Trước khi đọc tiếp, Thuần xin nhắc lại với ACE, trong và ngoài nước, những lời cảnh báo của bác Khả:
“Con đường dân chủ hóa Việt Nam sẽ còn rất dài, rất xa khi chưa có nỗ lục vận động khai triển và phát huy dân trí. Con đưòng dân chủ sẽ không những dài, xa vời vợi mà còn tăm tối đầy chông gai khi dân trí vẫn bị những hư cấu hình bóng của những tên gian manh phản quốc phi dân chủ như Hồ Chí Minh, Ngô Đình Diệm v.v nhập nhằng bao phủ; khi những nỗ lực đấu tranh vẫn bị trì kéo bởi “tấm giẻ rách ba que” với quá khứ hư cấu bịp bợm VNCH. Dân Trí không thể có khi sự thật chính trị không được sòng phẳng trao đổi và phơi bày. Và Dân Chủ không thể có khi không có, chưa có, và KHÔNG XÂY DỰNG DÂN TRÍ. DÂN TRÍ là ý thức, là hiểu biết về quyền hạn công dân; là khả năng xác định, khả năng khẳng định quyền của ngưòi dân, tính giới hạn của nhà nước, sự can đảm thể hiện dân quyền. Khi không có dân trí thì bất cứ chế độ nào, cơ chế nào, cũng đều trở thành phi dân chủ độc tài; và đảng phái nào cũng sẽ tự nhiên trở thành những con chó sói cấu xé bóc lột nhân dân và làm hại đất nưóc như các chế độ Ngụy đã từng làm; và đảng CSVN đã và đang làm.
Đồng bào, giới trẻ dấn thân cho nền dân chủ thật sự, xin hãy tố cáo, vạch mặt, và tránh xa những tổ chức dựa vào “giẻ rách ba que” của chế độ Ngụy đã chết. Hãy cảnh giác, vạch mặt và tránh xa những nhóm ngưòi hoạt đầu ve vãn thừa nhận chế độ, vai trò tòan trị của Đảng CSVN, hư cấu Hồ Chí Minh. Chúng ta cùng quần chúng thúc đẩy ý thức dân chủ và cùng đứng lên ĐẤU TRANH ĐÒI LẠI QUYỀN DÂN CHỦ CỦA CHÚNG TA thẳng thắn và không tưong nhượng.
Đây là giải pháp DUY NHẤT.”
(NKPTC)
Tự Do không thể tồn tại khi không có Dân Trí
(Liberty can not be preserved without general knowledge among people.) (August 1765) John Adams
(Liberty can not be preserved without general knowledge among people.) (August 1765) John Adams
——————-
VC luyện Song Thủ Hổ Bác bị Tàu Hoả Nhập Ma
Hữu Nguyên (huunguyen@saigontimes.org)
– Hữu Nguyên-
Hươu là loài thú hiền lành, chỉ ăn cỏ để sống. Khi bị thú dữ tấn công, chỉ chạy trốn. Khi bị thú dữ bắt ăn thịt, chỉ biết kêu tang thương… Vậy nên Khương Thái Công, khai quốc công thần nhà Chu thế kỷ 12 trước Công nguyên, mới ví bách tính trong thiên hạ thiện lương, đáng thương như hươu; và những cuộc tranh đoạt thiên hạ là “Đuổi Hươu ở Trung Nguyên”. May mắn, Con Hươu của Saigon Times tuy thiện lương đáng thương, nhưng nhờ được chân truyền nội lực cửu dương thần công 4000 năm của dân tộc Việt, lại tinh thông Độc cô Cầu bại Kiếm cùng Càn khôn Đại nã di Chưởng, tâm lại thấm nhuần Kinh Lăng Nghiêm, mắt có kính chiếu yêu, nên Con Hươu đi đến đâu, CS bàng môn ngoại đạo, VC nằm vùng đều lộ nguyên hình…
*
Mới đầu tháng 4 mùa Quốc Hận năm 40, ông Tám đã thấy trong lòng không biết bao nhiêu nỗi đau đớn, uất ức, chua xót, cảm khái… trước vận nước lòng dân. Để giải sầu, ông cùng hai vị bằng hữu Hắc, Bạch lão nhân tụ tập uống ly rượu nhạt, tưởng nhớ đến những người thân yêu đã khuất, những kỷ niệm kinh hoàng cách đây 40 năm. Tuy chỉ có củ kiệu, khô mực, vài chai rượu, nhưng bạn hữu đều là người đội trời đạp đất, lời lời tâm huyết, nên ai ai cũng hào khí can vân. Đang trò chuyện tâm đắc, bỗng thấp thoáng một hán tử hình hài khôi vĩ, râu hùm, hàm én, chân đi hài làm bằng da báo, đầu đội mũ cói rộng vành, vai khoác hồ lô, lưng cài thanh đại đao, ào ào đi vô bàn tiệc, điệu bộ cực kỳ dũng mãnh… Vừa thấy hán tử, ông Tám vội đứng dậy vái chào cực kỳ cung kính:
– Nghe danh Con Hươu Đại Hiệp đã lâu, thấy mặt Đại Hiệp cũng nhiều, nhưng tại hạ thân phận hèn mọn, luôn luôn ở tít tắp phía xa không được diện kiến. Mãi hôm nay, mới có được cái hân hạnh thù tiếp Đại Hiệp vài ly rượu nhạt…
Ông Tám miệng nói, tay cầm chai rượu Mao Đài rót đầy chén rồi dâng lên. Con Hươu thần quang loang loáng nhìn hai vị bằng hữu trong một thoáng rồi cầm chén rượu thản nhiên ngửa cổ nốc cạn một hơi. Xong tay áo phất nhẹ, Đại hán ung dung ngồi xuống ghế đá, cất giọng sang sảng:
– Ta một mình một ngựa chạy vòng quanh thế giới, chạy suốt đêm qua rồi chạy liền hôm nay, đến đây báo cho ngươi biết, mùa Quốc Hận 30.4 năm nay, tà ma ngoại đạo CS, VC nằm vùng xuất hiện rất nhiều tại hải ngoại… Nhất là ở Mỹ và Canada. Ta đã dùng kính chiếu yêu, khiến chúng phải lộ nguyên hình cho cộng đồng phản đối, tảy chay…
Ông Tám khoan khoái tính lên tiếng, Bạch Diện lão nhân đã vội nói:
– Bẩm Con Hươu Đại Hiệp, năm nào chả thế, cứ đến mùa Quốc Hận tháng Tư là CS, VC vùng đua nhau tung hoả mù, hí lộng quỷ thần, bầy đặt nào là vinh danh, tri ân, kỷ niệm thành lập cái này cái nọ, để người Việt hải ngoại tiệc tùng ca hát nhảy múa um xùm, rồi VC tuyên truyền với người Việt trong nước và thế giới là “Việt kiều yêu nước” hải ngoại cũng thi nhau tổ chức ăn mừng VC cướp được Miền Nam.
Con Hươu gật gù:
– Ngươi nói rất đúng. Có nhiều tổ chức, hội đoàn, đoàn thể, không hề thành lập vào năm 1975, nhưng cũng bị VC giật dây, ầm ĩ hô hào tổ chức dạ tiệc, dạ vũ, ăn mừng 40 năm thành lập.(sic) Nhiều quốc gia, mãi đến mấy năm sau thảm kịch 1975, mới nhận người Việt tỵ nạn, vậy mà cộng đồng ở đó cũng bị VC giật dây, đua nhau tổ chức 40 năm người Việt định cư.(sic) Đã vậy, một số người Việt tên tuổi tại hải ngoại, như nhà văn, nhà báo, nghị viên, dân biểu, thượng nghị sĩ… lại đua nhau làm lòng dân hoang mang, phân hoá, khi họ i um lộng hành chữ nghĩa, kẻ thì bảo Ngày Quốc Hận 30.4 là Ngày Tìm Tự Do, kẻ thì bảo đó là Ngày Tỵ Nạn, kẻ lại bảo đó là Ngày Nhân Quyền, kẻ lại phùng mang trợn mắt bảo đó là Ngày Nam Việt Nam…
Hắc Diện lão nhân đứng dậy, phẫn nộ:
– Thưa có phải Đại Hiệp nói Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải, Chu Tất Tiến, GS Nguyễn Ngọc Bích?
Con Hươu gật đầu:
– Đúng vậy. Những người này bề ngoài thì ra vẻ có lòng, đi đâu cũng mang theo Cờ Vàng, miệng lúc nào cũng nói chống cộng, nhưng không hiểu sao họ lại làm những chuyện trái khoáy như vậy? Ta biết, mấy người anh của Nguyễn Ngọc Bích như Nguyễn Ngọc Trác, Nguyễn Ngọc Linh, Nguyễn Ngọc Phách đều là những người tài ba, có lòng yêu nước, xưa nay đều son sắt một lòng tin tưởng 30.4 là Ngày Quốc Hận của nước VN, của cả dân tộc Việt Nam. Vậy mà Nguyễn Ngọc Bích lại khăng khăng bảo đó là Ngày Nam Việt Nam.
