Chủ Nghĩa Nhà Nước Đang Dãy Chết như Con Kỷ Đà Khủng Long
The Stegosaurus Is Dead của Butler Shaffer (đông sơn phỏng dịch)Đối với những quí vị còn xa lạ với con Stegosaurus, và những bạn không có con em trẻ hoặc cháu nhỏ xung quanh để giải thích cho quí vị rõ, thì con Stegosaurus là loài khủng long có hình dạng như một hình viền chuông, một KIỂU MẪU MÁY MÓC hoàn hảo của đường thẳng nối dài , đầy khối luợng của thế giới ĐỊNH CHẾ HÓA QUÁ KHỔ của chúng ta. Sinh vật này rất lớn và cồng kềnh đến nỗi nó đòi hỏi có hai bộ não - một ở phần đầu của nó và một cái nữa ở phần đuôi - để di chuyển. Hệ thống thần kinh của nó chậm chạp như một ban biên tập viên của một tờ báo chính qui. Người ta đã giả thuyết rằng con Stegosaurus an nhiên sử dụng bộ não phía trước của nó tiếp tục ăn nhai lá ở một bụi cây, trong khi bộ não phía sau của nó đang bị tấn công, và bị giết bởi một con Tyrannosaurus rex. Stegosaurus vẩn tiếp tục ăn uống say mê, không biết rằng nó đã chết rồi!
Tôi không thể nghĩ ra hình ảnh sống động nào hơn để diễn đạt về tình trạng của hình thức nhà-nước-quốc gia hiện đại. Sau nhiều năm lê kéo thân xác béo tốt của nó mà chẳng hề biết đến những thương tích nó gây ra cho những sinh vật nhỏ hơn, có mặt trên đường đi của nó, con khủng long này tiếp tục ngoạm ngốn lá cây và không lưu ý gì đến những tiếng nói từ nơi xa xăm của chính nó thông báo rằng số phận của nó đã được an bài. Một ẩn dụ nữa thường được tôi sử dụng là hình ảnh về một con gà vừa bị cắt đầu cũng có thể giúp mô tả tình trạng của hệ thống nhà nước hiện đại: nó cứ phần phật phun máu trên đường đi của nó, tạo ra một mớ hỗn độn gồm bất cứ thứ gì vướng lối nó. Hệ Thống Nhà Nước-Nó không còn phục vụ cho bất kỳ mục đích nâng cao giá trị đời sống nào, nó đang trở nên giống hơn một chút một khối phình nở của năng luợng phản ứng .
Những người thông minh sẽ phản ứng như thế nào đến điều này? Với dạng tư duy chính trị hoàn toàn bị điều kiện hóa rằng việc sử dụng sức mạnh là phương pháp hiệu quả nhất để mang lại sự thay đổi, câu trả lời đầu tiên của chúng ta sẽ là hãy cố gắng để cải cách nhà nước, để cho hành động của Nhà nước được chấp nhận êm ái hơn đối với các nạn nhân của nó. Một phản ứng như vậy làm tôi nhớ lại lời đối đáp tuyệt vời của Frank Chodorov (1) rằng "hãy làm sạch cái nhà thổ, nhưng dịch vụ làm ăn giữ nguyên." Nhưng lịch sử cận đại đã cho chúng ta biết rõ chúng ta còn xa vời lắm với tầm khả năng đối xử với nhà nước như một công cụ được thiết lập và được kiểm soát để nó phục vụ cho mục đích của chúng ta. Là một ĐỊNH CHẾ, nhà nước là lý do HIỆN HỮU của chính riêng nó, quyền lực hung bạo của nó nằm trong tay của loại người thích dùng cưỡng bức làm nguyên lý chủ trương để đối phó với những người khác. Như Einstein từng nhận định rõ rang điểm này "Sức mạnh luôn luôn thu hút, hấp dẩn những kẻ đạo lý thấp." “Force always attracts men of low morality.”
Nhà nước chỉ phục vụ những động cơ đê tiện nhất thông qua những phương tiện phá hoại nhất để hoàn thành những mục tiêu của các thành viên độc ác và nhũng lạm nhất trong nhân loại. Vì bản chất của nó, những cuộc chiến tranh của nhà nước là chống lại sự thật và thực tại, nó sử dụng khủng bố và bạo lực để triệt hạ khuynh hướng nội tại hài hòa và hợp tác của từng cá nhân chúng ta. Nghĩ đến việc cải cách cho một hệ thống quái vật này, thì cũng vô nghĩa như cố gắng nhốt một con hổ hoang dã bằng một hàng rào cao! Suy nghĩ như vậy phản ánh một đặc tính tiếp tục gắn bó với cái quyền lực, một quyền lực nguy hiểm tận cùng không thể nguy hiểm hơn nữa vì nó nằm trong tay của những con người tưởng tượng rằng chỉ có họ mới phù hợp để thực hành nó.
