Monday, November 28, 2016

Lợi Nhuận: Đập Nát cửa Kính hay Đập Nát Nhân Tính!

“Những tên bảo thủ hữu khuynh muốn các trẻ em sống để chúng có thể nuôi nấng dạy dỗ những em bé này thành những tên lính chết” Conservatives want live babies so they can raise them to be dead soldiers.” — George Carlin 
==
Có những sự việc hiển nhiên đến cả trăm năm nhưng hầu như đại đa số không ai nhìn hoặc không muốn thấy nó. Tác động ngoại hủy (externalities) của chính sách kinh tế, hay hành xử kinh tế tư bản tràn ngập trong chứng sử cũng như hiện tại, nhưng người ta, chuyên gia sách vở giáo khoa chính qui, cũng chỉ nói đến môi sinh vật chất. Chưa mấy ai dám thêm vào cái phương trình phát triển và tăng trưởng kinh tế “cái giá con người” (human cost)  trong đó của tiến trình kinh tế quốc gia cũng như toàn cầu.
Cái gọi là đệ nhất thế chiến, thực chất là một cuộc tranh giành quyền lợi và quyền lực kinh tế, được dấy động từ trong ổ của tập quyền tài chính (RothSchild) cho một “chính sách phát triển kinh tế”  không chỉ đơn giản theo lối đoạt lợi trọng thương (Mecantalism) cổ điển mà còn đi xa và thẳng thừng hơn nữa: “phá hủy tạo cầu tăng cung”. Ai đã học căn bản kinh tế không thể quên dụ ngôn kinh tế cổ điển mỉa mai của nhà kinh tế Pháp Frédéric Bastiat. “dụ ngôn vỡ cửa kính” The Broken Window.  nôm ba là phải phá hủy để tạo nhu cầu tái thiết tiêu thụ.
Vấn đề nó không chỉ là “dụ ngôn” đơn thuần SAI LẠC, mà dụ ngôn này đã và đang được ứng dụng triệt để từng chi tiết như một công thức đúng đắn toàn diện, ít nhất ghi nhận được từ hơn trăm năm qua, bởi các nền kinh tế tư bản Âu Mỹ, đặc biệt Mỹ từ hậu bán thế kỷ 20 cho đến hiện tại. Nó SAI LẠC vì chỉ tính đến phần LỢI THẤY ĐƯỢC, ĐO ĐẾM ĐƯỢC, nhưng không kể đến, tính đến NHỮNG MẤT MÁT CHỊU ĐỰNG có thể đo đếm cũng như những mất mát không thể đo đếm trong tiến trình cung cầu này!
Ta hãy tạm gác những nghiên cứu và bằng chứng khó nuốt đã có từ lâu, nhưng đều bị khỏa lấp với nhãn hiệu “thuyết âm mưu” (conspiracy) – Quí độc giả nếu thích thú tham khảo thêm những nghiên cứu rất cần thiết như của :
1- Antony Sutton –
2- All Wars Are Bankers’ Wars 
3-The Rothschilds: A Continuing Saga
Chỉ nói đến nhân chứng sống (nay đã chết) của tiến trình kinh tế này là tướng Mỹ Smedley Butler, ông đã cất tiếng cảnh tỉnh dân Mỹ và nhân loại về hiểm họa của phương trình kinh tế “tác động ngoại hủy” này. Chiến Tranh là trò làm tiền Gian Manh  Sau thề chiến I, hàng trăm, hàng ngàn triệu phú và tỉ phú Mỹ ra đời ! Ngay hôm nay bọn tay sai phù thủy ngôn ngữ cũng thừa nhận không ngượng miệng Making Money from War–and Peace, Too..
Riêng người miền Nam Việt Nam nói riêng và cả đám Đông Dương nói chung, đã từng làm vật tế thần “ngoại hủy” cho tiến trình phát triển kinh tế của Mỹ, Úc, Nhật và Nam Hàn (tham khảo phụ bản***) trong thời chiến tranh Việt Nam, Dĩ nhiên trong đó cũng có 58 ngàn tên sát nhân lính Mỹ cũng trả giá trong phương trình này….nhưng không chắc những gia đình thân nhân của 58 ngàn tên sát nhân tử trận đã nhận ra tổn thất mất mát “kinh tế” này của chính họ!
A!!!! Nhưng đó là hy sinh vì  XÂY DỰNG BẢO VỆ TỰ DO DÂN CHỦ  đấy nhé!!!
Có lẽ cho đến nay chưa mấy ai tỉnh thức nhìn ra được tiến trình rao trải “tự do dân chủ hòa bình” của tiến trình tăng trưởng kinh tế này. Nhưng người Ai Cập, khác với dân miền Nam Việt Nam, đã thấy nó trắng trợn nhất, sau cuộc cách mạng lật đổ độc tài Mubarak là ….nền quân phiệt độc tài “mới” với sự ủng hộ của Âu Mỹ. Nhà nước Mỹ vừa ký kết tăng quân viện cho quân phiệt Ai Cập!!!
Dĩ nhiên hàng tỉ, hàng ngàn tỉ tăng trưởng kinh tế Mỹ sẽ được ghi nhận kết quả với số công ăn việc làm liên hệ. Và tại Ai Cập và đâu đó trong khu vực những nạn nhân bị đàn áp tra tấn bắn giết cũng xảy ra …nhưng chẳng ai ghi nhận vào bản chiết tính “hệ quả kinh tế” … Và trên hết cái giá “đời sống như con người” của dân Ai Cập mất mát trả ra cũng chẳng bao giờ được ghi nhận hay đo đếm.
Nếu có một chút lương thiện tối thiểu như của các nhà nghiên cứu đúng đắn, chúng ta hẵn không thể không kết luận rằng cái giá trả cho nền kinh tế phát triển của chúng ta chắc chắn phải CAO HƠN NHỮNG THÀNH QUẢ ĐẠT ĐƯỢC.  Hay nói khác đi, để đạt đến nền kinh tế chúng ta đang có, chúng ta đã phí phạm năng lực và tài nguyên vật chất gấp bội: Sự hủy hoại môi sinh, năng lực trí tuệ và tài chính đổ vào chiến tranh vũ khí thay vì tận dụng trong công cuộc xây dựng an sinh tiến bộ không chiến tranh… Những tổn thất này vẫn có thể đo đếm, và đang được nỗ lực đo đếm, Nhưng cái giá nhân phẩm hạnh phúc của  hàng thế hệ, hàng tỉ con người, phải chịu đựng đầy ải đau khổ cho đến nay, cái giá đã và đang tiếp tục phải trả của toàn thể loài người cho đến nay chắc chắn KHÔNG THỂ ĐO ĐẾM ĐƯỢC, nhưng cũng chắc chắn khẳng định phải CAO HƠN cái thành quả chúng ta đang “được” cả triệu lần!!!
Những “tổn thất ngoại hủy” này  khó đo đếm và dễ bị chối bỏ, bởi những kẻ trả giá một phần đã nằm xuống không còn kêu gào đòi hỏi được nữa; và những nạn nhân sống sót, phải đủ nhận thức mới thấy được cái giá mất mát của mình. Đó là chưa nói, thấy được mình mất mát mà dám đòi hỏi sẽ tiếp tục trở thành nạn nhân của định chế quyền chính, nạn nhân của chính đồng loại ngu muội, huân tập nô lệ chung quanh họ, ngay trong gia đình của họ, những kẻ miệt mài trung thành với tín lý định chế nhà nước quốc gia bất cứ giá nào.
 Frédéric Bastiat. đưa ra dụ ngôn mỉa mai, chỉ mới nói đến việc chú bé phá hoại cửa kính tạo tăng trưởng kinh tế. Hôm nay bọn tập đoàn và chính sự ngu muội của chúng ta KHÔNG CHỈ đang HỦY HOẠI MÔI SINH của chúng ta, mà hủy hoại ngay NHÂN TÍNH nền NHÂN BẢN của chúng để thúc đẩy tăng trưởng kinh tế!
Nhưng kết cục cho AI???
1-4-2015 
NKPTC
 