Bạch Diện lão nhân dõng dạc:
– Đại Hiệp yên tâm. Dù tụi VC có ba đầu sáu tay, thì lòng dân Việt đều trên dưới một lòng, quyết tưởng niệm 40 Năm Quốc Hận 30.4 thật long trọng, một mặt tố cáo tội ác CS với thế giới, một mặt tổ chức biểu tình chống cộng thật rầm rộ khắp nơi…
Con Hươu cất tiếng cười vang như long ngân hổ tiếu làm cho bụi trần rơi lả tả:
– Ha, ha, ha… Ta biết, ta biết. Nhớ lại 10 năm trước, tưởng niệm 30 Năm Quốc Hận 30.4, tại Úc, chỉ riêng Sydney đã có cuộc biểu tình 15,000 người tham dự. Ngày đó, trang nhất của báo Saigon Times đăng tin và hình ảnh những cuộc biểu tình Quốc Hận 30.4 ở Mỹ, Anh, Pháp, Úc… khiến lòng người ai ai cũng nức lòng và bè lũ VC đều kinh tâm động phách.
Nói đến đó, Con Hươu bỗng thở dài, cúi đầu:
– Cha chả… cha chả… Tưởng niệm 30 Năm Quốc thì khí thế như vậy, không biết năm nay tưởng niệm 40 năm Quốc Hận rồi sẽ ra sao?…
Nói đến đó, Con Hươu cảm khái ngâm hai cầu thơ: “Những người muôn năm cũ… Hồn ở đâu bây giờ?” Giọng ngâm buồn sũng của Con Hươu chưa dứt, ông Tám đã hai tay nâng chén rượu mời. Con Hươu lắc đầu, tiếng sang sảng:
– Nói cho các ngươi biết, dân tộc Việt Nam ai ai cũng có cái thù bất cộng đái thiên với cộng sản. Cũng vì thù cộng sản nên ta quyết một tay nắm ám khí sinh tử phù một tay vung viết đánh đông dẹp bắc. Thằng nào là cộng sản thứ thiệt thì cho xơi ám khí. Thằng nào dại dột thân cộng thì giải thích cho họ hiểu. Một tên ló, bút chiến một tên, mười tên ló, ta đánh cả mười, mà ngàn tên ló ta cũng dư sức đánh cả ngàn tên. Ta biết các ngươi cũng là người nghĩa khí, sẵn sàng hy sinh cho sự nghiệp chống cộng quang phục quê hương, nên ta khuyên các ngươi phải luyện cho được cặp mắt Tôn Ngộ Không, biết nhìn ra bản chất yêu tinh của những kẻ nằm vùng, cho dù chúng có ngoại hình gì gì đi nữa… Đây ta cho ngươi coi bức hình này là ngươi hiểu ý của ta…
Nói xong, Con Hươu lấy từ trong hồ lô một bức tranh lụa. Nhìn bức tranh, ông Tám giật mình ngạc nhiên thấy có vẽ một người mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đang ngồi vẽ, tay phải thì vẽ cờ Trung Cộng, còn tay trái thì vẽ cờ Trung Hoa Quốc Gia. Kế đó, có một bức vẽ nhỏ hơn. Nhìn bức vẽ Con Hươu nhận ra ngay đó là người Việt. Người này trông tuy lớn tuổi, nhưng miệng cũng cười hềnh hệch giống hệt Châu Bá Thông, tay phải thì đang vẽ cờ VNCH, còn tay trái thì vẽ cờ máu VC. Nhìn hình vẽ, ông Tám tóa hỏa, miệng há hốc không ngậm lại được. Thấy ông Tám như vậy, Con Hươu giải thích:
– Bức tranh này vẽ người mặc áo Tôn Trung Sơn đang luyện võ Song Thủ Hổ Bác. Tranh được vẽ vào năm 1949 khi cuộc chiến Quốc Cộng tại Trung Hoa kết thúc với chiến thắng của cộng sản. Tuy môn võ Song Thủ Hổ Bác quán tuyệt võ lâm nhưng chỉ có giá trị trong võ học. Ngoài võ học, những ai muốn áp dụng chiêu Song Thủ Hổ Bác đều là những người thích đi hàng hai để thủ lợi cả hai phe. Thời chiến tranh Quốc Cộng tại Trung Hoa những kẻ học Song Thủ Hổ Bác đều là những tên muốn thủ lợi cả phía cộng sản lẫn phía tự do, hoặc đệ tử phản chủ, một mình mà thờ hai thầy. Người trong hình này là tướng Trương Hán Quang, trước theo Trung Hoa Quốc Gia, sau thấy cộng sản thắng thế liền ngả theo cộng sản nhưng vẫn muốn tận hưởng phú qúy vinh hoa tại Đài Bắc. Còn đây là bức vẽ một người cũng đang dùng chiêu Song Thủ Hổ Bác vừa chơi với VC lại vừa khoái hô hào chống cộng. Dưới này còn mấy chục người nữa cũng đang tập luyện Song Thủ Hổ Bác, bề ngoài đóng vai quốc gia, còn bên trong thì móc ngoặc với VC. Nhưng hoả hầu của họ còn kém, nên chân tay quờ quạng, mặt mũi xanh đỏ, nhìn là biết ngay VC nằm vùng. Nhà ngươi nên nhìn cho kỹ để sau này biết nhận diện ai chính ai tà, ai quốc gia, ai VC nằm vùng.
Ông Tám và hai vị bằng hữu Hắc, Bạch lão nhân cùng nhìn kỹ thì đều giật mình vì thấy có mấy gương mặt quen quen trong cộng đồng Canda, Mỹ, Úc… Góc trái ở cuối bức tranh vẽ một số người nữa, nhưng chẳng hiểu sao, những người này chân tay co giật, mắt trợn lòi con ngươi, thất khiếu đều ứa máu, bộ tịch đau đớn vô cùng. Cả ba người cùng thất thanh kêu “Ủa”… Con Hươu hiểu ý, chỉ tay vào góc trái cuối bức tranh:
– Những người này luyện song thủ hổ bác bị tầu hoả nhập ma, chân tướng VC nằm vùng bị lộ diện, nên người Việt yêu nước nhìn thấy ai cũng ghê tởm, mà VC cũng bỏ rơi vì hết sài nổi. Đó, các ngươi thấy họ đang dẫy chết đấy…
Bạch lão nhân xanh mặt:
– Thưa Đại Hiệp, dẫy chết như vậy thì bao lâu sẽ chết hẳn?
Con Hươu lắc đầu:
– Làm sao mà chết được. Những kẻ luyện song thủ hổ bác trong chính trị sẽ khổ sở suốt đời cha, đến đời con, đời cháu… Đau đớn vô cùng, muốn chết cho thoát nợ những không chết được. Họ sẽ bị chính vợ con, cháu chắt nghìn đời căm giận, xấu hổ, nguyền rủa. Vì dại dột đi theo VC, nằm vùng đánh phá cộng đồng, nên tâm họ lúc nào cũng bất chính, lửa tam muội thiêu đốt họ ở trong lòng, hình phạt ở ngay trong tâm trí, sống dở chết dở…
Ông Tám lắc đầu thương hại:
– Thưa Đại Hiệp Con Hươu. Xem ra xưa nay thời nào cũng vậy mà ở quốc gia nào cũng thế luôn luôn có loại hai lòng phản trắc, miệng nói một đằng tay làm một nẻo, tay phải vẽ cờ quốc gia còn tay trái lại vẽ cờ cộng sản…
Hắc lão nhân tiếp lời:
– Tại hạ cũng không hiểu sao, TNS Ngô Thanh Hải, mới đầu viết Dự Luật S-219 nói 30.4 là Quốc Hận là ngày tang thương của dân tộc VN xin Quốc Hội Canda nên chọn là Ngày Tháng Tư Đen. Vậy mà mấy ngày sau, dám muối mặt chọn ngày 30.4 làm ngày vui mừng kỷ niệm Ngày Hành Trình Tự Do. Thật là những kẻ lộn sòng chữ nghĩa.
Con Hươu mỉm cười:
– Các ngươi phải biết, hiện nay làm ăn với thế giới, VC cũng học hỏi chiêu Song Thủ Hổ Bác. Chúng luôn luôn tôn thờ chủ nghĩa tam vô, vô tôn giáo, vô gia đình, vô tổ quốc. Vậy mà bầy đặt tổ chức Giỗ Tổ Hùng Vương, kỷ niệm Hai Bà Trưng, tổ chức Lễ Giáng Sinh, Phục Sinh…
Ông Tám vội bẩm:
– Thưa Đại Hiệp, chúng là lũ khủng bố, chà đạp nhân quyền, vậy mà bây giờ chúng cũng vô Hội Đồng Bảo An LHQ, Uỷ Hội Nhân Quyền LHQ, rồi chúng còn đòi mang quân đi bảo vệ hoà bình nữa chớ.
Con Hươu gật gù:
– Ta biết, ta biết. Nhưng các ngươi phải hiểu, có những chuyện chỉ có những người chánh nhân quân tử làm được, còn ba cái quân tiểu nhân bất nghĩa tội ác rê rê như VC thì đừng hòng mó tay vào. Xưa nay, có những chuyện mà kẻ gian tà bất lương làm thì thành công mà người ngay thẳng chánh trực làm thì ôm thất bại nặng nề. Bởi vì sao? Bởi vì quân tiểu nhân bất tiếu chỉ chăm chút vô điều ác điều lợi, làm sao làm được những chuyện chỉ nhắm vào điều nghĩa của người chánh nhân quân tử. Cũng như, người ngay thẳng chánh trực làm sao làm được những chuyện lén lút, khuất lấp, gạt gẫm, mưu mẹo, hạ đẳng như kẻ gian tà bất lương VC. Nhè ông thầy tu mà biểu đi giết người, đốt nhà, cướp của thì sao được. Cũng như, nhè một thằng cường sơn cướp đảng mà biểu giảng kinh thì làm sao cho xong. VC là những kẻ gian ác lọc lừa ai cũng biết, ai cũng né, mà học đòi làm những chuyện của người quân tử, thiên hạ không cười vô mặt mới là chuyện lạ. Vì thế, các ngươi hãy tin lời ta nói, tương lai không xa, chế độ VC sẽ sụp đổ, dân tộc Việt Nam sẽ được tự do, sung sướng, hạnh phúc. Chỉ khổ cho những tên ăn cơm quốc gia thờ ma CS, bị tàu hoả nhập ma, đau đớn vô cùng, muốn chết cho thoát nợ nhưng không chết được, và chúng sẽ bị chính vợ con, cháu chắt nghìn đời của chúng, mãi mãi căm giận, xấu hổ, nguyền rủa.