Tấn công nhà nước bằng phương tiện bạo lực là biện pháp tự đánh bại mình nhất. Suy nghĩ theo cách này là quy phục vào nỗi tuyệt vọng, từ bỏ chính cuộc sống của mình. Niềm tin của chúng ta vào hệ thống bạo lực đang hủy diệt chúng ta. Nếu chúng ta muốn sống hòa bình với nhau, và để sống đúng ý nghĩa như thế, chúng ta không thể tìm thấy nó trong sự xung đột là nguyên tắc tổ chức của nhà nước. Kể cả những ai với bộ óc thiển cận nhất phải nhận ra rằng khi dùng đến bạo lực là nỗ lực để thoát khỏi cái bạo ngược của nhà nước, không chỉ là chính chúng ta tự mâu thuẫn, mà nó còn đòi hỏi chúng ta phải có quyền hạn cưỡng chế lớn hơn cái quyền đó của nhà nước! Những người có thể thành công làm điều này sẽ phải tích lũy các nguồn năng lực của một siêu "quyền lực" nhà nước, và sẽ phải duy trì quyền lực như vậy để ngăn chặn sự "trở lại" của cái nhà nước bạo ngược vừa bị lật đổ. Nghe có quen thuộc không bạn? Bóng dáng Marx và Engels hiện ra trong đầu với lời hứa của họ về cái kết cục "sự phai tàn dần của hình thức nhà nước?" Chúng ta không thể sử dụng các phương pháp đã đưa chính chúng ta đến hiện trạng bây giờ. Hơn nữa, ở thời điểm mà suy nghĩ chính trị hóa đang ở vị trí chống chỏi - và, với nhiều người, đã rút lui toàn diện rồi- thì tốt hơn hết là hãy tập trung nổ lực vào việc phát triển của các mô hình khác cho tổ chức xã hội.
Chúng ta đã vượt xa vị trí mà chỉ cần thay đổi gia tăngt ừng bước là đủ. Thay đổi diện mạo bên ngoài chỉ là cung cấp cho hoàng đế một hoàng bào mới - có thể thay đổi, nhưng không chấm dứt được tính hủy hoại đã quá quy mô chặt chẽ của chúng ta. Thiết kế lại cái hệ thống chiến tranh chống lại sự sống, hoặc để thay thế những con rối trên đỉnh kim tự tháp, sẽ chỉ cho chúng ta tiếp tục quay bánh xe mà thôi. Không thể có gì hơn là MỘT SỰ THAY ĐỔI NỀN TẢNG TRONG CÁCH SUY NGHĨ CỦA CHÚNG TA như phải sống như thế nào trong xã hội với nhau để mang lại sự thay đổi đáng cần
Tôi không thể nghĩ ra hình ảnh sống động nào hơn để diễn đạt về tình trạng của hình thức nhà-nước-quốc gia hiện đại. Sau nhiều năm lê kéo thân xác béo tốt của nó mà chẳng hề biết đến những thương tích nó gây ra cho những sinh vật nhỏ hơn, có mặt trên đường đi của nó, con khủng long này tiếp tục ngoạm ngốn lá cây và không lưu ý gì đến những tiếng nói từ nơi xa xăm của chính nó thông báo rằng số phận của nó đã được an bài. Một ẩn dụ nữa thường được tôi sử dụng là hình ảnh về một con gà vừa bị cắt đầu cũng có thể giúp mô tả tình trạng của hệ thống nhà nước hiện đại: nó cứ phần phật phun máu trên đường đi của nó, tạo ra một mớ hỗn độn gồm bất cứ thứ gì vướng lối nó. Hệ Thống Nhà Nước-Nó không còn phục vụ cho bất kỳ mục đích nâng cao giá trị đời sống nào, nó đang trở nên giống hơn một chút một khối phình nở của năng luợng phản ứng .
