Saturday, November 23, 2013

Ai Điều Quản Thế Giới? Bằng Chứng Vững Chắc Có Một Nhóm Cốt Lõi Thế Lực Giàu Kếch Sù Đang Giật Dây.

LTS: Chủ trương của Trang là TÔN TRỌNG CHỦ QUYỀN CÁ NHÂN-  KHÔNG TỰ TIỆN THAY ĐỔI BẤT CÚ CHI TIẾT TỪ NGỮ trong BÀI VIẾT của BẤT CỨ AI nếu không có YÊU CẦU của CHÍNH TÁC GIẢ.

Ai  Điều Quản Thế Giới? Bằng Chứng Vững Chắc Có Một Nhóm Cốt Lõi Thế Lực Giàu Kếch Sù Đang Giật Dây.

Michael Snyder, 29.1.13


Có một đám thế lực cực kì giàu có núp trong bóng tối khống chế thế giới chăng? Có những ông  bà với những số tiền kếch xù thật sự điều quản thế giới từ hậu trường chăng? Câu trả lời chắc làm bạn ngạc nhiên. Phần nhiều chúng ta có khuynh hướng ngĩ về tiền là một phương tiện tiến hành giao dịch tiện lợi, nhưng kì thiệt tiền cũng tượng trưng quyền lực và khống chế. Và hiện thời chúng ta đang sống trong một hệ thống phong kiến mới trong hệ thống đó kẻ siêu giàu có giật dây tất cả. Khi tôi nói tới những kẻ cực giàu, tôi chính xác không đề cập những người có một vài triệu. Như quí bạn sẽ thấy trong bài này, những kẻ cực giàu họ có đủ tiền tại các ngân hàng ngoài nước để mua tất cả các hàng hóa và dịch vụ sản doanh tại Hoa Kì trong suốt một năm vẫn đủ khả năng trả hết toàn bộ nợ công Mĩ quốc. Đó là số tiền khổng lồ tới độ gần như không tài nào hiểu hết được. Trong chế độ tân nô này, tất cả số còn lại trong chúng ta đều là nợ nô, kể cả chính phủ của riêng. Nhìn quanh mình xem - mọi người đều chìm đắm trong nợ nần, và tất cả món nợ đó đang làm cho kẻ cực giàu thậm chí giàu thêm. Nhưng kẻ cực giàu không chỉ ngồi trên sự giàu có đó. Họ dùng một phần hầu thống ngự công việc của các nước. Các cực đại phú gần như làm chủ mọi ngân hàng lớn và mọi doanh ngiệp lớn trên hành tinh. Họ sử dụng một mạng lưới rộng lớn các hội kín mật, các nhóm tham vấn và các tổ chức từ thiện tiến hành chương trình làm việc và giữ hội viên nằm trong đội ngũ. Họ kiểm soát việc ta nhìn thế giới thế nào qua quyền chủ hữu phương tiện truyền thông của họ và thống ngự hệ giáo dục của ta. Họ chi tiền cho các chiến dịch của phần lớn chính trị gia của chúng ta và họ tiến hành vô số ảnh hưởng trên các tổ chức quốc tế như Liên hiệp quốc UN, Quĩ Tiền tệ quốc tế IMF, Ngân hàng Thế giới WB, và Tổ chức Mậu dịch Thế giới WTO. Khi bạn lùi lại và nhìn một cái vào bức tranh lớn, sẽ có chẳng nhiều ngi ngờ gì việc ai là kẻ đang điều quản thế giới. Chỉ hiềm một nỗi nhiều người không muốn công nhận sự thật. 
 
Những kẻ cực giàu không ngơi làm giàu và để tiền họ vào các ngân hàng địa phương y như các bạn và tôi. Nhưng thay vào đó, họ có khuynh hướng cất dấu tài sản của họ vào những chỗ nào không bị đánh thuế (thuế đãi) như đảo quốc Cayman. Căn cứ một bản tường trình đưa ra mùa hè năm ngoái, giới thế lực toàn cầu có tới tận 32 TRILLION = 32 NGÀN TỈ ĐÔ-LA cất dấu trong các ngân hàng ngoài nước chung quanh thế giới.

Tổng sản lượng Hoa Kì chừng 15 ngàn tỉ đồng Mĩ, và quốc trái Hoa Kì chừng 16 ngàn tỉ, do đó bạn có thể cộng cả hai và bạn vẫn không thể nào đạt tới 32 ngàn tỉ.

Và tất nhiên số đó không tính tiền cất dấu ở các nơi khác mà bài khảo cứu bó tay không tính ra hết, và không tính tới toàn bộ tài sản giới thế lực toàn cầu có dưới dạng tài sản cứng như bất động sản, ngệ thuât phẩm, du thuyền, v.v…

Giới thế lực toàn cầu thật sự đã và đang thu giữ một số lượng của cải giàu sụ không tài nào tin nổi trong thời điểm đầy những rối rắm này. Bài dưới đây từ the Huffington Post website…    

Những kẻ giàu sụ và gia đình họ có khoảng 32 ngàn tỉ đồng giá trị các tài sản tài chính khuất dấu tại các nước ngoại quốc ưu đãi thuế (tax havens), gây thất thu thuế cá nhân lên tới 280 tỉ đồng, theo ngiên cứu công bố hôm Chủ nhật. 

Cuộc khảo sát này ước lượng phạm vi tài vượng tư riêng toàn cầu trong các tài khoản ngoài nước sở tại - trừ các tài vật phi tài chính như bất động sản, vàng, du thuyền & ngựa đua – tổng số từ 21 – 32 ngàn tỉ đồng.

Cuộc khảo cứu được tiến hành cho nhóm áp lực Mạng lưới Công bằng Sưu thuế (Tax Justice Network), James Henry – nguyên Chánh kinh tế công ty tư vấn McKinsey & Co đứng ra vận động chống lại các quốc gia ưu đãi thuế  

Ông xài dữ kiện từ WB, IMF, UN và các ngân hàng trung ương.