Hữu Nguyên
huunguyen@saigontimes.org
huunguyen@saigontimes.org
40 Năm Quốc Hận 30.4
Trong số những ngày tháng đáng nhớ nhất của lịch sửViệt Nam thời hiện đại, Ngày Quốc Hận 30.4.75 là ngày đánh thức những đau đớn tột cùng, những kỷ niệm kinh hoàng nhất của đông đảo người Việt trên khắp thế giới. Vì vậy, mỗi năm bước vào tháng Tư, hầu hết người Việt đều có những suy tư, ám ảnh, hồi tưởng, cùng những trăn trở, thao thức nhớ lại những kỷ niệm thương tâm, những tử biệt sinh ly, của những người thân yêu còn sống hoặc đã khuất. Đặc biệt, năm nay, đúng 40 năm kể từ khi cộng sản chiếm được Sàigòn, Ngày Quốc Hận 30 tháng 4 đã có một giá trị đặc biệt đối với người Việt trong nước cũng như hải ngoại.
Mỗi năm đến tháng Tư, các cơ quan truyền thông, ngôn luận trên thế giới, nhất là truyền thông Việt ngữ, đều có bài và hình ảnh xoay quanh đề tài chiến tranh Việt Nam. Tuy cùng một sự kiện, một biến cố lịch sử, mỗi tờ báo, mỗi đài truyền hình, truyền thanh, mỗi tác giả, tùy theo vị thế chính trị, sự hiểu biết và góc độ đứng khác nhau, đều có những dị biệt nhất định trong việc mô tả, đánh giá cuộc chiến tranh Việt Nam. Bên cạnh đó, thời gian 40 năm, cùng những biến đổi trên thế giới, chuyển biến trong nhân tâm, trong nhận thức, cũng là những yếu tố quan trọng khiến nhiều người, nhiều báo chí, ký giả… có những thay đổi trong việc nhìn nhận và đánh giá cuộc chiến tranh Việt Nam. Trong số đó, có những thay đổi, không hẳn là kết quả của một thái độ khách quan hơn, khôn ngoan hơn, đến gần chân lý hơn, mà nhiều khi lại là hậu quả của sự suy thoái lý trí, nghiêng ngửa lập trường, cùn nhụt nhuệ khí, mòn mỏi lương tâm, nhân nhượng trước thế lực kim tiền, danh vọng… do cộng sản thao túng.
Hiển nhiên, 40 năm là một thời gian đủ dài để mỗi người Việt Nam đủ bình tĩnh có những suy nghĩ chín chắn về nguyên nhân, diễn tiến cùng những hậu quả của cuộc chiến tranh Việt Nam, và vai trò, trách nhiệm cùng chỗ đứng của mình trong cuộc chiến tranh đó.
Nhân dịp tưởng niệm 40 năm Quốc Hận 30 tháng 4, chúng tôi xin trình bầy cùng quý vị những gì chúng tôi đã son sắt một lòng tin tưởng trong suốt gần nửa thế kỷ, cùng những suy nghĩ về cuộc chiến tranh Việt Nam. Hy vọng, bài viết của chúng tôi sẽ được bạn đọc đóng góp, chia sẻ.
CHIẾN TRANH VN LÀ CUỘC CHIẾN CHỐNG CS XÂM LĂNG
Suốt thời gian chiến tranh Việt Nam cũng như sau khi chiến tranh Việt Nam kết thúc, quan điểm cho rằng chiến tranh Việt Nam là một cuộc nội chiến đã hiện diện trong đầu óc phần đông người ngoại quốc cũng như một số người Việt thuộc loại ba phải, hoặc thành phần thứ ba, hoặc thân cộng. Nguyên nhân chính dẫn đến quan điểm này là do họ không hiểu rõ bản chất của cuộc chiến tranh Việt Nam, tham vọng của đảng cộng sản Việt Nam và chính sách xuất cảng cách mạng nhuộm đỏ toàn cầu của cộng sản quốc tế.
Thực tế, nếu nhìn vào bản chất cùng nguyên ủy dẫn đến cuộc chiến tranh Việt Nam ta sẽ thấy đó là một cuộc chiến tranh xâm lăng do cộng sản Bắc Việt chủ trương với sự hậu thuẫn của CS quốc tế. Nếu nội chiến là cuộc chiến tranh bắt nguồn từ những mâu thuẫn về quyền lợi giữa các thế lực trong một quốc gia thì trái lại, xâm lăng là cuộc chiến tranh của một quốc gia nhằm thôn tính bờ cõi, lãnh thổ một quốc gia khác có chủ quyền.
Trong chiến tranh VN, ngay từ năm 1954 dưới sự chỉ đạo của cộng sản quốc tế, cộng sản VN đã cố tình gài người ở lại miền Nam với trách nhiệm phá hoại, nằm vùng hậu thuẫn cho cuộc xâm lăng thôn tính Miền Nam sau này. Đến nghị quyết hội nghị lần thứ 15 của ban chấp hành trung ương đảng cộng sản khóa 2 thông qua vào tháng 1 năm 1959 cũng ghi rõ sách lược đưa bộ đội chính quy cùng vũ khí của Nga, Hoa từ Bắc vô Nam để thực hiện cuộc xâm lăng Miền Nam. Thi hành nghị quyết này, không đầy 5 tháng sau, ngày 19 tháng 5 năm 1959, cộng sản Hà Nội cho thành lập tuyến đường vận tải quân sự chiến lược gọi là đường mòn Hồ Chí Minh. Kể từ đó, binh lính, vũ khí lũ lượt đổ vào Nam. Hậu quả của việc đưa người, vũ khí vào Nam đã dẫn đến một loạt biến cố tại Bến Tre, Ấp Bắc vào cuối năm 1959, đầu năm 1960.
Ngày nay, ngay cả những trang web điện tử chính thức của CSVN cũng xác nhận, sự hiện diện của cái gọi là “Quân đội nhân dân Việt Nam” và đảng cộng sản Việt Nam tại Miền Nam ngay từ cuối thập niên 1950. Cụ thể, trang web của chính phủ VC đã ghi rõ, tại Cà Mâu năm 1961, Nguyễn Tấn Dũng 12 tuổi đã “tham gia Quân đội Nhân dân Việt Nam”, và được kết nạp đảng CSVN ngày 10.6.67.
Như vậy rõ ràng đây là một cuộc chiến xâm lăng mà cộng sản quốc tế gọi là xuất cảng cách mạng nhằm thôn tính Việt Nam Cộng Hòa, một quốc gia có chủ quyền, có dân, có chính phủ và quốc gia đó đã được quốc tế công nhận. Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, một tổ chức bù nhìn do cộng sản nặn lên, nhằm tạo cho cuộc chiến tranh tại Miền Nam là một cuộc nội chiến đã hoàn toàn bị rữa nát và bị chính cộng sản Hà Nội khai tử ngay sau khi chiếm được Miền Nam.
Đồng ý phần lớn những người tham gia cuộc chiến tranh VN ở cả hai bên chiến tuyến đều là người Việt Nam, nhưng điều đó không phải là yếu tố then chốt để kết luận cuộc chiến tranh đó là cuộc nội chiến. Nếu chỉ căn cứ vào yếu tố đồng chủng ở hai bên chiến tuyến mà đi đến kết luận đó là cuộc nội chiến thì e rằng, nếu Trung Cộng xua quân đánh Hồng Hồng Kông, Ma Cao, Đài Loan, hoặc Bắc Hàn xua quân chiếm Nam Hàn… ta cũng cho đó là những cuộc nội chiến hay sao?
Rõ ràng, bất cứ ai hiểu rõ bản chất của đảng cộng sản, tiểu sử của Hồ Chí Minh cùng diễn biến của cuộc chiến tranh Việt Nam, đều phải thừa nhận, chính cộng sản Bắc Việt, đứng đầu là Hồ Chính Minh đã gây nên cuộc chiến Tranh Việt Nam, khiến mấy triệu người bị thảm tử và đất nước Việt Nam bị lạc hậu cả nửa thế kỷ so với thế giới.
Tháng 3 năm 2000., trong một bài viết trên tờ tuần báo Việt Mercury, nhan đề “Một quan điểm về vụ Triển lãm chân dung Hồ Chí Minh” của Trần Trường tại Hoa Kỳ, ông Robert Templer đã xác nhận một sự thật kinh hoàng: “Chính Hồ Chí Minh đã khởi sự một cuộc chiến tranh sát hại 3 triệu người Việt Nam”. Ông Robert Templer là một người ngoại quốc, nhưng là một nhà trí thức có tầm cỡ lại được sống tại Việt Nam, giao tiếp với những người cộng sản, nên ông đã nhận ra vai trò cộng sản quốc tế của Hồ Chí Minh và nguyên nhân đích thực dẫn đến cuộc chiến tranh Việt Nam.
