulles would have been interrogated with regard to Kennedy’s death, instead of having been the mastermind behind the Warren Commission?
MB: It’s a perfect irony, or better: huge cynism, by the puppet of Texas-oilmen, Lyndon B. Johnson, to have Dulles masterminding the Commission. But since it worked out so well they tried it again, this time unsuccessful, to have “Bloody Henry” Kissinger masterminding the 9/11 Commission. In my opinion Dulles is one of the main suspects in the Kennedy murder and should have been prosecuted immediately.
LS: How did both the CIA and the FBI mislead the Warren Commission in various ways?
MB: The result of the Commission was clear from the beginning, the Commission didn’t do any investigations at all, and it depended on the data given by the FBI. Hoover knew about the many fingerprints of the CIA in the case, he knew that they had brought up fake evidence of Oswald’s visits in Mexico to blame him as a communist – and concluded only two days after the shooting that there was only the lone shooter LHO.
Hoover hated the Kennedys, especially his boss Robert F Kennedy, and was the main evildoer in the framing of Oswald and the cover-up of the case. The CIA arranged the false evidence for what Peter Dale Scott (“Deep Politics and the Death of JFK”) called Phase 1 of the cover-up – the “communist”-connection, which enabled Johnson – screaming of the dangers of a nuclear war – to press the commission members to take part, and to make sure Phase 2 of the cover-up and the result of their pseudo-investigation: the deranged lone nut Oswald.
LS: One usual suspect in the “JFK conspiracy literature” is the mob. In your book you’re writing that it doesn’t always make sense to distinguish between organized crime and the CIA. How did you come to this conclusion?
MB: From the “Luciano Project” in 1943 – the help of the imprisoned mob-boss Lucky Luciano with the invasion of Sicily – the mob became the tool of choice for covert CIA-operations and generating black money from the drug business. Where ever the US-military set their boots in or the CIA is doing “regime changes,” drug money is essential for financing these operations, from South East Asia in the 60s till today in Afghanistan. And since Langley can’t sell the stuff directly over their counter, they need the mobsters to do this – and get its share to finance warlords / freedom fighters / terrorists…
LS: May I ask you to talk a bit in that regard about Permindex (Permanent Industrial Exposition), please?
MB: Permindex was a front-company for CIA, MI-6 and Mossad and a straw for their money-laundering and weapons-business. They worked together with Meyer Lansky’s bank in Switzerland, which was run by Tibor Rosenbaum, who did most of the weapons-business of the Mossad.
LS: Was Jim Garrison in general heading into the right direction?
MB: He was, because Clay Shaw, the owner of the New Orleans International Trade Mart and one of the directors of Permindex, was clearly working with the CIA. That’s why Garrison’s case was sabotaged by the Washington Establishment right from the beginning.
LS: Why is it remarkable that CIA had a 201 file on Lee Harvey Oswald?
MB: John Newman (“Oswald and the CIA”) has done remarkable research on how the CIA manipulated its files on Oswald and faked a 201 personal file to present it to the Warren Commission, showing that they had virtually nothing on him before 1962. This is clearly impossible after Oswald’s defection to the USSR in 1959. The most likely cause for this manipulation is that Oswald was part of the false defector program headed by JJ Angelton, the counterintelligence chief.
LS: You are arguing if Lee Harvey Oswald would have been indeed solely responsible for Kennedy’s death that the case would have been solved beyond a reasonable doubt. Why so?
MB: From all crimes, murder is the one with the most cases solved by courts. There would have been no need for all the cover-ups since 50 years, if LHO indeed was a lone nut.
LS: Moreover, you’re arguing that Oswald would have been acquitted of the charge of having killed Kennedy, if he would have survived. Why so?
MB: Even Gerald Posener, the author of “Case Closed” – the apology of the Warren Commission’s findings -, meanwhile is saying that. There is no hard evidence that Oswald was on the 5th floor when the shooting took place; there is no evidence that the “Mannlicher”-gun, that he had mail-ordered, was fired that day; there is no hard evidence that he killed Officer Tippit, because witnesses saw two men shooting at him… and so on. Oswald would have left the court room as a free man.
LS: Why was it necessary that Jack Ruby killed Oswald? And furthermore, did they know each other?