Nhưng như tôi đã đề cập, giới thế lực ưu quyền toàn cầu không chỉ có lắm của nhiều tiền. Họ cũng căn bản chủ hữu gần như mọi ngân hàng lớn và tập đoàn lớn trên toàn hành tinh.
Theo một bài nổi bật trong New Scientist, một cuộc ngiên khảo hơn 40,000 doanh ngiệp xuyên quốc do Học viện Công ngệ Liên bang Thụy Sĩ tại Zurich tiến hành tìm ra rằng một nhóm rất nhỏ các ngân hàng khổng lồ và các đại đại công ti lang sói đang thống ngự toàn bộ hệ thống kinh tế toàn cầu…  

Một cuộc phân tích về mối tương quan giữa 43,000 đại doanh xuyên quốc đã nhận ra có một nhóm tương đối nhỏ các công ti,chủ yếu là các ngân hàng, song lại có quyền lực quá ư lớn trên nền kinh tế toàn cầu.

Các nhà ngiên cứu thấy nhóm nhỏ này chỉ gồm 147 công ti có mối hữu quan chặt chẽ với nhau…

Khi toán ngiên cứu đi sâu lần gỡ mối nhợ sở hữu, họ thấy đa phần qui về một “siêu-tổ chức” bao gồm 147 công ti có mối hữu quan hết sức chặt chẽ với nhau - mọi quyền chủ hữu bị nắm giữ bởi các chân rết khác của siêu doanh ngiệp – đám này kiểm soát 40% tổng tài vượng trong mạng lưới. “Thật ra, 40 phần trăm toàn bộ mạng lưới được kiểm soát bởi không tới 1 phần trăm số các công ti đó,” Glattfelder nói. Phần lớn là các doanh nghiệp tài chính. Hai mươi doanh ngiệp đầu bảng bao gồm Barclays Bank, JP Morgan Chase & Co, và nhóm Goldman Sachs.

Dưới đây là 25 ngân hàng và tập đoàn đứng đầu ở trung tâm của ‘siêu-tổ chức’ này. Bạn sẽ nhận ra nhiều tên (quen thuộc) trong danh sách này:

1.    Barclays Plc
2.    Capital Group Companies Inc
3.    FMR corporation
4.    AXA
5.    State Street corporation
6.    JP Morgan Chase & Co
7.    Legal & General Group plc
8.    Vanguard Group Inc
9.    UBS AG
10.  Merrill Lynch & Co Inc
11.  Wellington Management Co LLP
12.  Deutsche Bank AG
13.  Franklin Resources Inc
14.  Credit Suisse Group
15.  Walton Enterprises LLC
16.  Bank of New York Mellon Corp  
17.  Natixis
18.  Goldman Sachs Group Inc
19.  T Rowe Price Group Inc
20.  Legg mason Inc
21.  Morgan Stanley
22.  Mitsubishi UFJ Financial Group Inc
23.  Northern Trust corporation
24.  Société Générale
25.  Bank of America Corporation   

Giới thế lực cực giàu có thường nấp dưới tầng tầng lớp lớp về quyền chủ hữu, song sự thật là nhờ mối tương quan doanh nghiệp xoắn khớp, giới thế lực cơ bản kiểm soát hầu như 500 doanh ngiệp Fortune[1].

Khó mà tả hết lượng số quyền lực và tầm khống chế họ có từ đó.
Điều không may là, cũng nhóm người này thống ngự mọi việc từ rất lâu rồi. Thí dụ, Thị trưởng Thành phố Nữu Ước John F. Hylan nói trong bài diễn văn dưới đây từ hồi năm 1923:: 

Chính phủ vô hình là mối đe dọa thật sự cho nền Cộng hòa chúng ta, nó giống một con bạch tuộc khổng lồ thò vòi nhớp nhúa vào các thành phố, các bang và vào đất nước chúng ta. Gác qua những chung chung hóa đơn thuần, tôi xin nói rằng đứng đầu con bạch tuộc này là tổ hợp tài lợi Rockefeller-Standard Oil và một nhóm nhỏ các ngân hàng đầy quyền lực thường được biết tới là tổ hợp các ngân hàng quốc tế. Dúm ngân hàng quốc tế đầy quyền lực gần như cai quản chính phủ Hoa Kì vì những mục đích ích kỉ riêng tư.

Họ thật sự kiểm soát hết hai đảng, thảo viết cương lĩnh chính trị, biến các lãnh tụ đảng thành nanh vuốt, sử dụng đầu lãnh các tổ chức tư, và vận dụng mọi thủ thuật hầu đặt đề cử người dự tranh các chức vụ trong các cơ quan công quyền cấp cao – vì chỉ có các ứng viên như thế mới có thể dễ dàng để cho các doanh ngiệp bất lương điều khiển. 

 Những ngân hàng quốc tế và nhóm tài lợi Rockefeller-Standard Oil khống chế đa số nhật báo và tạp chí trong đất nước. Họ dùng những loạt bài trong các tờ báo này để tấn công nhằm khuất phục hoặc trừ khử các quan chức công quyền - những người không chịu vâng lời bọn bất hảo đầy quyền lực – bè lũ hợp thành chính phủ vô hình. Họ hành hoạt bí mật sau một bức màn che tự tạo [và] chiếm hữu các viên chức hành pháp, các cơ quan lập pháp, các trường học, các toà án, các tờ báo và mọi cơ quan được lập ra hầu bảo vệ công cộng.