Đúng ra, vai trò và bản chất cộng sản quốc tế trong con người Hồ Chí Minh không phải chỉ bắt đầu khi cuộc chiến tranh xâm lăng Việt Nam mở màn vào năm 1959, mà đã bắt đầu ngay từ khi Hồ Chí Minh tham gia hội nghị thành Tours của Đảng Xã Hội Pháp vào ngày 25 tháng 12 năm 1920. Lúc đó Hồ Chí Minh mới trên dưới 25 tuổi. Tại hội nghị này, Hồ Chí Minh đã đọc diễn văn kêu gọi tuyên truyền tư tưởng cộng sản trong các nước thuộc địa bao gồm cả Việt Nam.
Trong đại hội lần thứ 5 của Quốc tế cộng sản được tổ chức tại Mạc Tư Khoa từ 17.6 đến 8.7.1924, Hồ Chí Minh với tư cách đại biểu của đảng cộng sản Pháp cũng đã đọc một bản tham luận cho rằng, “vấn đề giải phóng dân tộc chỉ là một bộ phậncủa cách mạng vô sản và chuyên chính vô sản”. Sau này, trong một bài viết nhan đề, “Con đường dẫn tôi đến chủ nghĩa Lenin” Hồ Chí Minh cũng đã cho rằng, “Chỉ có chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản mới giải phóng được các dân tộc bị áp bức và những người lao động trên thế giới khỏi ách nô lệ.”
Đây là một quan niệm sai lầm và cực kỳ nguy hiểm. Chính vì quan niệm sai lầm này nên chủ nghĩa cộng sản quốc tế đã vội vã dùng Hồ Chí Minh như là một lá bài trong mưu toan bành trướng thế lực cộng sản quốc tế tại Việt Nam. Và cũng vì vậy, Hồ Chí Minh đã xách động một cuộc chiến tranh xâm lăng Miền Nam kéo dài suốt 16 năm trong khi những quốc gia khác trong vùng Đông Nam Á, với tinh thần quốc gia thuần túy, đã thực hiện cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc thành công và phát triển thịnh vượng để trở thành những quốc gia phú cường, mà không cần tới chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản.
Trong thời gian trên dưới một thập niên, từ cuối thập niên 1940 đến đầu thập niên 1950, cộng sản quốc tế, cụ thể là cộng sản Tàu và Nga đã cố tình xuất cảng cách mạng, hay nói cách khác, đã xâm lăng dưới chiêu bài khởi nghĩa, đồng khởi, nổi dậy, giải phóng, tại một loạt các quốc gia trên thế giới trong đó có Burma, Mã Lai, Phi Luật Tân, Nam Dương… May mắn, những quốc gia này không có những lãnh tụ cộng sản cáo già như Hồ Chí Minh và họ cũng không giống Việt Nam cùng chung biên giới với Trung Cộng, nên các quốc gia đó đã thoát khỏi thảm họa thôn tính của cộng sản.
Trong khi ông Robert Templer hiểu rõ bản chất của Hồ Chí Minh thì rất tiếc, một số người Việt Nam lại không hiểu như vậy. Thậm chí, có người còn ngây thơ cho rằng, Hồ Chí Minh là một người quốc gia chân chính, một người Việt yêu nước nồng nàn. Có người còn ấu trĩ tới độ cho rằng, chỉ vì Mỹ thờ ơ trước nguyện vọng của Hồ Chí Minh nên Việt Nam mới rơi vào qũy đạo cộng sản. Những người Việt ngây thơ này đã viện dẫn, vào tháng 9, tháng 10 năm 1945, Hồ Chí Minh đã viết cả chục lá thư cho tổng thống Truman xin Mỹ bảo hộ cho Việt Nam. Nếu lúc đó tổng thống Truman quan tâm đến nguyện vọng của Hồ Chí Minh, hai dân tộc Việt Mỹ đã không phải trải qua một cuộc chiến dai dẳng và nghiệt ngã.
Hồ Chí Minh viết thư cho Truman là chuyện có thật. Tuy nhiên, khi viết những lá thư đó, Hồ Chí Minh chỉ có ý muốn dùng Mỹ hất cẳng Pháp, giành “độc lập” cho Việt Nam, để rồi sau đó, một khi Việt Nam không còn là thuộc địa của Pháp, Hồ Chí Minh sẽ quay ra phản bội Mỹ, biến Việt Nam thành chư hầu của cộng sản Nga, Tàu. Thời gian đó, Mỹ biết rõ tiềm lực của Việt Minh, uy tín của Hồ Chí Minh đồng thời cũng biết y là con bài của cộng sản quốc tế, nên tổng thống Truman đã không chấp thuận hậu thuẫn Hồ Chí Minh. Có điều, Mỹ chọn con đường hậu thuẫn Pháp ngăn chặn làn sóng đỏ tại Việt Nam, trên phương diện toàn cầu, chiến lược đó đúng, nhưng trong bối cảnh chống thực dân, giải phóng đất nước của người Việt Nam vào thời điểm ấy, chọn lựa đó là một sai lầm. Việc Mỹ chọn Pháp là đồng minh đã khiến cộng sản thành công phần nào trong việc tuyên truyền, đồng hóa Mỹ với Pháp, kẻ đã xâm lăng và đô hộ trên đất nước Việt Nam suốt một thế kỷ. Hậu quả, CS Hà Nội đã thực hiện cuộc chiến tranh xâm lăng Miền Nam, dưới chiêu bài “chống Mỹ cứu nước”, được nhiều người hiểu lầm cho rằng “nội chiến”.
VNCH KHÔNG PHẢI LÀ TAY SAI CỦA ĐẾ QUỐC
Quan niệm thứ hai khá phổ biến cho rằng cả hai bên, cộng sản Miền Bắc và người Việt quốc gia ở Miền Nam, đều là tay sai của đế quốc. Nhiều người lý luận, cả CS Hà Nội lẫn VNCH đều nhận sự giúp đỡ của các cường quốc, nên đều là “tay sai” của các đế quốc.
Nhà văn nữ cộng sản Dương Thu Hương cũng rêu rao, “Bộ đội Bắc Việt dùng súng của Nga, Tàu trong khi người lính Miền Nam dùng súng của Mỹ, Pháp, cùng lao vào bắn giết nhau trong một trò chơi cay độc và tàn nhẫn nhất của tạo hóa.”
Sự thực, chiến tranh Việt Nam hoàn toàn không phải là “trò chơi của tạo hóa” mà là một cuộc chiến do con người gây ra. Con người đó là Hồ Chí Minh, là cộng sản Hà Nội, những người từng có thời được Dương Thu Hương ca ngợi, cổ võ như những anh hùng.
Thực tế, nhìn vào cuộc chiến tranh VN, ta phải thừa nhận, nếu không có sự hậu thuẫn của Hoa Kỳ và đồng minh, chắc chắn cộng sản Hà Nội với sự hậu thuẫn tối đa tiền của, vũ khí của cộng sản Nga, Tàu, đã thôn tính Miền Nam từ lâu. Và như vậy, thảm trạng cải cách ruộng đất sẽ xảy ra không phải chỉ ở Miền Bắc mà còn cả ở Miền Nam.
Đồng ý, chính cuộc chiến tranh Cao Ly trên bờ sông Áp Lục vào cuối năm 1950 đã khiến Hoa Kỳ theo đuổi một chính sách nhằm phong tỏa sự bành trướng của chủ nghĩa cộng sản quốc tế tại vùng Á Châu. Đó là lý do khiến tổ chức liên minh phòng thủ Đông Nam Á (SEATO) được thành lập vào năm 1954. Trong chiều hướng đó, việc Hoa Kỳ và quân đồng minh tham chiến tại Việt Nam chính là nằm trong sách lược ngăn chặn làn sóng đỏ trên toàn cầu của Hoa Kỳ chứ không thuần túy chỉ vì giúp Việt Nam.
Tuy nhiên, ta phải đồng ý, trên một số phương diện, sách lược đó của chính phủ Mỹ đã phù hợp với quyền lợi của dân tộc Việt Nam. Vì vậy sự hy sinh của trên 50 ngàn quân nhân Mỹ và sự đóng góp xương máu của hàng trăm ngàn lính Mỹ và Đồng Minh, trong cuộc chiến Việt Nam phải được thừa nhận là những hy sinh qúy báu bảo vệ tự do, dân chủ cho xã hội Miền Nam trong suốt 20 năm. Chính nhờ sự hy sinh về tính mạng và tiền của đó nên Miền Nam đã sản sinh được một thế hệ lớn lên trong tự do dân chủ và hàng chục triệu người Miền Nam có cơ hội hiểu được thế nào là tự do dân chủ. Đồng ý, trong hai mươi năm đó, tại Miền Nam, vì sự lũng đoạn của Phật giáo qua sự giật dây của VC, đã khiến xã hội Miền Nam trải qua những giai đoạn khủng hoảng thiếu dân chủ. Nhưng khi cộng sản chiếm được Miền Nam, bất cứ người Miền Nam nào cũng phải thừa nhận, ngay cả những ngày tháng đen tối nhất, mất tự do nhất trong xã hội Miền Nam trước đây cũng còn tốt gấp vạn lần so với cái gọi là “độc lập tự do” mà những người cộng sản đem vô.
