Sunday, January 11, 2015

Ủng Hộ Lời Kêu Gọi Vinh Danh Tự Do Ngôn Luận Charlie Hebdo

Như trang Nhân Chủ đã phân tích và trình bày quan điểm về sự kiện Charlie Hebdo rằng đây là một thủ đoạn tàn độc của bọn quyền chính Âu Mỹ Do Thái thực hiện MỘT MŨI TÊN BẮN NHIỀU MỤC TIÊU.

1- Dấy động một làn sóng căm phẫn để TẤN CÔNG NGƯỜI HỒI GIÁO TRIỆT ĐỂ nhân danh tính CHÍNH ĐÁNG của Tự Do Ngôn Luận, quyền được nói và trình bày những gì MỌI NGƯỜI không muốn nghe, muốn thấy.

2- Lôi kéo sự chú ý của quần chúng Âu Mỹ ra khỏi TỘI ÁC DO THÁI tại Palestine, đặc biệt nỗ lực ủng hộ Palestine tuyên bố độc lập hình thành quốc gia Palestine.

3- Củng Cố vai trò Nhà nước An Ninh quyền lực quốc gia, mỉa mai thay, lại để xiết chặt quyền tự do ngôn luận của quần chúng báo giới nói chung và đặc biệt quyền tự do ngôn luận của công dân gốc Hồi giáo nói riêng, như bài phân tích trước đây của Glenn Greenwald cũng như trang Nhân Chủ đã đồng nhận định. ("Luật Pháp" Ngược Ngạo" và Tín Lý Tôn Giáo)

Trong mấy ngày qua, mục tiếu số 1 đã được báo giới Do Thái tay sai chính qui ràm rộ tiến hành. Những đài báo chính qui tầm cỡ như NewYork Times  và ngay như cơ quan độc lập bảo vệ dân quyền như ALCU cùng nhau nhân danh tự do ngôn luận vinh danh Charlie Hebdo thúc đẩy một loạt bài và hình ảnh biếm nhạo mạnh mẽ hơn... nhưng chỉ tập trung vào đối tượng Hồi giáo.

Ký Giả Glenn Greenwald của tờ Intercept đã thông minh trả lời và đáp ứng lời kêu gọi của Báo Giới Âu Mỹ  Do Thái bằng một bài viết thẳng thắn nêu ra RÕ RÀNG SỰ THIÊN VỊ của báo giới chính qui Âu Mỹ Úc đối với Do Thái, cũng như thái độ BỊT MIỆNG và dùng quyền lực TRÙ ẾM những ký giả nào dám phê bình biếm diễu Do Thái.

Trong bài Glenn Greenwald đã trình bày những tranh biếm họa phê phán hành động tàn bạo của Do Thái với người Palestine, cũng như châm trích sự kiện tài phiệt Do Thái không chỉ kiểm soát nền báo chí chính qui Âu Mỹ Úc mà còn cả hệ thống chính trị và pháp luật nữa JEW-DICIAL SYSTEM, những điều "cấm kị" mà ít ai dám đụng đến vì sợ bị gán cho tội "bài Do Thái" (anti-semi). Cũng như hiện nay ai dám phê phán thẳng thắn mạnh bạo Hồi giáo sẽ bị gán cho tội "Đố kị Hồi giáo" (Islamophobia).

Glenn GreenWald thật thông minh nhanh trí đã tận dụng cơ hội "mời gọi xiển dương tự do báo chí ngôn luân" do chính đám chính qui  đưa ra, để công bố những bức họa trích biếm sự tàn ác ngang ngược của Do Thái và thái độ hèn hạ của bọn nhà nước báo chí  Âu Mỹ Úc mà trước đây bị ngăn cản không thể và không dám  đăng tải trên báo chí Âu Mỹ Úc.

Nhân Chủ chỉ không đồng thuận với quan điểm của nhà báo Glenn Greenwald khi phê phán một số bài cũng như một số tranh biếm họa của Charlie Hebdo là "quá tập trung đố kị Hồi giáo "Islamophobia... Vì khi đã gọi là tự do ngôn luận, báo chí, tư tưởng, tức là KHÔNG CÓ MỘT GIỚI HẠN NÀO HẾT trừ khi tự họ giới hạn chính họ một cách tự nguyện để gia giảm mức độ cảm xúc của độc giả quần chúng.