Các ngân hàng quốc tế này tạo ra các ngân hàng trung ương của thế giới (kể cả Federal Reserve[2] = Dự trữ Liên bang), và họ sử dụng các ngân hàng trung ương đó gài các chính phủ trên thế giới vào vòng mắcnợ vay bất tận – không lối nào thoát. Nợ công[3] là cách lột tiền “chính đáng” tất cả chúng ta, tiền từ túi ta sang túi chính phủ, rồi thì từ túi chính phủ sang túi những kẻ cực giàu.
 Ngày nay, Barack Obama và hầu hết mọi thành viên Quốc hội hoàn toàn lảng lờ việc kiểm điểm Fed, nhưng trong quá khứ đã có vài Quốc hội viên can đảm sẵn lòng đứng ra lên tiếng phản đối. Chẳng hạn, dưới đây là đoạn trích từ diễn văn Dân biểu Louis T. McFadden đọc trước Hạ ngị viện Hoa Kì ngày10.6.1932…
 
“Thưa ông Chủ tịch, đất nước này chúng ta có một trong những định chế thối nát nhất mà thế giới chưa từng biết. Tôi điểm mặt Federal Reserve Board = Hội đồng Dự trữ Liên bang và Federal Reserve Banks = Các Ngân hàng Dự trữ của Liên bang. Federal Reserve Board này, đây là một hội đồng của Chính phủ, lại đánh lừa Chính phủ và nhân dân Hoa Kì là không đủ tiền hầu trả nợ công. Những hành vi phá tán và bất công của Federal Reserve Board gây thiệt hại cho đất nước một số tiền đủ để trả gấp mấy lần nợ chính phủ đeo mắc. Cái định chế ma quỉ này bần cùng hóa và làm hại nhân dân Hoa Kì, tự thân đã phá sản, và thật sự đã phá sản Chính phủ ta. Sở dĩ họ làm được điều này là do sự sai hỏng của điều luật theo đó họ điều hành hoạt động, qua lối quản trị sai lạc điều luật của Federal Reserve Board, và bởi âm mưu quỉ kế thối nát của lũ những con kên kên đầy tiền lắm bạc – bọn khống chế Fed”.

Buồn thay, nhiều người Mĩ còn tin rằng Dự trữ Liên bang = Federal Reserve là một “cơ quan liên bang”, dầu điều này đơn giản là không đúng. Những trích đoạn dưới là từ factcheck.org…

Các cổ đông dự phần trong 12 Ngân hàng Dự trữ Liên bang địa phương là các ngân hàng tư doanh sở hữu đặt trong Hệ thống Dự trữ Liên bang. Những ngân hàng tư hữu này bao gồm tất cả ngân hàng quốc gia (chình phủ liên bang ấn định) và các ngân hàng tiểu bang muốn gia nhập và hội đủ yêu cầu. Khoảng chừng 38% trong tổng số hơn 8000 ngân hàng trong cả nước là thành viên của hệ thống này, và từ đó làm chủ các ngân hàng Dự trữ.  

Theo các ngiên cứu viên đã nhìn vào quyền sở hữu của các ngân hàng lớn nằm tại Wall Street[4] - các ngân hàng thống trị Dự trữ Fed, những cái tên giống nhau cứ liên tiếp hiện ra hiện ra: Rockefellers, Rothschilds, Warburgs, Lazards, Schiffs, và các hoàng gia ở châu Âu.
Nhưng các ngân hàng gia quốc tế giàu kếch xù không chỉ làm thứ việc này ở Hoa Kì thôi. Tiêu đích của họ là tạo ra một hệ thống tài chính toàn cầu họ có thể thống ngự và khống chế. Ta hãy kiểm tra điều giáo sư sử học Đại học Georgetown Carroll Quigley từng viết

[Q]uyền lực chủ ngĩa tư bản tài chính có đích nhắm khác, với hàm ý quan trọng và lớn hơn, không gì khác ngoài việc tạo ra một hệ thống khống chế tài chính toàn cầu nằm trong tay tư nhân có khả năng thống trị hệ thống chính trị mỗi nước và toàn bộ nền kinh tế toàn cầu. Hệ thống này được kiểm soát theo một cung cách phong kiến bởi các ngân hàng trung ương thế giới câu kết hoà điệu với nhau hành hoạt, bởi những thuận ước bí mật đạt được trong các hội ngị và các cuộc gặp riêng tư thưòng xuyên. Bank for International Settlements (BIS) = Ngân hàng Thanh toán Quốc tế ở Basle, Thụy Sĩ - một ngân hàng tư do các ngân hàng trung ương thế giới, bản thân là các doanh ngiệp tư nhân, chủ hữu và kiểm soát - đứng đầu tất cả.

Buồn thay, dĩ chí nhiều người Mĩ chưa hề nge Ngân hàng Thanh toán Quốc tế này bao giờ cả, nhưng ngân hàng đó là trung tâm đích thật của hệ thống tài chính toàn cầu. Trích dưới từ Wikipedia…   

Với tư cách một tổ chức của các ngân hàng trung ương, BIS nỗ lực tạo chính sách tiền tệ có khả năng đoán trước hơn và dễ thấy trong 58 ngân hàng trung ương hội viên. Trong khi chính sách tiền tệ do mỗi nước có chủ quyền định đoạt, chính sách đó phải chịu sự thẩm kiểm phía ngân hàng trung ương và tư nhân và có tiềm năng lại phải chịu tác động của đồn đoán - những sự đồn đoán có tác động tới hối suất ngoại tệ và nhất là đến số phận các nền kinh tế thiên nặng về mặt xuất khẩu. Thất bại trong việc giữ chính sách tiền tệ tương hợp với thức tiễn và cải cách tiền tệ vào đúng lúc, với mong muốn như một chính sách cùng một lúc cho tất cả 58 ngân hàng hội viên và cũng có liên quan tới IMF, trong quá khứ đã đưa đến việc lỗ hàng nhiều tỉ đồng vì các ngân hàng cố gắng duy trì một chính sách dùng các phương pháp thị trường mở - các phương pháp chứng tỏ dựa trên những giả thiết phi thực.
Những kẻ giàu xụ cũng đóng một vai trò lớn trong việc thiết lập những định chế quốc tế quan trọng khác như Liên hiệp quốc UN, IMF, WB & WTO. Thật ra, đất UN đặt trụ sở tại thành phố New York do John D. Rockefeller mua và tặng.