Đồng ý, trong khi giúp đỡ VN, một số tướng lãnh, nhân viên hành chánh, ngoại giao Hoa Kỳ đã có những sai lầm nhất định trong quan hệ, quan niệm, phương thức hành xử quyền lực; Một số quân nhân các cấp Hoa Kỳ cũng đã vi phạm những sai lầm về quân phong, quân kỷ; Tuy nhiên, vượt lên trên tất cả những sai lầm không thể tránh khỏi đó, chúng ta phải đồng ý, sự giúp đỡ của Hoa Kỳ và đồng minh đối với Việt Nam Cộng Hòa là sự giúp đỡ chính đáng với mục tiêu tốt đẹp. Sự giúp đỡ đó cũng tương tự kế hoạch viện trợ Marshall trên 13 tỷ Mỹ kim để tái thiết Châu Âu thời hậu thế chiến 2. Sự hiện diện của Hoa Kỳ tại Việt Nam cũng tương tự như sự hiện diện của Hoa Kỳ tại Nhật Bản, Nam Hàn, Tây Đức trong suốt nửa thế kỷ qua, tại Bosnia, A Phú Hãn, Kuwait, Haiti, Kosovo, Iraq… trong thời gian gần đây.
Dĩ nhiên, sự giúp đỡ của Hoa Kỳ bao giờ cũng phải song song với những quyền lợi, ảnh hưởng nhất định cho chính Hoa Kỳ trong các lĩnh vực kinh tế, chính trị, văn hóa, giáo dục, quân sự… Tuy nhiên, bản chất thể chế chính trị của Hoa Kỳ xưa nay là thể chế cộng hòa lập hiến trong đó quyền tự do cá nhân được bảo vệ bằng hiến pháp và Hoa Kỳ là quốc gia có truyền thống tôn trọng những giá trị tinh thần cũng như quyền tự quyết của các dân tộc.
Bằng cớ hiển nhiên nhất, quân đội Mỹ đã có mặt tại Nam Hàn từ năm 1950, tại Nhật, Tây Đức từ năm 1945, nhưng Mỹ không hề đóng vai trò đế quốc đầu sỏ, bắt dân tộc Nhật, Đức, Đại Hàn bắn giết lẫn nhau. Và tuy ôm ấp tham vọng bành trướng, thôn tính, cộng sản Đông Đức và cộng sản Bắc Hàn đã không hiếu chiến, hiếu sát và đần độn đến độ xua quân xâm chiếm Tây Đức, Nam Hàn. Hai miền nước Đức thống nhất không đổ một giọt máu; Hồng Kông, Ma Cao sáp nhập với Trung Cộng không tốn một viên đạn, và hiện tại hai miền Nam Bắc Hàn chấp nhận ngồi lại để thương thuyết thống nhất đất nước. Đó là những thực tế hiển nhiên, chứng tỏ việc cộng sản Hà Nội thống nhất Việt Nam bằng cuộc chiến tranh xâm lăng khiến 4 triệu người Việt thảm tử, là một sai lầm nghiêm trọng, lịch sử dân tộc Việt Nam vĩnh viễn không thể tha thứ. Nếu CS Hà Nội không xâm lăng, Miền Nam – với sự phú cường thịnh vượng khiến Thủ Tướng Lý Quang Diệu phải ước mơ từ năm 1960 – đã phát triển vượt xa Nam Hàn, Đài Loan, Thái Lan…
CỘNG SẢN CŨNG LÀ NGƯỜI YÊU NƯỚC???
Quan niệm cho rằng “cộng sản cũng là người yêu nước” là một quan niệm ấu trĩ nhưng lại có màu sắc thời thượng được những người tự mệnh danh là trí thức trong xã hội Tây Phương cổ súy. Quan niệm này cũng bàng bạc trong tâm trí những người Việt hải ngoại xu thời lúc chạy theo Hoàng Văn Hoan, lúc xun xoe bên cạnh Bùi Tín. Đặc biệt, một số tổ chức chính trị tại hải ngoại, ôm ấp ảo tưởng chia ghế với VC, trong đó có Liên Minh Dân Chủ VN của ông Ngô Thanh Hải, cũng tung hô VC là người yêu nước, cần phải bắt tay để chống “hiểm hoạ Bắc phương”.
Ngoài ra, những người cộng sản tự nhận là “cộng sản chân chính” cũng luôn luôn cho họ là những người yêu nước. Xu hướng thời thượng mù quáng “cộng sản cũng là người yêu nước” này cũng giống hệt như thời kỳ nội chiến Tây Ban Nha có nhiều thành phần khoa bảng Tây Ban Nha cho tên đồ tể Stalin là “nơi nương tựa của hòa bình thế giới” là “ông già Noel thời hiện đại”. Nó cũng giống hệt như một số thành phần tự mệnh danh là trí thức nhưng chung thân bất mãn tại Miền Nam trước kia và hiện nay tại hải ngoại đi đâu cũng tỏ ra thần phục Hồ Chí Minh, tên đồ tể làm đủ chuyện đồi bại kể cả chuyện lấy vợ nhưng khai độc thân, ăn cắp văn thơ của người khác bảo là văn thơ của mình, viết sách tự ca ngợi mình rồi dán tên người khác…
Vậy cộng sản, nhất là người cộng sản chân chính, có bao giờ là người yêu nước hay không? Xin thưa, đã là người “cộng sản chân chính” thì không bao giờ là người yêu nước, vì họ đã thấm sâu trong tim óc tinh thần “quốc tế vô sản”.
Ngay từ khi bản “Tuyên ngôn đảng cộng sản” được xuất bản lần đầu tiên vào ngày 18 tháng 2 năm 1848, Karl Marx, thủy tổ của chủ nghĩa cộng sản đã khẳng định: Một thế giới đại đồng của những người vô sản sẽ được thiết lập trên căn bản không còn biên cương quốc gia và mọi người đều vô tổ quốc, vô gia đình, vô tôn giáo. Sau này, trong hàng trăm ngàn tấn tài liệu, chính sách, giáo điều, sách báo của cộng sản thế giới, trong đó có cả cộng sản Việt Nam, đều nhắc đi nhắc lại quan niệm tam vô trên và nhấn mạnh, người cộng sản phải là người đặt quyền lợi của đảng và phong trào cộng sản quốc tế lên trên quyền lợi quốc gia, gia đình và cá nhân.
Đồng ý, trong những nước cộng sản cai trị, đại đa số dân chúng đều là những người yêu nước. Nhưng chắc chắn những người yêu nước đó không thể nào là những người cộng sản. Nói tóm lại, đã là người yêu nước chân chính thì không thể nào là người tôn thờ chủ nghĩa cộng sản. Và ngược lại nếu đã tôn thờ chủ nghĩa cộng sản thì không thể nào là người yêu nước chân chính. Còn những ai tự nhận mình vừa là người cộng sản lại vừa là người yêu nước thì người đó hoặc không thành thực, hoặc chẳng là cả hai mà chỉ là kẻ xu thời.
TRONG CHIẾN TRANH VN, CẢ HAI CÙNG TÀN BẠO NHƯ NHAU
Một số người Việt tại hải ngoại cho rằng, trong chiến tranh Việt Nam, phía Việt Nam Cộng Hòa, Mỹ cũng có những hành động tàn bạo không kém phía cộng sản. Một số người thuộc loại “trí thức tháp ngà” không hề trải qua thực tế khói lửa của cuộc chiến tranh Việt Nam, sau thời gian tìm tòi trong sách vở, chui rúc trong thư viện, cũng vội tuyên bố: Mỹ đã phạm tội diệt chủng tầy trời tại Việt Nam!
Đồng ý, trong chiến tranh, việc bom rơi đạn lạc, người vô tội bị giết ở cả hai bên đều là điều không thể tránh khỏi. Đồng ý, trong chiến tranh, ở cả hai bên đều có những cá nhân, hay những đơn vị, vì căm thù, hoặc vì tình huynh đệ chi binh, thương xót đồng đội bị thảm tử, hoặc sống trong trạng thái kinh hoàng, khủng hoảng… mà có những hành động tàn nhẫn giết cả người vô tội. Tuy nhiên, có hai điểm quan trọng ta cần phải nêu lên ở đây.
Điểm thứ nhất, đứng về bản chất, chủ nghĩa cộng sản luôn luôn thừa nhận giáo điều, “cứu cánh biện minh cho phương tiện”. Giáo điều này nói một cách nôm na là nếu phải giết chết một làng toàn con nít để cứu đảng, cách mạng và lãnh tụ, người cộng sản sẽ vui vẻ làm. Xuất phát từ giáo điều này, cộng sản đã có cả một đội ngũ văn nô, ký nô quảng cáo rùm beng triết lý vợ sẵn sàng hy sinh chồng, mẹ sẵn sàng hy sinh con, con sẵn sàng tố cha mẹ… để bảo vệ lợi ích cách mạng và thế giới đại đồng cộng sản.
Tiêu biểu loại văn chương phi nghĩa, phi nhân này là tác phẩm Hòn Đất của Anh Đức, một tác phẩm trong đó có đoạn mô tả một bà mẹ Miền Nam chuốc rượu cho con uống say rồi gọi du kích về hành quyết con trai. Cũng từ quan niệm trên, hệ thống tòa án cánh mạng của cộng sản luôn luôn sẵn sàng làm cái việc “giết nhầm ngàn người vô tội còn hơn bỏ sót một người có tội”. Bên cạnh đó, chủ nghĩa cộng sản với giáo điều duy vật biện chứng pháp loại bỏ sự hiện hữu của tôn giáo, của linh hồn, của thế giới đời sau, đã khiến người cộng sản dễ trở thành những tên đồ tể sẵn sàng nhúng tay vào máu mà không hề thấy lương tâm cắn rứt, không hề lo ngại sẽ bị trừng phạt khi sang bên kia thế giới.