MB: They knew each other well, and since Oswald was an asset of FBI and CIA, he had to be silenced before he could talk.
LS: There was not just one plot to kill Kennedy in Dallas, but there was at least one more planned for a visit of Kennedy to Chicago, right?
MB: Yes, there was a plot planned in Chicago with clear parallels to what happened in Dallas – with an ex-Marine as the prepared patsy, who got a job on a high rise building on the route that the motorcade was planned to take some weeks before, and who had trained with exile-Cubans like Oswald. By chance the sharp-shooters were detected by an hotelier and the Chicago visit was cancelled.
LS: Why did JFK die on November 22, 1963?
MB: JFK had made a radical change while president, from a classic cold warrior to a policy of reconciliation and peace. He had made angry enemies in the military and the CIA and when he announced to end the cold war in his speech on June 10th 1963 he finally was marked to death.
LS: Can you tell us something about the role of the Secret Service and the U.S. military in the assassination?
MB: The Secret Service men were mostly Southerners, who deeply dismissed JFKs civil rights politics. They did a very lax security in Dallas and there is a probability that some of these men were sweetened to do so. The memories of Abraham Bolden, the first Afro-American brought to the Secret Service by JFK in 1961, tells that when he tried to contact the Warren Commission to talk about the supremacist, racist attitude of his colleagues, he was indicted by corrupted false witnesses and brought to prison.
The military played a crucial role in the false autopsy & x-ray-pictures made at the Bethseda hospital in Washington DC and the testimony of the doctors. General Curtis LeMay, Joint Chief of the Air Force and one of the harshest opponents of JFKs peace politics, was present in the autopsy room in Bethseda, smoking a cigar! I think his presence was not by chance.
The military intelligence also played a crucial role in Dallas – the first interviews of Marina Oswald was not by Dallas Police but by officers of the military intelligence, which also arranged a dubious translator for her testimonies, which helped to frame Oswald in the first place.
LS: Where did the funding for the coup come from?
MB: The Texas oilmen and billionaires H.L. Hunt and Clint Murchison are the most probable financiers, even if there is no hard evidence for it. They paid for the ad in the Dallas paper the day before the visit, naming Kennedy a communist and a traitor. They hated JFK to the bones and they had LBJ in their pocket, their insurance that everything would be covered up properly.
LS: How many people lost their lives over the years related to the Kennedy assassination?
MB: A well-researched new book by Richard Belzer (“Hit List”) lists 1.400 persons with a connection to the murder and in the first three years after the assassination 33 of them came to death on unnatural causes. The probability that this happened by chance is 1: 137 billion.
LS: Was it basically the right-wing / fascist and racist mindset in the U.S. that won the coup d’etat on November 22, 1963?
MB: Yes. And in Dallas, Texas these right-wing fascists, who called themselves “patriots,” had a home game.
LS: What would the history of the “Cold War” have been if the nuclear arms race had ended in Kennedy’s second term? Would the Berlin Wall have come down sooner?
MB: After the nuclear test stop, JFK announced to his confidants that he would go to Moscow after the re-election to negotiate a peace treaty. In public he had already announced to stop the arms race in order to end the cold war. In a National Action Security Memorandum he had called for a co-operation with the Russians in space. After the exchange of secret letters with Khrushchev, which ended the missile crisis, he was on good terms with the Soviet leader, who in the Kremlin also had called for disarmament. The death of JFK encouraged the Soviet hardliners to get rid of him. With Kennedy alive, Khrushchev would have stood in power and the cold war could have been ended in the 60s.
LS: Why does the death of JFK still matter?
MB: It’s the most important crime in the second half of the 20th century, it is still unsolved and it marked in a way the end of the American Republic. Since then the financial-military-industrial complex rules and no president after JFK had the balls to challenge that. There is, in the words of Gore Vidal, “a one-party-system with two right-wings”; there are corporate media brainwashing the population 24/7 and propagating wars for global imperial dominance; there are covert operations all over the world to ensure this dominance – and this will go on and on as long the truth about the covert operation, the coup d’ état, against JFKs presidency is kept hidden.
LS: Thank you very much for taking your time, Mr. Broeckers!
Reprinted with permission from GlobalResearch.ca.

No comments:

Post a Comment