Các ngân hàng quốc tế là “những người quốc tế chủ ngĩa” và họ rất ngạo mạn sự kiện đó.
Giới thế lực cũng thống ngự hệ thống giáo dục Hoa Kì. Suốt nhiều năm trời, Hiệp hội Rockefeller = Rockefeller Foundation và các tổ chức thế lực khác rót đổ ra những món tiền lớn vào các trường thuộc nhóm Liên đoànThường Xuân = Ivy League[5]. Ngày nay, các trường Liên đoàn Ivy được coi như là tiêu chuẩn để các học hiệu và các đại học khác ở Mĩ dựa vào đo lường chất lượng, và bốn tổng thống Hoa Kì vừa qua đều được giáo dục tại các trường thuộc Liên đoàn Ivy này.

Giới thế lực cũng nỗ lực tạo một khối lượng ảnh hưởng lớn trên các loại hội kín (chẳng hạn Skull and Bones[6] = Đầu Lâu & Xương Bắt Chéo, Freemasons[7]= Hội Tam Điểm, v.v…), trên những nhóm tham vấn và câu lạc bộ xã hội đầy quyền thế (chẳng hạn Council on Foreign Relations[8] = Hội đồng Quan hệ Quốc tế , Trilateral Commission[9] = Ủy hội Tam phương, Group Bilderberg[10]= Nhóm Bilderberg, Bohemian Grove[11] = Lùm Bohemian, Chatham House = Nhà Chatham[12], v.v…), và trên một mạng lưới rộng khắp các tổ chức từ thiện và phi-chính phủ (Hiệp hội Rockefeller = Rockefeller Foundation[13], Hiệp hội Ford = Ford Foundation[14], Quĩ Bảo trợ Muông Thú (Sinh vật Hoang dã Thế giới) World Wildlife Fund[15] = WWF, v.v…).

Nhưng trong lúc này, tôi muốn tập trung chú ý vào quyển thế giới thế lực đặt trên báo giới. Ở một bài trước, tôi đã đi sâu vào từng chi tiết làm thế nào mà chỉ có sáu doanh đại gia hợp lực khống chế đa phần những cái chúng ta coi, nge và đọc trong độc một ngày. Các tập đoàn doanh ngiệp khổng lồ này sở hữu các mạng lưới đài truyền hình, kênh ‘cable’, phim trường điện ảnh, báo chí, tạp chí, nhà xuất bản, nhãn hiệu âm nhạc và dĩ chí nhiều trong số các ‘trang mạng’ ưa chuộng của ta.

Xem xét sự kiện người Mĩ trung bình coi 153 giờtruyền hình một tháng thì không nên đánh giá thấp ảnh hưởng của sáu đại doanh gia này:

(1)  Time Warner: Home Box Office (HBO), Time Inc., Turner Broadcasting System Inc, Warner Bros. Entertainment Inc., CW Network (partial ownership), TMZ, New Line Cinema, Time Warner Cable, Cinemax, Cartoon Network, TBS, TNT, America Online, MapQuest, Moviefone, Castle Rock, Sports Illustrated, Marie Claire, People Magazine;     
(2)  Walt Disney: ABC Television Network, Disney Publishing, ESPN Inc., Disney Channel, SOAPnet, A&E, Lifetime, Buena Vista Home Entertainment, Buena Vista Theatrical Productions, Buena Vista Records, Hollywood Records, Miramax Films, Touchstone Pictures, Walt Disney Pictures, Pixar Animation Studios, Buena Vista Games, Hyperion Books; 
(3)  Viacom: Paramount Pictures, Paramount Home Entertainment, Black Entertainment Television (BET), Comedy Central, Country Music Television (CMT), Logo, MTV, MTV Canada, MTV2, Nick Magazine, Nick at Nite, Nick Jr, Nickelodeon, Noggin, spike TV, The Movie Channel, TV Land, VH1; 
(4)  News Corporation: Dow Jones & Company Inc., Fox Television Stations, The New York Post, Fox Searchlight Pictures, Beliefnet, Fox Business Network, Fox Kids Europe, Fox News Channel, Fox Sports Net, Fox Television Network, FX, My Network TV, MySpace, News Limited News, Phoenix InfoNews Channel, Phoenix Movies Channel, Sky PerfecTV, Speed Channel, STAR TV India, STAR TV Taiwan, Star World, Times Higher Education Supplement Magazine, Times Literary Supplement Magazine, Times of London, 20th Century Fox Home Entertainment, 20th Century Fox International, 20thCentury Fox Studios, 20th Century Fox Television, BSkyB, DIRECTV, The Wall Street Journal, Fox Broadcasting Company, Fox Interactive Media, FOXTEL, HarperCollins Publishers, The National Geographic Channel, National Rugby League, News Interactive, News Outdoor, Radio Veronica, ReganBooks, Sky Italia, Sky Radio Denmark, Sky Radio Germany, Sky Radio Netherlands, STAR, Zondervan;    
(5)  CBS Corporation: CBS News, CBS Sports, CBS Television Network, CNET, Showtime, TV.com, CBS Radio Inc (130 stations), CBS Consumer Products, CBS Outdoor, CW Network (nắm quyền sở hữu 50%), Infinity Broadcasting, Simon & Schuster (Pocket Books, Scribner);
(6)  NBC Universal: Bravo, CNBC, NBC News, MSNBC, NBC Sports, NBC Television Network, Oxygen, Scifi Magazine, Syfy (Sci Fi Channel), Telemundo, USA Network, Weather Channel, Focus Features, NBC Universal Television Distribution, NBC Universal Television Studio, Paxson Communications (sở hữu một phần), Trio, Universal Parks & Resorts, Universal Pictures, Universal Studio Home Video.