Trái lại, trong xã hội tự do, bao gồm cả Việt Nam Cộng Hòa, giáo điều phi nhân trên không thể nào có đất đứng. Nguyên tắc tố tụng của các xã hội tự do dân chủ là “thà tha nhầm còn hơn giết nhầm”. Xã hội tự do dân chủ cũng không chấp nhận quan niệm “cứu cánh biện minh cho phương tiện”. Xã hội tự do dân chủ cũng nhìn nhận sự hiện hữu của tôn giáo, linh hồn và thế giới đời sau cùng những sự thưởng phạt công minh dành cho những việc làm phải trái, đúng sai của một người khi còn sống trên dương thế.
Chính từ hai quan niệm giáo dục khác biệt như vậy, nên chế độ cộng sản đã đào tạo một hàng ngũ cán bộ rất sắt máu, tàn nhẫn và không từ chuyện gì là không làm, và làm một cách thanh thản thoải mái trên căn bản triết lý “duy vật biện chứng pháp”, nghĩa là không có thần, thánh, ma qủy, linh hồn gì cả. Trái lại, trong các quốc gia tự do dân chủ, ngay cả những người vì phận sự phải làm những việc hành quyết tội nhân, họ cũng cảm thấy bị dầy vò, đau khổ, ăn không ngon, ngủ không yên. Khác biệt quan trọng này đã khiến mức độ gây tội ác tại các nước cộng sản lên đến mức kỷ lục.
Bằng chứng, nhìn vào những cuộc thảm sát tập thể rùng rợn nhất trong lịch sử hiện đại, ta thấy có tới 90% xảy ra tại những quốc gia cộng sản. 10% còn lại xảy ra tại các quốc gia độc tài chuyên chế. Riêng tại các quốc tự do dân chủ, nếu có xảy ra những vụ giết người kinh tâm động phách chỉ là những trường hợp lẻ tẻ chứ không khi nào có những cuộc thảm sát tập thể do chính phủ thực hiện khiến mấy triệu người bị giết như cộng sản Căm Bốt đã làm; mấy chục triệu người bị thanh toán như ở Trung Cộng thời cách mạng văn hóa; hay cả triệu người bị mất tích âm thầm tại Nga thời Stalin… Còn tại Việt Nam, hàng trăm ngàn người bị CS giết trong những cuộc thảm sát thời kỳ cải cách ruộng đất, hay VC chôn sống bao nhiêu thường dân vô tội ở Huế… cũng là những chuyện rất thường.
Điểm thứ hai, sự trừng phạt đối với kẻ gây nên tội. Đối với các quốc gia tự do dân chủ, nếu một quân nhân, bất kể to hay nhỏ, nếu giết người vô tội dù là vô tình hay cố ý, quân nhân đó chắc chắn sẽ bị truy tố ra tòa án quân sự. Vụ án Mỹ Lai chấn động thế giới đã chứng minh quan điểm này. Trái lại, với cộng sản, từ xưa đến nay, ở bất cứ quốc gia cộng sản nào cũng không hề xảy ra tình trạng một cán bộ cộng sản cao cấp bị truy tố ra tòa về tội thảm sát người vô tội. Ngay cả những tên đồ tể cộng sản giết mấy triệu người Căm Bốt, thanh toán hàng trăm ngàn người chống đối tại Nga, hay những tên đầu sỏ soạn thảo chính sách cải cách ruộng đất giết hàng trăm ngàn người tại miền Bắc cũng đều thanh thản sống cuộc sống đế vương cho đến khi chết. Còn nếu có lãnh tụ cộng sản nào bị giết, thường là hậu quả của những cuộc thanh toán chính trị, không phải là từ sự thưởng phạt nghiêm minh của công lý.
Cũng vì sự khác biệt căn bản đó, nên một người lính Mỹ, dù là vô tình giết người vô tội tại Mỹ Lai, cũng ăn năn hối hận suốt đời. Trái lại, những người lính VC, dù đã cố ý giết mấy ngàn người vô tội tại Huế Tết Mậu Thân, cho đến nay ngót nửa thế kỷ trôi qua, không một ai tỏ ra ăn năn xám hối.
KẾT LUẬN
Có thể nói, bi kịch lớn nhất của chiến tranh Việt Nam là VC – kẻ ác, kẻ phi nghĩa – đã chiến thắng. Bi kịch đó đã tạo nên không biết bao nhiêu thảm kịch cho Việt Nam trong suốt 40 năm hậu chiến, và sẽ còn tiếp tục gây nên ngàn vạn cơn thác loạn cho dân tộc VN trong tương lai.
Vì vậy, thái độ đúng đắn nhất của tất cả những người Việt Nam, đặc biệt người cộng sản, là hãy cùng mạnh dạn nhìn thẳng vào cuộc chiến để nhận ra ai đúng ai sai, ai chính nghĩa, ai phi nghĩa. Tìm đến cái đúng sai ở đây không phải để trả thù mà là rút ra những bài học đau thương, ngỏ hầu dân tộc Việt Nam sớm thoát khỏi sai lầm hiện đang sa lầy: Tôn thờ một chủ nghĩa phi dân tộc như chủ nghĩa cộng sản. Một khi chuyện đúng sai trong cuộc chiến tranh VN đã minh bạch và những người cộng sản đã chấp nhận từ bỏ những tư tưởng phi dân tộc, khi đó mọi người Việt Nam mới thanh thỏa cùng bắt tay nhau xây dựng đất nước.
Tội lỗi gây ra trong quá khứ chỉ đáng được tha thứ khi nào những người làm nên tội có thiện chí, biết nhìn nhận lỗi lầm của họ và chấp nhận sự thưởng phạt nghiêm minh của công lý. Nếu Đức Giáo Hoàng đã biết xin lỗi cho những lầm lỡ, tội lỗi do Thiên Chúa Giáo gây nên cách đây cả ngàn năm; nếu Nhật Hoàng và thủ tướng Nhật đã biết xin lỗi các quốc gia Á Châu về những tang thương nước Nhật đã gây ra thời Đệ Nhị Thế Chiến,… thì tại sao những người cộng sản Việt Nam lại không có đủ can đảm để xin lỗi những tội lỗi mà họ đã gây ra cho dân tộc Việt Nam suốt cả gần thế kỷ? Nếu lãnh tụ Nelson Mandela đã chủ trương thực hiện sự thưởng phạt nghiêm minh của công lý đối với những kẻ phạm tội tại Nam Phi trước đó cả mấy chục năm; cũng như những tên CS có tội tại Đông Đức đã phải ra trước vành móng ngựa, thì tại sao những kẻ đã nhúng tay vào máu của hàng trăm ngàn người vô tội tại Việt Nam trong thời cải cách ruộng đất, tại Huế trong thời chiến tranh Việt Nam… lại không chịu sự thưởng phạt công minh của công lý? Tại sao, chính phủ cộng sản Hà Nội kêu gào người Việt hải ngoại quên quá khứ trong khi chính họ vẫn rêu rao đòi Mỹ phải bồi thường chiến tranh Việt Nam, phải giúp đỡ các nạn nhân của chất độc da cam mà Mỹ đã gây ra cách đây hơn 40 năm? Và tại sao trong khi cộng sản Hà Nội vẫn ra rả đòi Mỹ có trách nhiệm bồi thường nạn nhân của cuộc chiến tranh do chính cộng sản chủ xướng, thì họ lại cố tình tảng lờ không chịu trả lại nhà cửa, đất đai, của cải mà họ đã tịch thu của hàng triệu người Việt trong nước cũng như hải ngoại? Và tại sao trong cộng đồng người Việt tỵ nạn hải ngoại, có những người đã từng là nạn nhân của cộng sản, từng có thân nhân bị cộng sản thảm sát trong chiến tranh, từng biết rõ cộng sản là thủ phạm gây nên không biết bao cuộc thảm sát tại Việt Nam, nay chính những người đó, lại lớn tiếng kêu gọi mọi người quên tất cả để cùng bắt tay với cộng sản?
Tội lỗi trong quá khứ có thể tha thứ nhưng không thể quên. Lịch sử của một dân tộc không thể nào hoàn chỉnh nếu không có quá khứ. Nước Nhật vẫn có đài tưởng niệm những nạn nhân chiến tranh tại Hiroshima; ngọn lửa tưởng nhớ những người Do Thái bị thảm sát trong các lò thiêu người của Đức Quốc Xã vẫn liên tục cháy; sử sách của mỗi dân tộc đều ghi rõ công tội của các nhân vật cùng những biến cố quan trọng của lịch sử… Như vậy không có lý gì người Việt Nam lại cố tình quên đi những trang sử bi thương của dân tộc cùng những tội lỗi tày trời do chính người CSVN gây ra cho người Việt.
Với niềm tin son sắt như vậy, tôi thành tâm cho rằng, khi nào chuyện đúng sai trong cuộc chiến tranh Việt Nam chưa thực sự ngã ngũ mà mình đã vội vã khâm liệm, ngoảnh mặt quay đi, khiến những kẻ sai vẫn vênh váo kiêu căng cho mình là đúng trong khi những người đúng vẫn bị chụp mũ làm tay sai đế quốc, khi đó dân tộc Việt Nam chưa thể nào thực sự hòa hợp, hòa giải và đoàn kết.
Lịch sử của một dân tộc bao giờ cũng công minh trong việc đánh giá công và tội các nhân vật lịch sử. Hiện tại, và ngay cả tương lai mấy chục năm nữa, với sự a dua của những kẻ trí thức xu thời vô lương tâm, cộng sản có thể thao túng quyền lực, cố tình bóp méo lịch sử. Nhưng chắc chắn sẽ có ngày lịch sử trả lại chân diện đích thực, công tội đích thực cho các nhân vật, phe phái trong cuộc chiến tranh Việt Nam. Nước Nga, sau mấy chục năm, thần tượng Stalin hiện nguyên hình tên đồ tể; sau 70 năm thần tượng Lenin sụp đổ. Vì vậy, những tên đồ của dân tộc Việt Nam như Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, Võ Nguyên Giáp… không sớm thì muộn cũng sẽ bị nghiền nát dưới bánh xe lịch sử.