Featured photo - Obama Personally Tells the Egyptian Dictator that U.S. Will Again Send Weapons (and Cash) to his RegimeYesterday, the Egyptian regime announced it was prosecuting witnesses who say they saw a police officer murder an unarmed poet and activist during a demonstration, the latest in a long line of brutal human rights abuses that includes imprisoning journalistsprosecuting LGBT citizens, and mass executions of protesters. Last June, Human Rights Watch said that Egyptian “security forces have carried out mass arrests and torture that harken back to the darkest days of former President Hosni Mubarak’s rule.”
Today, the White House announced that during a telephone call with Egyptian despot Abdelfattah al-Sisi, President Obama personally lifted the freeze on transferring weapons to the regime, and also affirmed that the $1.3 billion in military aid will continue unimpeded. Announced the White House:

President Obama spoke with Egyptian President Abdelfattah al-Sisi today regarding the U.S.-Egyptian military assistance relationship and regional developments, including in Libya and Yemen.  President Obama informed President al-Sisi that he will lift executive holds that have been in place since October 2013 on the delivery of F-16 aircraft, Harpoon missiles, and M1A1 tank kits.  The President also advised President al-Sisi that he will continue to request an annual $1.3 billion in military assistance for Egypt.
But for those who think the U.S. should not lavish vicious tyrants with arms and money, don’t worry! During the call, “President Obama also reiterated U.S. concerns about Egypt’s continued imprisonment of non-violent activists and mass trials,” and “encouraged increased respect for freedom of speech and assembly and emphasized that these issues remain a focus for the United States.” To read that is to feel the sincerity and potency of those presidential words.
The move comes as the U.S. is also heavily supporting the Saudi-led bombing campaign in Yemen, also involving some of the region’s worst tyrants (also known as: the U.S.’s closest allies). So the U.S. is, as usual, standing shoulder to shoulder with some of the region’s most oppressive regimes, whose survival at least partially depends on the abundant U.S. largesse they receive, once again provoking that age-old mystery: Why do they hate us?  
Obama’s move is as unsurprising as it is noxious, as American political elites — from Bill and Hillary Clinton to Henry Kissinger and Madeleine Albright — along with the Israeli Right have been heaping praise on Sisi the way they did for decades on Mubarak. (“I really consider President and Mrs. Mubarak to be friends of my family,” said Hillary Clinton in 2009. “So I hope to see him often here in Egypt and in the United States.”)
Who is more tragically propagandized: those who actually believe that U.S. foreign policy is motivated by a desire to spread freedom and democracy for women, gays, and human beings generally, or those who scoff with unbridled contempt whenever the suggestion is made with a straight face?

====

No comments:

Post a Comment