Và đương nhiên giới thế lực cũng làm chủ đại đa số chính trị gia của chúng ta. Dưới là những đoạn trích từ bài của kí giả Lewis Lapham

“Việc thành hình ý chí của Quốc hội và sự chọn ra tổng thống Hoa Kì đã trở thành một đặc quyền dành riêng cho giai cấp cuỡi ngựa của đất nước, cũng được biết là giai cấp chỉ chiếm 20% dân số nhưng nắm 93% tài vượng quốc gia – cái thiểu số hạnh phước này đìều quản các doanh ngiệp và ngân hàng, sở hữu và vận hành giới báo chí và giới truyền thông giải trí, soạn thảo luật pháp và cai quản các đại học, kiểm soát các hội từ thiện bác ái, các định chế làm chính sách, các sòng bạc, các thao đường.”

Bạn có khi nào thắc mắc tại sao mọi việc có vẻ không hề thay đổi ở thủ đô Washington bất luận việc ta bỏ phiếu cho ai?

Dạ, đó là vì cả hai chính đảng đều do một nhóm quyền thế nắm giữ.

Sẽ thật tuyệt vời để tin người Mĩ kiểm soát được ai là người quản nhiệm chính sự Hoa Kì, nhưng thực tế thì lại không như vậy.

Thực tế, chính trị gia nào gây quĩ được nhiều tiền hơn thắng trên 80% số lần trong các cuộc đua bầu cử quốc gia.

Chính trị gia ta không có ngu đâu - họ rất tốt với người có thể cho họ tiền cần cho chiến dịch vận động. Và người có thể làm nổi chuyện đó là những người giàu kếch xù sụ và các đại doanh ngiệp do họ nắm giữ.

Bạn bắt đầu nhìn ra được bức tranh rồi, phải vậy không?

Có một lí do vì sao những kẻ giàu sụ được nói đến như là “giới quyền lực hiện hành”. Họ thiết dựng một hệ thống làm lợi cho họ và cho phép họ giật dây.

Vậy ai thống ngự thế giới?

Chính là họ đấy. Thật sự, ngay cả họ cũng thừa nhận là đúng như thế.

David Rockefeller viết như dưới trong quyển sách xuất bản năm 2003 của y với tựa đề   “Memoirs = Hồi ức”…
“Trong suốt hơn một thế kỉ, những người quá khích ý hệ tư tưởng hoặc ở đầu này hoặc ở đầu kia của các thiên hướng chính trị độc lập vồ lấy chụp để những sự cố được loan tải rộng rãi thí dụ sự gặp mặt của tôi với Castro[16] để công kích gia đình Rockefeller về tác động thái quá họ bảo chúng tôi đặt trên các định chế chính trị và kinh tế Hoa Kì. Thậm chí một số người còn tin rằng chúng tôi là một phần của một hội đoàn chính trị kín hành sự chống lại những quyền lợi tốt nhất của Hoa Kì, gán gia đình tôi và cá nhân tôi cái tên ‘những kẻ quốc tế chủ ngĩa’ và chúng tôi đang gian nhân hiệp đảng với những vị khác xung quanh thế giới để xây dựng một cơ cấu kinh tế và chính trị toàn cầu nhập hợp hơn – đó là một thế giới, nếu bạn muốn. Nếu đó là tội, thì tôi xin nhận là mình có tội, và tôi hãnh diện vì có tội đó.”
Còn thật nhiều điều hơn thế này nữa để có thể nói về cả chuyện này. Thật ra, có thể viết được cả một thư viện đầy toàn sách về quyền lực và ảnh hưởng lũ ngân hàng quốc tế - cái đám hiện giờ điều quản thế giới.

Nhưng hi vọng bài này đủ để ít nhất khởi sự có vài cuộc hội thoại.