Hữu Nguyên
Gia Đình Bác Tám: Góp Ý với Trúc Hồ
LGT (huunguyen@saigontimes.org): Theo gương Gia Đình Bác Tám của nhà văn Hải Bằng, Saigon Times Úc Châu đã mở mục Gia Đình Bác Tám vào năm 2007, ghi lại tâm sự của một gia đình người Việt tỵ nạn gồm ông bà Tám và 5 người con, luôn luôn quan tâm đến cuộc đấu tranh bảo vệ chính nghĩa quốc gia trong cộng đồng người Việt hải ngoại. Sau đây là những suy nghĩ của G-8 về những lời tuyên bố gần đây của nghệ sĩ Trúc Hồ. (Nếu quý vị nhận được email này hơn một lần, xin thông cảm. Nếu email này làm phiền lòng quý vị, mong quý vị tha lỗi và cho biết.)
*
Ông Tám đang chúi mũi vào màn ảnh máy computer thì bá Tám đẩy cửa bước vô. Giật mình, quay ra, mặt mũi xanh lè như đèn đêm sòng bạc, ông ấp úng…
Ông Tám: Bà… bà… đi đâu mà về sớm vậy?
Bà Tám: Tui đi chợ mua con cá về nấu canh chua cho ông và các con ăn chứ còn đi đâu. Ủa, ông xem cái gì trên computer mà mặt ông xanh lè vậy?
Ông Tám: Tui đang coi mấy bài trên mạng…
Bà Tám: Chèn đét ơi, lại mạng internet! Tui đã nói với ông bao nhiêu lần, trên mạng internet, vàng thau lẫn lộn. Khi nào coi là phải có tui bên cạnh hướng dẫn, kẻo không ông dễ bị tàu hoả nhập ma vì ăn phải bả VC, rồi chệch hướng lung tung lắm đó…
Ông Tám: Bà nói chi mà kỳ rứa. Tui mà bị chệch hướng…
Bà Tám: Không ai nói mạnh được ông ơi. Gần mực thì đen, gần đèn thị sáng. Ông bà mình nói chẳng có sai. Cứ coi riết ba cái bài viết của mấy tên VC nằm vùng là sớm muộn gì ông cũng héo úa con bò cạp rồi chệch hướng cho coi. Mà ông đang coi cái gì vậy?
Ông Tám: Tôi đang coi những lời tuyên bố của Trúc Hồ…
Bà Tám: Trúc Hồ tuyên bố sao?
Ông Tám: Trúc Hồ tuyên bố cộng đồng người Việt hải ngoại mình phải TÔN TRỌNG nhà nước Việt cộng, vì VC là một chính quyền hợp pháp, có bang giao với nước ngoài, và nhất là chớ kêu gọi lật đổ cái nhà nước VC đó, vì kêu gọi như vậy là hoàn toàn sai! Rồi Trúc Hồ còn bảo người Việt hải ngoại mình chẳng cần tranh đấu gì với VC cả, chỉ cần nói lên sự thật ắt sẽ có Dân chủ và Tự do. Rồi muốn gì nữa thì XIN VC chứ đừng ĐÒI, vì mình không được quyền đòi.
Bà Tám: Chèn đét ơi, chuyện này trên diễn đàn họ đã phê phán mấy cái sai của Trúc Hồ cả năm qua rồi ông ơi. Bộ ông không biết sao?
Ông Tám: Vậy sao? Tôi đâu có biết…
Bà Tám: Ông không biết thì nghe tôi nói đây. Trên các diễn đàn họ viết, Trúc Hồ nói vậy có mấy cái sai. Cái sai thứ nhất, Trúc Hồ là một nhạc sĩ, nghệ sĩ, chứ không phải là một lãnh tụ đấu tranh chống cộng của cộng đồng người Việt hải ngoại, thì Trúc Hồ không nên tuyên bố như vậy. Đồng ý, sống trong xã hội tự do dân chủ Âu Mỹ, bất cứ ai cũng có quyền phát biểu những gì mình muốn. Nhưng phải biết mình là ai, giỏi trong lĩnh vực nào, và điều mình muốn phát biểu có thuộc lĩnh vực của mình không.
Cô Loan (Luật sư, con gái ông bà Tám đứng tựa cửa nghe ông bà Tám nói từ nãy đến giờ cũng lên tiếng): Má nói đúng đó. Mỗi người dù giỏi mấy đi nữa, cũng chỉ expert trong một hai lĩnh vực. Vì vậy họ chỉ nên phát biểu trong lĩnh vực họ am tường, chứ không thể nhảy sang lĩnh vực của người khác mà phát biểu lung tung được. Ở Mỹ, một tài tử điện ảnh, dù nổi tiếng và có cả chục triệu người ngưỡng mộ, anh ta cũng không thể tuyên bố đòi dân Mỹ phải tôn trọng chế độ CS Bắc Hàn. Tuyên bố như vậy, anh ta sẽ bị báo chí và dân chúng Mỹ phản đối liền hà.
Bà Tám: Con nói rất đúng.
Ông Tám: Thiệt mẹ nào con nấy. Mẹ hát con khen hay!
Bà Tám: Cái ông này, rõ lẩm cẩm. Con nó nói đúng thì tôi bảo nó đúng, chứ ai hát, ai khen…
Cô Loan: Thưa ba má, con chỉ ngạc nhiên không hiểu, tại sao Trúc Hồ tuyên bố sai trái như vậy nhưng báo chí, radio trong cộng đồng người Việt mình lại thi nhau phổ biến, ca ngợi, bênh vực?
Ông Tám: Đất nước này tự do mà con. Họ thích ca ngợi thì họ ca ngợi, ai cấm cản được họ.
Cô Loan: Thưa ba, họ làm vậy là họ không hiểu đúng chữ tự do. Con đồng ý với ba, họ có quyền tự do ca ngợi lời tuyên bố sai trái của Trúc Hồ. Nhưng tự do bao giờ cũng phải đi kèm với trách nhiệm và sự hiểu biết. Báo chí, radio là cơ quan truyền thông thì họ càng phải sáng suốt, hiểu biết và có trách nhiệm đối với độc giả, thính giả, khi họ hành xử quyền tự do. Vì truyền thông vội vã phổ biến và ca ngợi lời tuyên bố sai trái của Trúc Hồ, nên những nhân vật đấu tranh chống cộng nổi tiếng ở trong và ngoài nước, cũng như các vị chủ tịch cộng đồng NVTD ở hải ngoại, thấy rụt rè lo ngại, không dám có những lời tuyên bố chống lại Trúc Hồ, cho dù trong thâm tâm, họ thấy Trúc Hồ tuyên bố như vậy là sai, là vô trách nhiệm, làm ảnh hưởng đến cuộc đấu tranh chống cộng của người Việt yêu nước.
Ông Tám: Nói vậy bộ mày nghi ngờ Trúc Hồ sao?
Cô Loan: Con tin Trúc Hồ là một nghệ sĩ VN yêu nước chứ ba. Nhưng vì không phải là một chiến sĩ đấu tranh chống cộng có kinh nghiệm, nên TH đã có những lời tuyên bố ngây thơ, vô trách nhiệm. Và khi Trúc Hồ sai thì dù con có quý Trúc Hồ mấy đi nữa, con cũng phải nói TH sai. Một nồi canh dù ngon mấy đi nữa, nhưng nếu con thấy trong nồi canh có sâu, thì con phải nói cho mọi người biết, trong nồi canh có sâu. Truth always triumphs. Sự thật bao giờ cũng chiến thắng, mà ba!
Ông Tám: Tao cũng rất bực khi thấy Trúc Hồ bảo cộng đồng người Việt hải ngoại mình phải TÔN TRỌNG nhà nước Việt cộng, vì VC là một chính quyền hợp pháp, có bang giao với nước ngoài. Đã vậy Trúc Hồ còn tuyên bố là người Việt yêu nước chớ có kêu gọi lật đổ cái nhà nước VC nữa chứ!
Bà Tám: Đó là cái sai nghiêm trọng của Trúc Hồ đó ông.
Cô Loan: Con không hiểu sao, Trúc Hồ năm nay 51 tuổi, hơn con cả chục tuổi, lại đến Mỹ khi còn rất trẻ, mà sao Trúc Hồ lại có thể ngây thơ như vậy. Thế hệ một rưỡi chúng con học lịch sử đều biết, VC không phải là một chính quyền hợp pháp vì chúng đã dùng bạo lực và khủng bố để giành chính quyền ở Miền Bắc; rồi chúng lại vi phạm Hiệp Định Geneva 1954, Hiệp Định Paris 1973, xua quân xâm lăng Miền Nam. Chính sách báo tuyên truyền của VC cũng công khai thừa nhận, ngày 19 tháng 8 năm 1945, chúng đã CƯỚP CHÍNH QUYỀN tại Hà Nội và nhiều nơi trên lãnh thổ VN. Vậy thì tà quyền VC là một chính quyền hợp pháp ở chỗ nào? Con đồng ý, hiện tại VC là thành viên của Liên Hiệp Quốc, VC có bang giao với nước ngoài, nhưng điều đó không có nghĩa, tà quyền VC là một chính quyền hợp pháp và người Việt yêu nước phải tôn trọng cái chế độ bán nước hại dân ấy.