Có lẽ để khẳng định vấn đề này, không có gì đúng đắn và rõ rệt  hơn là nhắc lại lời phán quyết của chánh án Hugo Lafayette Black trong vụ xử giữa Tờ Báo NewYork Times và Nhà nước Mỹ Richard Nixon năm 1971:

   "Chỉ có một nền báo chí tự do và không bị giới hạn mới có thể phanh phui hữu hiệu những gian trá của chính phủ" .. và rằng" Trách nhiệm tối thượng nhất trong các trách nhiệm của một nền báo chí tự do là bổn phận NGĂN CHẶN bất cứ một cơ phận nào của chính phủ lừa dối dân chúng để đẩy họ đi chết bệnh tật, bị đạn bom bắn giết nơi đất lạ xứ người "

 (Only a free and unrestrained press can effectively expose deception in government...Paramount among the responsibilities of a free press is the duty to prevent any part of the government from deceiving the people and sending them off to distant lands to die of foreign fevers and foreign shot and shell.). (Trong phán quyết vụ xử tờ báo NY Times đăng tải Hồ Sơ Ngũ Giác Đài từ nguồn Daniel Ellsberg năm 1971- do chánh án Hugo Lafayette Black (27-3 1886 –25-9-1971) (New York Times Company v. United States, 1971).

Và phải nhắc lại lời khẳng định của George Orwell về ý nghĩa thật sự nền của tự do :
 

“Nếu nền tự do thật sự ý nghĩa bất cứ điều gì đó, thì nó phải có nghĩa là cái quyền được nói cho mọi người những điểu mà họ không muốn nghe"(If liberty means anything at all, it means the right to tell people what they do not want to hear.”
Sở dĩ phải cần nhắc lại những nhận định về QUYỀN TỰ DO một cách lập đi lập lại như vậy, vì gần như toàn bộ người Việt Nam KHÔNG THẤU HIỂU và CẢM THỤ được ý nghĩa của QUYỀN và TỰ DO là cái gì! Họ vẫn sai lầm cho rằng là QUYỀN và TỰ DO là do CHÍNH PHỦ, CHẾ ĐỘ CHÍNH TRỊ CHO PHÉP.

Giống như họ vẫn thường lý luận rằng "miền Nam (ngụy ngục) người dân có tự do vì chính phủ cho tự do được làm cái này, cái kia v.v hơn miền Bắc! Và họ gọi đó là nền TỰ DO DÂN CHỦ.

Câu hỏi đặt ra cho những luận điểm thiếu kém này là: Chuyện gì SẼ xảy ra nếu bọn chính phủ Ngụy quyết định cấm không "cho phép tự do" nữa- như CẤM PHIM ĐẤT KHỔ, và ĐÓNG CỬA TỜ CON ONG hay đình bản bất cứ tờ báo, số báo nào bọn Ngụy cho là không phù hợp? Hoặc cấm một số bản nhạc, tác phẩm bọn chúng cho là không có lợi cho quyền lực của chúng.???

Hay nói thẳng ra một sự kiện rằng TẤT CẢ NHỮNG ẤN PHẨM đều phải XIN GIẤY PHÉP, qua KIỂM DUYỆT mới được xuất bản và lưu hành -phải nộp bản lưu.. Đó là lý do tất cả các sách vở ấn phẩm thông tin văn hóa của người Việt Nam từ chế độ Ngụy ngục trước 1975-  cho đến chế độ Phỉ Cộng CHXHCNVN hiện nay đều phải có hàng chữ "Giấy phép số XXXXX " Giấy Xuất Bản số xxxx, GPKD số xxxxx, (GPKD = Giấy Phép Kiểm Duyệt)

Trong khi ở những xã hội DÂN CHỦ thật sự, thì Nhà nước chính phủ nếu có ghét, có không thích bài báo, bản nhạc, quyển sách, hay lời nói, hành xử biểu tình v.v của người dân, rồi có muốn ngăn cản, ngăn cấm,   cũng không thể NGĂN hay CẤM được. Vì đó là QUYỀN và TỰ DO của người dân.

Thí dụ như cái quyền TỰ DO của Bob Dylan sáng tác nhạc phản chiến, chống chính sá`ch Âu Mỹ, Jane Fonda -đi thăm Việt Nam Hà Nội chụp hình quay phim- thởi chiến tranh Việt Nam v.v hay như điển hình tờ Charlie Hebdo! Chính phủ Pháp không thích, không muốn, cũng không thể ngăn cản hay ngăn cấm được! Chỉ năn nỉ xin Charlie Hebdo tạm gia giảm vì sợ căng thẳng với Hồi giáo, Charlie Hebdo cũng ĐẤM VÀO chẳng thèm nghe.  Và nhà nước chính phủ Pháp bó tay!!!