Từ Khê Hồi phỏng dịch. Melbourne 22.11.13


[1] Bảng danh sách gồm 500 doanh ngiệp đứng đầu thế giới do tạp chí Fortune (Hoa Kì) hàng năm dựa trên doanh thu xếp hạng (cước giải trong bài dịch của người dịch, phần lớn theo Wikipedia).
[2] Hệ thống Ngân hàng Trung ương Hoa Kì, gọi tắt là Fed, do Federal Reserve Board of Governors = Hội đồng Thống đốc Dự trữ Liên bang lãnh chỉ đạo.
[3] Government debt / public debt / national debt = nợ công / quốc trái: Khoản nợ do chính phủ vay.
[4] Wall Street = đường Wall: Con đường nơi là khu vực tài chính thành phố New York - thị trường tài chính lớn nhất Hoa Kì / và toàn thế giới.
[5] Gồm 8 trường sau: Brown Uni., Columbia Uni., Cornell Uni., Dartmouth Uni., Harvard Uni., Princeton Uni., Pennsylvania Uni. & Yale Uni..
[6] Hội kín của các lão tiểu khoa bảng tại Đại học Yale.
[7] Một trong những hội kín (tôn giáo) có từ nhiều thế kỉ trước & gây nhiều tranh cãi nhất, có ý đồ khống chế chính trị và tài chính toàn cầu. Riêng ở Anh, chỉ có khoảng nửa triệu hội viên nhưng đồ đoán có thể gần như chi phối trọn chính phủ, ngân hàng; thậm chí trường học, bệnh viện v.v…    
[8] Thành lập 1921, chuyên ngiên khảo / tham vấn chính sách đối ngoại Mĩ và các sự vụ quốc tế.
[9] D. Rockefeller thành lập 7.1973, chuyên trách ngiên khảo / tham vấn về các vấn đề tăng cường hợp tác 3 phương: Bắc Mĩ, Tây Âu và Nhật.
[10] Tên được đặt theo địa điểm đầu tiên tổ chức hội ngị tại khách sạn Bilderberg (Hoà Lan) năm 1954. Thường niên với khoảng 120 – 140 tham dự viên máu mặt đền từ Bắc Mĩ và châu Âu. 
[11] Tên gọi theo một địa khu cắm trại chừng 1100 mẫu tại Bohemian Ave., Monte Rio, California. Các ‘cắm trại’ viên, cũng vẫn là các tai to mặt bự, tụ tập 2 – 3 tuần giữa tháng 7/năm.
[12] = Royal Institute if International Affairs, thành lập 1920, trụ sở tại London, với trên 3000 hội viên, ‘độc lập’ về các vấn đề quốc tế.
[13] John Rockefeller thành lập năm 1913 với sứ mệnh “thăng tiến phúc lợi nhân loại toàn cầu”, và được miển trứ thuế.
[14] Nhà Ford lập ra năm 1936 cũng mang sứ mạng “thăng tiến phúc lợi toàn thể loài người”.
[15] Thành lập năm 1961: ngiên cứu, bảo tồn & phục hồi môi sinh - cũng phạm vi toàn thế giới như ai.
[16] Sự kiện diễn ra tại Harold Pratt House (New York), trụ sở Hội đồng Bang giao Quốc tế = Council on Foreign Relations (CFR) năm 1995 nhân dịp kỉ niệm 50 năm thành lập Liên hiệp quốc. Đặc biệt, Castro còn được Rockefeller mời tới tư gia ở Westchester. Trước đó, Fidel Castro được D. Rockefeller tiếp ít nhất 2 lần tại CFR: lần đầu, năm 1955, trong khi Castro đang chuẩn bị cuộc chinh phạt chống chế độ đương quyền tướng Batista; và lần thứ nhì, năm 1959, ngay sau khi cuộc cách mạng thành công.   

THAM KHẢO NGUYÊN TÁC

Who Runs The World? Solid Proof That A Core Group Of Wealthy Elitists Is Pulling The Strings