Những người thông minh sẽ phản ứng như thế nào đến điều này? Với dạng tư duy chính trị hoàn toàn bị điều kiện hóa rằng việc sử dụng sức mạnh là phương pháp hiệu quả nhất để mang lại sự thay đổi, câu trả lời đầu tiên của chúng ta sẽ là hãy cố gắng để cải cách nhà nước, để cho hành động của Nhà nước được chấp nhận êm ái hơn đối với các nạn nhân của nó. Một phản ứng như vậy làm tôi nhớ lại lời đối đáp tuyệt vời của Frank Chodorov (1) rằng "hãy làm sạch cái nhà thổ, nhưng dịch vụ làm ăn giữ nguyên." Nhưng lịch sử cận đại đã cho chúng ta biết rõ chúng ta còn xa vời lắm với tầm khả năng đối xử với nhà nước như một công cụ được thiết lập và được kiểm soát để nó phục vụ cho mục đích của chúng ta. Là một ĐỊNH CHẾ, nhà nước là lý do HIỆN HỮU của chính riêng nó, quyền lực hung bạo của nó nằm trong tay của loại người thích dùng cưỡng bức làm nguyên lý chủ trương để đối phó với những người khác. Như Einstein từng nhận định rõ rang điểm này "Sức mạnh luôn luôn thu hút, hấp dẩn những kẻ đạo lý thấp." “Force always attracts men of low morality.”
Nhà nước chỉ phục vụ những động cơ đê tiện nhất thông qua những phương tiện phá hoại nhất để hoàn thành những mục tiêu của các thành viên độc ác và nhũng lạm nhất trong nhân loại. Vì bản chất của nó, những cuộc chiến tranh của nhà nước là chống lại sự thật và thực tại, nó sử dụng khủng bố và bạo lực để triệt hạ khuynh hướng nội tại hài hòa và hợp tác của từng cá nhân chúng ta. Nghĩ đến việc cải cách cho một hệ thống quái vật này, thì cũng vô nghĩa như cố gắng nhốt một con hổ hoang dã bằng một hàng rào cao! Suy nghĩ như vậy phản ánh một đặc tính tiếp tục gắn bó với cái quyền lực, một quyền lực nguy hiểm tận cùng không thể nguy hiểm hơn nữa vì nó nằm trong tay của những con người tưởng tượng rằng chỉ có họ mới phù hợp để thực hành nó.
Tấn công nhà nước bằng phương tiện bạo lực là biện pháp tự đánh bại mình nhất. Suy nghĩ theo cách này là quy phục vào nỗi tuyệt vọng, từ bỏ chính cuộc sống của mình. Niềm tin của chúng ta vào hệ thống bạo lực đang hủy diệt chúng ta. Nếu chúng ta muốn sống hòa bình với nhau, và để sống đúng ý nghĩa như thế, chúng ta không thể tìm thấy nó trong sự xung đột là nguyên tắc tổ chức của nhà nước. Kể cả những ai với bộ óc thiển cận nhất phải nhận ra rằng khi dùng đến bạo lực là nỗ lực để thoát khỏi cái bạo ngược của nhà nước, không chỉ là chính chúng ta tự mâu thuẫn, mà nó còn đòi hỏi chúng ta phải có quyền hạn cưỡng chế lớn hơn cái quyền đó của nhà nước! Những người có thể thành công làm điều này sẽ phải tích lũy các nguồn năng lực của một siêu "quyền lực" nhà nước, và sẽ phải duy trì quyền lực như vậy để ngăn chặn sự "trở lại" của cái nhà nước bạo ngược vừa bị lật đổ. Nghe có quen thuộc không bạn? Bóng dáng Marx và Engels hiện ra trong đầu với lời hứa của họ về cái kết cục "sự phai tàn dần của hình thức nhà nước?" Chúng ta không thể sử dụng các phương pháp đã đưa chính chúng ta đến hiện trạng bây giờ. Hơn nữa, ở thời điểm mà suy nghĩ chính trị hóa đang ở vị trí chống chỏi - và, với nhiều người, đã rút lui toàn diện rồi- thì tốt hơn hết là hãy tập trung nổ lực vào việc phát triển của các mô hình khác cho tổ chức xã hội.
Chúng ta đã vượt xa vị trí mà chỉ cần thay đổi gia tăngt ừng bước là đủ. Thay đổi diện mạo bên ngoài chỉ là cung cấp cho hoàng đế một hoàng bào mới - có thể thay đổi, nhưng không chấm dứt được tính hủy hoại đã quá quy mô chặt chẽ của chúng ta. Thiết kế lại cái hệ thống chiến tranh chống lại sự sống, hoặc để thay thế những con rối trên đỉnh kim tự tháp, sẽ chỉ cho chúng ta tiếp tục quay bánh xe mà thôi. Không thể có gì hơn là MỘT SỰ THAY ĐỔI NỀN TẢNG TRONG CÁCH SUY NGHĨ CỦA CHÚNG TA như phải sống như thế nào trong xã hội với nhau để mang lại sự thay đổi đáng cần
(Còn Tiếp)
No comments:
Post a Comment