Và khi sáng tác xuất bản KHÔNG AI CẦN XIN GIẤY PHÉP của đứa nào hết!  Chẳng có đứa chính phủ Pháp nào được quyền kiểm duyệt hết. Đây mới thật sự được gọi là QUYỀN và TỰ DO.

QUYỀN và TỰ DO là những gì tự có từ bản thân Con Nguòi và do Con Người hay Công Dân tự ý thức hành xử và  đấu tranh để xác lập bảo vệ - rồi  buộc định chế chính phủ nhà nước phải thừa nhận trên văn bản Hiến Pháp và luật pháp-  và Chính Phủ Nhà Nước BUỘC PHẢI tôn trọng dù muốn hay không.

QUYỀN và TỰ DO không thể là hành động BAN hoặc CHO PHÉP.

Những gì được quyền chính BAN và CHO PHÉP chi gọi là ĐẶC MIỄN (privileges- exemptions)- Chúng vui, chúng để thì còn, chúng buồn, chúng tước đi thì mất. Dân không làm gì khác hơn được. Sao gọi là QUYỀN và TỰ DO được??? Sao gọi là xã hội Dân Chủ được?

Tại sao những ý niệm CĂN BẢN SƠ ĐẲNG này mà hầu như toàn bộ dân Á Châu, nhất là Việt Nam không hiểu??? Thảm hại hơn nữa là sau 40 năm chung sống trong các xã hội Âu Mỹ có nền tự do dân chủ ngôn luận mà những công dân gốc Việt, KỂ CẢ NHỮNG KẺ CÓ KHOA BẢNG, những văn bằng về nhân văn xã hội, chính trị v.v  vẫn TIẾP TỤC không hiểu được ý nghĩa sơ đẳng căn bản về DÂN CHỦ, QUYỀN, và TỰ DO này? Vẫn tiếp tục diễn giảng SAI LẦM cho những thế hệ đi sau!!!   Ôi dân trí "đậu phọng đỏ" sao mà thảm hại quá thế này?!?

Giới trẻ Việt Nam, những thế hệ mới, xin cẩn trọng truy tìm rồi tự quyết định, và ghi nhớ KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC TIN vào những lời nói xuông của lớp cha anh kém cỏi lạc hậu! Bất cứ thuộc phe phái nào!
--
Mời quí độc giả thưởng thức những chích biếm thâm thúy  nói lên sự thật khó nghe của nền tự do ngôn luận báo chí ĐÍCH THẬT: Tự Do Không Giới Hạn!  Trung ngôn nghịch nhĩ! Lời thật mất lòng!

TỘI PHẠM và TÍNH ĐỂU CÁNG GIAN MANH của DO THÁI những sự thật mà bọn Nhà nước chính phủ, tập đoàn quyền lực Do Thái không muốn thấy, muốn nghe. Nhưng quyền tự do ngôn luận, cứ vẽ, cứ nói, cứ đăng. Uất ức, tức tối v.v cãi được thì cứ cãi, phản đối v.v bằng không, ráng mà cười trừ!!! Nhưng KHÔNG AI ĐƯỢC NGĂN CẤM hay  ĐE DỌA tác giả!


And here are some not-remotely-blasphemous-or-bigoted yet very pointed and relevant cartoons by the brilliantly provocative Brazilian cartoonist Carlos Latuff (reprinted with permission):



































Featured photo - In Solidarity With a Free Press: Some More Blasphemous Cartoons



Joe Raedle
Defending free speech and free press rights, which typically means defending the right to disseminate the very ideas society finds most repellent, has been one of my principal passions for the last 20 years: previously as a lawyer and now as a journalist. So I consider it positive when large numbers of people loudly invoke this principle, as has been happening over the last 48 hours in response to the horrific attack on Charlie Hebdo in Paris.

Usually, defending free speech rights is much more of a lonely task. For instance, the day before the Paris murders, I wrote an article about multiple cases where Muslims are being prosecuted and even imprisoned by western governments for their online political speech – assaults that have provoked relatively little protest, including from those free speech champions who have been so vocal this week.
I’ve previously covered cases where Muslims were imprisoned for many years in the U.S. for things like translating and posting “extremist” videos to the internet, writing scholarly articles in defense of Palestinian groups and expressing harsh criticism of Israel, and even including a Hezbollah channel in a cable package. That’s all well beyond the numerous cases of jobs being lost or careers destroyed for expressing criticism of Israel or (much more dangerously and rarely) Judaism. I’m hoping this week’s celebration of free speech values will generate widespread opposition to all of these long-standing and growing infringements of core political rights in the west, not just some.