Does a shadowy group of obscenely wealthy elitists control the world?  Do men and women with enormous amounts of money really run the world from behind the scenes?  The answer might surprise you.  Most of us tend to think of money as a convenient way to conduct transactions, but the truth is that it also represents power and control.  And today we live in a neo-fuedalist system in which the super rich pull all the strings.  When I am talking about the ultra-wealthy, I am not just talking about people that have a few million dollars.  As you will see later in this article, the ultra-wealthy have enough money sitting in offshore banks to buy all of the goods and services produced in the United States during the course of an entire year and still be able to pay off the entire U.S. national debt.  That is an amount of money so large that it is almost incomprehensible.  Under this ne0-feudalist system, all the rest of us are debt slaves, including our own governments.  Just look around - everyone is drowning in debt, and all of that debt is making the ultra-wealthy even wealthier.  But the ultra-wealthy don't just sit on all of that wealth.  They use some of it to dominate the affairs of the nations.  The ultra-wealthy own virtually every major bank and every major corporation on the planet.  They use a vast network of secret societies, think tanks and charitable organizations to advance their agendas and to keep their members in line.  They control how we view the world through their ownership of the media and their dominance over our education system.  They fund the campaigns of most of our politicians and they exert a tremendous amount of influence over international organizations such as the United Nations, the IMF, the World Bank and the WTO.  When you step back and take a look at the big picture, there is little doubt about who runs the world.  It is just that most people don't want to admit the truth.
The ultra-wealthy don't run down and put their money in the local bank like you and I do.  Instead, they tend to stash their assets in places where they won't be taxed such as the Cayman Islands.  According to a report that was released last summer, the global elite have up to 32 TRILLION dollars stashed in offshore banks around the globe.
U.S. GDP for 2011 was about 15 trillion dollars, and the U.S. national debt is sitting at about 16 trillion dollars, so you could add them both together and you still wouldn't hit 32 trillion dollars.
And of course that does not even count the money that is stashed in other locations that the study did not account for, and it does not count all of the wealth that the global elite have in hard assets such as real estate, precious metals, art, yachts, etc.
The global elite have really hoarded an incredible amount of wealth in these troubled times.  The following is from an article on the Huffington Post website...
Rich individuals and their families have as much as $32 trillion of hidden financial assets in offshore tax havens, representing up to $280 billion in lost income tax revenues, according to research published on Sunday.
The study estimating the extent of global private financial wealth held in offshore accounts - excluding non-financial assets such as real estate, gold, yachts and racehorses - puts the sum at between $21 and $32 trillion.
The research was carried out for pressure group Tax Justice Network, which campaigns against tax havens, by James Henry, former chief economist at consultants McKinsey & Co.
He used data from the World Bank, International Monetary Fund, United Nations and central banks.
But as I mentioned previously, the global elite just don't have a lot of money.  They also basically own just about every major bank and every major corporation on the entire planet.
According to an outstanding NewScientist article, a study of more than 40,000 transnational corporations conducted by the Swiss Federal Institute of Technology in Zurich discovered that a very small core group of huge banks and giant predator corporations dominate the entire global economic system...
An analysis of the relationships between 43,000 transnational corporations has identified a relatively small group of companies, mainly banks, with disproportionate power over the global economy.
The researchers found that this core group consists of just 147 very tightly knit companies...
When the team further untangled the web of ownership, it found much of it tracked back to a "super-entity" of 147 even more tightly knit companies - all of their ownership was held by other members of the super-entity - that controlled 40 per cent of the total wealth in the network. "In effect, less than 1 per cent of the companies were able to control 40 per cent of the entire network," says Glattfelder. Most were financial institutions. The top 20 included Barclays Bank, JPMorgan Chase & Co, and The Goldman Sachs Group.
The following are the top 25 banks and corporations at the heart of this "super-entity".  You will recognize many of the names on the list...
1. Barclays plc
2. Capital Group Companies Inc
3. FMR Corporation
4. AXA
5. State Street Corporation
6. JP Morgan Chase & Co
7. Legal & General Group plc
8. Vanguard Group Inc
9. UBS AG
10. Merrill Lynch & Co Inc
11. Wellington Management Co LLP
12. Deutsche Bank AG
13. Franklin Resources Inc
14. Credit Suisse Group
15. Walton Enterprises LLC
16. Bank of New York Mellon Corp
17. Natixis
18. Goldman Sachs Group Inc
19. T Rowe Price Group Inc
20. Legg Mason Inc
21. Morgan Stanley
22. Mitsubishi UFJ Financial Group Inc
23. Northern Trust Corporation
24. Société Générale
25. Bank of America Corporation
The ultra-wealthy elite often hide behind layers and layers of ownership, but the truth is that thanks to interlocking corporate relationships, the elite basically control almost every Fortune 500 corporation.
The amount of power and control that this gives them is hard to describe.
Unfortunately, this same group of people have been running things for a very long time.  For example, New York City Mayor John F. Hylan said the following during a speech all the way back in 1922...
The real menace of our Republic is the invisible government, which like a giant octopus sprawls its slimy legs over our cities, states and nation. To depart from mere generalizations, let me say that at the head of this octopus are the Rockefeller-Standard Oil interests and a small group of powerful banking houses generally referred to as the international bankers. The little coterie of powerful international bankers virtually run the United States government for their own selfish purposes.
They practically control both parties, write political platforms, make catspaws of party leaders, use the leading men of private organizations, and resort to every device to place in nomination for high public office only such candidates as will be amenable to the dictates of corrupt big business.
These international bankers and Rockefeller-Standard Oil interests control the majority of the newspapers and magazines in this country. They use the columns of these papers to club into submission or drive out of office public officials who refuse to do the bidding of the powerful corrupt cliques which compose the invisible government. It operates under cover of a self-created screen [and] seizes our executive officers, legislative bodies, schools, courts, newspapers and every agency created for the public protection.
These international bankers created the central banks of the world (including the Federal Reserve), and they use those central banks to get the governments of the world ensnared in endless cycles of debt from which there is no escape.  Government debt is a way to "legitimately" take money from all of us, transfer it to the government, and then transfer it into the pockets of the ultra-wealthy.
Today, Barack Obama and almost all members of Congress absolutely refuse to criticize the Fed, but in the past there have been some brave members of Congress that have been willing to take a stand.  For example, the following quote is from a speech that Congressman Louis T. McFadden delivered to the U.S. House of Representatives on June 10, 1932...
Mr. Chairman, we have in this country one of the most corrupt institutions the world has ever known. I refer to the Federal Reserve Board and the Federal Reserve Banks. The Federal Reserve Board, a Government board, has cheated the Government of the United States and the people of the United States out of enough money to pay the national debt. The depredations and iniquities of the Federal Reserve Board has cost this country enough money to pay the national debt several times over. This evil institution has impoverished and ruined the people of the United States, has bankrupted itself, and has practically bankrupted our Government. It has done this through the defects of the law under which it operates, through the maladministration of that law by the Federal Reserve Board, and through the corrupt practices of the moneyed vultures who control it.
Sadly, most Americans still believe that the Federal Reserve is a "federal agency", but that is simply not correct.  The following comes from factcheck.org...