Central to free speech activism has always been the distinction between defending the right to disseminate Idea X and agreeing with Idea X, one which only the most simple-minded among us are incapable of comprehending. One defends the right to express repellent ideas while being able to condemn the idea itself. There is no remote contradiction in that: the ACLU vigorously defends the right of neo-Nazis to march through a community filled with Holocaust survivors in Skokie, Illinois, but does not join the march; they instead vocally condemn the targeted ideas as grotesque while defending the right to express them. But this week’s defense of free speech rights was so spirited that it gave rise to a brand new principle: to defend free speech, one not only defends the right to disseminate the speech, but embraces the content of the speech itself. Numerous writers thus demanded: to show “solidarity” with the murdered cartoonists, one should not merely condemn the attacks and defend the right of the cartoonists to publish, but should publish and even celebrate those cartoons. “The best response to Charlie Hebdo attack,” announced Slate’s editor Jacob Weisberg, “is to escalate blasphemous satire.”

Some of the cartoons published by Charlie Hebdo were not just offensive but bigoted, such as the one mocking the African sex slaves of Boko Haram as welfare queens (left). Others went far beyond maligning violence by extremists acting in the name of Islam, or even merely depicting Mohammed with degrading imagery (above, right), and instead contained a stream of mockery toward Muslims generally, who in France are not remotely powerful but are largely a marginalized and targeted immigrant population. But no matter. Their cartoons were noble and should be celebrated – not just on free speech grounds but for their content. In a column entitled “The Blasphemy We Need,” The New York Times‘ Ross Douthat argued that “the right to blaspheme (and otherwise give offense) is essential to the liberal order” and “that kind of blasphemy [that provokes violence] is precisely the kind that needs to be defended, because it’s the kind that clearly serves a free society’s greater good.” New York Magazine‘s Jonathan Chait actually proclaimed that “one cannot defend the right [to blaspheme] without defending the practice.” Vox’s Matt Yglesias had a much more nuanced view but nonetheless concluded that “to blaspheme the Prophet transforms the publication of these cartoons from a pointless act to a courageous and even necessary one, while the observation that the world would do well without such provocations becomes a form of appeasement.”

To comport with this new principle for how one shows solidarity with free speech rights and a vibrant free press, we’re publishing some blasphemous and otherwise offensive cartoons about religion and their adherents:

Is it time for me to be celebrated for my brave and noble defense of free speech rights? Have I struck a potent blow for political liberty and demonstrated solidarity with free journalism by publishing blasphemous cartoons? If, as Salman Rushdie said, it’s vital that all religions be subjected to “fearless disrespect,” have I done my part to uphold western values?
When I first began to see these demands to publish these anti-Muslim cartoons, the cynic in me thought perhaps this was really just about sanctioning some types of offensive speech against some religions and their adherents, while shielding more favored groups. In particular, the west has spent years bombing, invading and occupying Muslim countries and killing, torturing and lawlessly imprisoning innocent Muslims, and anti-Muslim speech has been a vital driver in sustaining support for those policies.
So it’s the opposite of surprising to see large numbers of westerners celebrating anti-Muslim cartoons - not on free speech grounds but due to approval of the content. Defending free speech is always easy when you like the content of the ideas being targeted, or aren’t part of (or actively dislike) the group being maligned.
Indeed, it is self-evident that if a writer who specialized in overtly anti-black or anti-Semitic screeds had been murdered for their ideas, there would be no widespread calls to republish their trash in “solidarity” with their free speech rights. In fact, Douthat, Chait and Yglesias all took pains to expressly note that they were only calling for publication of such offensive ideas in the limited case where violence is threatened or perpetrated in response (by which they meant in practice, so far as I can tell: anti-Islam speech). Douthat even used italics to emphasize how limited his defense of blasphemy was: “that kind of blasphemy is precisely the kind that needs to be defended.”

One should acknowledge a valid point contained within the Douthat/Chait/Yglesias argument: when media outlets refrain from publishing material out of fear (rather than a desire to avoid publishing gratuitously offensive material), as several of the west’s leading outlets admitted doing with these cartoons, that is genuinely troubling, an actual threat to a free press. But there are all kinds of pernicious taboos in the west that result in self-censorship or compelled suppression of political ideas, from prosecution and imprisonment to career destruction: why is violence by Muslims the most menacing one? (I’m not here talking about the question of whether media outlets should publish the cartoons because they’re newsworthy; my focus is on the demand they be published positively, with approval, as “solidarity”).