The stockholders in the 12 regional Federal Reserve Banks are the privately owned banks that fall under the Federal Reserve System. These include all national banks (chartered by the federal government) and those state-chartered banks that wish to join and meet certain requirements. About 38 percent of the nation’s more than 8,000 banks are members of the system, and thus own the Fed banks.
According to researchers that have looked into the ownership of the big Wall Street banks that dominate the Fed, the same names keep coming up over and over: the Rockefellers, the Rothschilds, the Warburgs, the Lazards, the Schiffs and the royal families of Europe.
But ultra-wealthy international bankers have not just done this kind of thing in the United States.  Their goal was to create a global financial system that they would dominate and control.  Just check out what Georgetown University history professor Carroll Quigley once wrote...
[T]he powers of financial capitalism had another far-reaching aim, nothing less than to create a world system of financial control in private hands able to dominate the political system of each country and the economy of the world as a whole. This system was to be controlled in a feudalist fashion by the central banks of the world acting in concert, by secret agreements arrived at in frequent private meetings and conferences. The apex of the system was to be the Bank for International Settlements in Basle, Switzerland, a private bank owned and controlled by the world’s central banks which were themselves private corporations.
Sadly, most Americans have never even heard of the Bank for International Settlements, but it is at the very heart of the global financial system.  The following is from Wikipedia...
As an organization of central banks, the BIS seeks to make monetary policy more predictable and transparent among its 58 member central banks. While monetary policy is determined by each sovereign nation, it is subject to central and private banking scrutiny and potentially to speculation that affects foreign exchange rates and especially the fate of export economies. Failures to keep monetary policy in line with reality and make monetary reforms in time, preferably as a simultaneous policy among all 58 member banks and also involving the International Monetary Fund, have historically led to losses in the billions as banks try to maintain a policy using open market methods that have proven to be based on unrealistic assumptions.
The ultra-wealthy have also played a major role in establishing other important international institutions such as the United Nations, the IMF, the World Bank and the WTO.  In fact, the land for the United Nations headquarters in New York City was purchased and donated by John D. Rockefeller.
The international bankers are "internationalists" and they are very proud of that fact.
The elite also dominate the education system in the United States.  Over the years, the Rockefeller Foundation and other elitist organizations have poured massive amounts of money into Ivy League schools.  Today, Ivy League schools are considered to be the standard against which all other colleges and universities in America are measured, and the last four U.S. presidents were educated at Ivy League schools.
The elite also exert a tremendous amount of influence through various secret societies (Skull and Bones, the Freemasons, etc.), through some very powerful think tanks and social clubs (the Council on Foreign Relations, the Trilateral Commission, the Bilderberg Group, the Bohemian Grove, Chatham House, etc.), and through a vast network of charities and non-governmental organizations (the Rockefeller Foundation, the Ford Foundation, the World Wildlife Fund, etc.).
But for a moment, I want to focus on the power the elite have over the media.  In a previous article, I detailed how just six monolithic corporate giants control most of what we watch, hear and read every single day.  These giant corporations own television networks, cable channels, movie studios, newspapers, magazines, publishing houses, music labels and even many of our favorite websites.
Considering the fact that the average American watches 153 hours of television a month, the influence of these six giant corporations should not be underestimated.  The following are just some of the media companies that these corporate giants own...
Time Warner
Home Box Office (HBO)
Time Inc.
Turner Broadcasting System, Inc.
Warner Bros. Entertainment Inc.
CW Network (partial ownership)
TMZ
New Line Cinema
Time Warner Cable
Cinemax
Cartoon Network
TBS
TNT
America Online
MapQuest
Moviefone
Castle Rock
Sports Illustrated
Fortune
Marie Claire
People Magazine
Walt Disney
ABC Television Network
Disney Publishing
ESPN Inc.
Disney Channel
SOAPnet
A&E
Lifetime
Buena Vista Home Entertainment
Buena Vista Theatrical Productions
Buena Vista Records
Disney Records
Hollywood Records
Miramax Films
Touchstone Pictures
Walt Disney Pictures
Pixar Animation Studios
Buena Vista Games
Hyperion Books
Viacom
Paramount Pictures
Paramount Home Entertainment
Black Entertainment Television (BET)
Comedy Central
Country Music Television (CMT)
Logo
MTV
MTV Canada
MTV2
Nick Magazine
Nick at Nite
Nick Jr.
Nickelodeon
Noggin
Spike TV
The Movie Channel
TV Land
VH1
News Corporation
Dow Jones & Company, Inc.
Fox Television Stations
The New York Post
Fox Searchlight Pictures
Beliefnet
Fox Business Network
Fox Kids Europe
Fox News Channel
Fox Sports Net
Fox Television Network
FX
My Network TV
MySpace
News Limited News
Phoenix InfoNews Channel
Phoenix Movies Channel
Sky PerfecTV
Speed Channel
STAR TV India
STAR TV Taiwan
STAR World
Times Higher Education Supplement Magazine
Times Literary Supplement Magazine
Times of London
20th Century Fox Home Entertainment
20th Century Fox International
20th Century Fox Studios
20th Century Fox Television
BSkyB
DIRECTV
The Wall Street Journal
Fox Broadcasting Company
Fox Interactive Media
FOXTEL
HarperCollins Publishers
The National Geographic Channel
National Rugby League
News Interactive
News Outdoor
Radio Veronica
ReganBooks
Sky Italia
Sky Radio Denmark
Sky Radio Germany
Sky Radio Netherlands
STAR
Zondervan
CBS Corporation
CBS News
CBS Sports
CBS Television Network
CNET
Showtime
TV.com
CBS Radio Inc. (130 stations)
CBS Consumer Products
CBS Outdoor
CW Network (50% ownership)
Infinity Broadcasting
Simon & Schuster (Pocket Books, Scribner)
Westwood One Radio Network
NBC Universal
Bravo
CNBC
NBC News
MSNBC
NBC Sports
NBC Television Network
Oxygen
SciFi Magazine
Syfy (Sci Fi Channel)
Telemundo
USA Network
Weather Channel
Focus Features
NBC Universal Television Distribution
NBC Universal Television Studio
Paxson Communications (partial ownership)
Trio
Universal Parks & Resorts
Universal Pictures
Universal Studio Home Video
And of course the elite own most of our politicians as well.  The following is a quote from journalist Lewis Lapham...
"The shaping of the will of Congress and the choosing of the American president has become a privilege reserved to the country’s equestrian classes, a.k.a. the 20% of the population that holds 93% of the wealth, the happy few who run the corporations and the banks, own and operate the news and entertainment media, compose the laws and govern the universities, control the philanthropic foundations, the policy institutes, the casinos, and the sports arenas."
Have you ever wondered why things never seem to change in Washington D.C. no matter who we vote for?
Well, it is because both parties are owned by the establishment.
It would be nice to think that the American people are in control of who runs things in the U.S., but that is not how it works in the real world.
In the real world, the politician that raises more money wins more than 80 percent of the time in national races.
Our politicians are not stupid - they are going to be very good to the people that can give them the giant piles of money that they need for their campaigns.  And the people that can do that are the ultra-wealthy and the giant corporations that the ultra-wealthy control.
Are you starting to get the picture?
There is a reason why the ultra-wealthy are referred to as "the establishment".  They have set up a system that greatly benefits them and that allows them to pull the strings.
So who runs the world?
They do.  In fact, they even admit as much.
David Rockefeller wrote the following in his 2003 book entitled "Memoirs"...
"For more than a century, ideological extremists at either end of the political spectrum have seized upon well-publicized incidents such as my encounter with Castro to attack the Rockefeller family for the inordinate influence they claim we wield over American political and economic institutions. Some even believe we are part of a secret cabal working against the best interests of the United States, characterizing my family and me as 'internationalists' and of conspiring with others around the world to build a more integrated global political and economic structure — one world, if you will. If that is the charge, I stand guilty, and I am proud of it."
There is so much more that could be said about all of this.  In fact, an entire library of books could be written about the power and the influence of the ultra-wealthy international bankers that run the world.
But hopefully this is enough to at least get some conversations started.

No comments:

Post a Comment