When we originally discussed publishing this article to make these points, our intention was to commission two or three cartoonists to create cartoons that mock Judaism and malign sacred figures to Jews the way Charlie Hebdo did to Muslims. But that idea was thwarted by the fact that no mainstream western cartoonist would dare put their name on an anti-Jewish cartoon, even if done for satire purposes, because doing so would instantly and permanently destroy their career, at least. Anti-Islam and anti-Muslim commentary (and cartoons) are a dime a dozen in western media outlets; the taboo that is at least as strong, if not more so, are anti-Jewish images and words. Why aren’t Douthat, Chait, Yglesias and their like-minded free speech crusaders calling for publication of anti-Semitic material in solidarity, or as a means of standing up to this repression? Yes, it’s true that outlets like The New York Times will in rare instances publish such depictions, but only to document hateful bigotry and condemn it – not to publish it in “solidarity” or because it deserves a serious and respectful airing.

With all due respect to the great cartoonist Ann Telnaes, it is simply not the case that Charlie Hebdo “were equal opportunity offenders.” Like Bill Maher, Sam Harris and other anti-Islam obsessives, mocking Judaism, Jews and/or Israel is something they will rarely (if ever) do. If forced, they can point to rare and isolated cases where they uttered some criticism of Judaism or Jews, but the vast bulk of their attacks are reserved for Islam and Muslims, not Judaism and Jews. Parody, free speech and secular atheism are the pretexts; anti-Muslim messaging is the primary goal and the outcome. And this messaging – this special affection for offensive anti-Islam speech – just so happens to coincide with, to feed, the militaristic foreign policy agenda of their governments and culture.
To see how true that is, consider the fact that Charlie Hebdo – the “equal opportunity” offenders and defenders of all types of offensive speech - fired one of their writers in 2009 for writing a sentence some said was anti-Semitic (the writer was then charged with a hate crime offense, and won a judgment against the magazine for unfair termination). Does that sound like “equal opportunity” offending?

Nor is it the case that threatening violence in response to offensive ideas is the exclusive province of extremists claiming to act in the name of Islam. Terrence McNally’s 1998 play “Corpus Christi,” depicting Jesus as gay, was repeatedly cancelled by theaters due to bomb threats. Larry Flynt was paralyzed by an evangelical white supremacist who objected to Hustler‘s pornographic depiction of inter-racial couples. The Dixie Chicks were deluged with death threats and needed massive security after they publicly criticized George Bush for the Iraq War, which finally forced them to apologize out of fear. Violence spurred by Jewish and Christian fanaticism is legion, from abortion doctors being murdered to gay bars being bombed to a 45-year-old brutal occupation of the West Bank and Gaza due in part to the religious belief (common in both the U.S. and Israel) that God decreed they shall own all the land. And that’s all independent of the systematic state violence in the west sustained, at least in part, by religious sectarianism.

The New York Times‘ David Brooks today claims that anti-Christian bias is so widespread in America – which has never elected a non-Christian president – that “the University of Illinois fired a professor who taught the Roman Catholic view on homosexuality.” He forgot to mention that the very same university just terminated its tenure contract with Professor Steven Salaita over tweets he posted during the Israeli attack on Gaza that the university judged to be excessively vituperative of Jewish leaders, and that the journalist Chris Hedges was just disinvited to speak at the University of Pennsylvania for the Thought Crime of drawing similarities between Israel and ISIS.
That is a real taboo – a repressed idea – as powerful and absolute as any in the United States, so much so that Brooks won’t even acknowledge its existence. It’s certainly more of a taboo in the U.S. than criticizing Muslims and Islam, criticism which is so frequently heard in mainstream circlesincluding the U.S. Congress – that one barely notices it any more.

This underscores the key point: there are all sorts of ways ideas and viewpoints are suppressed in the west. When those demanding publication of these anti-Islam cartoons start demanding the affirmative publication of those ideas as well, I’ll believe the sincerity of their very selective application of free speech principles. One can defend free speech without having to publish, let alone embrace, the offensive ideas being targeted. But if that’s not the case, let’s have equal application of this new principle.

Photo by Joe Raedle/Getty Images; additional research was provided by Andrew Fishman

No comments:

Post a Comment