Bà Tám: Tụi VC mang tài nguyên, nhân lực của quốc gia, thậm chí cả phụ nữ VN, dâng cho ngoại bang, thì ngoại bang sẵn sàng vì quyền lợi mà bang giao với VC. Trái lại, trong suốt 70, 80 năm qua, chế độ VC đã mang lại không biết bao nhiêu tang thương, chết chóc cho dân tộc VN, thì dân tộc VN chúng ta làm sao có thể tôn trọng chế độ VC đó được.
Cô Loan: Thưa ba má, xưa nay trên thế giới có nhiều quốc gia tuy được LHQ công nhận và bang giao với nhiều quốc gia, nhưng họ vẫn không được nhiều quốc gia tôn trọng, thậm chí còn bị chống đối, không công nhận. Con thí dụ như Bắc Hàn tuy là thành viên của LHQ từ tháng 9 năm 1991, bang giao với hàng chục quốc gia trên thế giới, nhưng đến nay vẫn không được Nhật Bản và Nam Hàn thừa nhận.
Bà Tám: Tao cũng rất bực mình khi nghe Trúc Hồ bảo người Việt mình đừng đấu tranh ĐÒI VC mà phải XIN VC. Hừ, Trúc Hồ nói vậy là không biết phân biệt giữa chữ ĐÒI và chữ XIN. Nếu VC cướp giật lấy bản nhạc của Trúc Hồ mà Trúc Hồ đã sáng tác, thì Trúc Hồ phải đấu tranh để ĐÒI LẠI, đúng vậy không nào? Còn khi nào Trúc Hồ muốn có cái gì CỦA VC (tỷ dụ như nón cối, dép râu của VC chẳng hạn) thì khi đó Trúc Hồ PHẢI XIN. VC đã cướp đoạt của chúng ta sự tự do, dân chủ, quê hương, làng mạc, nhà cửa, của cải, mồ mả cha ông… thì chúng ta phải cương quyết đấu tranh ĐÒI VC TRẢ LẠI, chứ chúng ta không thể ngu ngốc và nhục nhã gục mặt XIN XỎ VC.
Cô Loan: Má nói rất đúng. Con rất tự hào có được người mẹ thông minh và can đảm như má…
Ông Tám: Tao cũng lấy làm lạ không hiểu nổi, tại sao Trúc Hồ là một người Việt tỵ nạn cộng sản, mà lại tuyên bố người Việt yêu nước chớ có kêu gọi lật đổ cái nhà nước VC, vì theo Trúc Hồ, kêu gọi như vậy là vi phạm luật pháp Hoa Kỳ…
Cô Loan: Thưa ba má, việc người Việt kêu gọi lật đổ chế độ độc tài VC thì đâu có gì sai. Đó là quyền tự do được luật pháp và hiến pháp Mỹ bảo vệ mà. Chính phủ Mỹ có thể bang giao với Trung Cộng, Việt Cộng, nhưng những người Mỹ gốc Hoa, gốc Việt có tinh thần yêu nước, chống cộng, vẫn có quyền kêu gọi lật độ chế độ cộng sản tại Trung Hoa, Việt Nam. Con đồng ý, nếu kêu gọi lật đổ chế độ TC, VC bằng bạo lực, thì có thể vi phạm luật pháp Hoa Kỳ. Nhưng kêu gọi lật đổ chế độ TC, VC bằng biểu tình, bằng đấu tranh ôn hoà, thì hoàn toàn phù hợp với luật pháp và hiến pháp Hoa Kỳ. Như ba má đã thấy đó, các chế độ độc tài CS tại Nga và hàng loạt các quốc gia CS Đông Âu tuy được LHQ thừa nhận, đồng thời có bang giao với nhiều quốc gia trên thế giới trong đó có Hoa Kỳ, nhưng vẫn bị chính nhân dân những nước đó kêu gọi lật đổ, và khi những chế độ đó bị lật đổ, thì cả Mỹ lần thế giới đều hoan hô, ca ngợi rầm trời đó thôi. Hơn nữa, đấu tranh để giải phóng dân tộc Việt Nam thoát khỏi ách đô hộ độc tài của VC, thì dù cho có vi phạm luật pháp quốc gia, chúng con vẫn sẵn sàng. Chính Martin Luther King đã nói, “Một người vì tiếng gọi của lương tâm mà phạm luật, sự thực người đó đã thể hiện thái độ tôn trọng nhất đối với luật pháp” (An individual who breaks a law that conscience tells him is unjust, is in reality expressing the highest respect for the law).
Ông Tám: Con nói đúng. Tao nhớ trước đây ở trường Quốc Gia Hành Chánh, GS Nguyễn Ngọc Huy đã dậy… Đừng bao giờ làm điều gì trái với lương tâm, cho dù luật pháp đòi hỏi.
Cô Loan: Thưa ba, đó là câu nói nổi tiếng của bác học Albert Einstein, nguyên văn tiếng Anh là“Never do anything against conscience even if the state demands it”. Con thấy câu nói này rất đúng đối với người Việt hải ngoại trong cuộc đấu tranh chống lại tà quyền VC. Rõ ràng, cộng đồng 4 triệu người Việt hải ngoại chúng ta hiện nay là chỗ dựa vững chắc của 80 triệu người Việt trong nước; và chúng ta phải sống, làm việc, đấu tranh chống VC theo tiếng gọi của lương tâm thời đại, chứ không phải tuân thủ luật pháp của quốc gia sở tại. Đó là Cái Đẹp chống cái Xấu, cái Thiện chống cái Ác, Sự Thật chống Giả dối… Có như vậy, chúng ta mới có thể lật đổ được chế độ CS, giành được tự do, dân chủ cho quê hương.
Bà Tám: Tui đi chợ mua con cá về nấu canh chua cho ông và các con ăn chứ còn đi đâu. Ủa, ông xem cái gì trên computer mà mặt ông xanh lè vậy?
Ông Tám: Tui đang coi mấy bài trên mạng…
Bà Tám: Chèn đét ơi, lại mạng internet! Tui đã nói với ông bao nhiêu lần, trên mạng internet, vàng thau lẫn lộn. Khi nào coi là phải có tui bên cạnh hướng dẫn, kẻo không ông dễ bị tàu hoả nhập ma vì ăn phải bả VC, rồi chệch hướng lung tung lắm đó…
Ông Tám: Bà nói chi mà kỳ rứa. Tui mà bị chệch hướng…
Bà Tám: Không ai nói mạnh được ông ơi. Gần mực thì đen, gần đèn thị sáng. Ông bà mình nói chẳng có sai. Cứ coi riết ba cái bài viết của mấy tên VC nằm vùng là sớm muộn gì ông cũng héo úa con bò cạp rồi chệch hướng cho coi. Mà ông đang coi cái gì vậy?
Ông Tám: Tôi đang coi những lời tuyên bố của Trúc Hồ…
Bà Tám: Trúc Hồ tuyên bố sao?
Ông Tám: Trúc Hồ tuyên bố cộng đồng người Việt hải ngoại mình phải TÔN TRỌNG nhà nước Việt cộng, vì VC là một chính quyền hợp pháp, có bang giao với nước ngoài, và nhất là chớ kêu gọi lật đổ cái nhà nước VC đó, vì kêu gọi như vậy là hoàn toàn sai! Rồi Trúc Hồ còn bảo người Việt hải ngoại mình chẳng cần tranh đấu gì với VC cả, chỉ cần nói lên sự thật ắt sẽ có Dân chủ và Tự do. Rồi muốn gì nữa thì XIN VC chứ đừng ĐÒI, vì mình không được quyền đòi.
Bà Tám: Chèn đét ơi, chuyện này trên diễn đàn họ đã phê phán mấy cái sai của Trúc Hồ cả năm qua rồi ông ơi. Bộ ông không biết sao?
Ông Tám: Vậy sao? Tôi đâu có biết…
Bà Tám: Ông không biết thì nghe tôi nói đây. Trên các diễn đàn họ viết, Trúc Hồ nói vậy có mấy cái sai. Cái sai thứ nhất, Trúc Hồ là một nhạc sĩ, nghệ sĩ, chứ không phải là một lãnh tụ đấu tranh chống cộng của cộng đồng người Việt hải ngoại, thì Trúc Hồ không nên tuyên bố như vậy. Đồng ý, sống trong xã hội tự do dân chủ Âu Mỹ, bất cứ ai cũng có quyền phát biểu những gì mình muốn. Nhưng phải biết mình là ai, giỏi trong lĩnh vực nào, và điều mình muốn phát biểu có thuộc lĩnh vực của mình không.
Cô Loan (Luật sư, con gái ông bà Tám đứng tựa cửa nghe ông bà Tám nói từ nãy đến giờ cũng lên tiếng): Má nói đúng đó. Mỗi người dù giỏi mấy đi nữa, cũng chỉ expert trong một hai lĩnh vực. Vì vậy họ chỉ nên phát biểu trong lĩnh vực họ am tường, chứ không thể nhảy sang lĩnh vực của người khác mà phát biểu lung tung được. Ở Mỹ, một tài tử điện ảnh, dù nổi tiếng và có cả chục triệu người ngưỡng mộ, anh ta cũng không thể tuyên bố đòi dân Mỹ phải tôn trọng chế độ CS Bắc Hàn. Tuyên bố như vậy, anh ta sẽ bị báo chí và dân chúng Mỹ phản đối liền hà.
Bà Tám: Con nói rất đúng.
Ông Tám: Thiệt mẹ nào con nấy. Mẹ hát con khen hay!
Bà Tám: Cái ông này, rõ lẩm cẩm. Con nó nói đúng thì tôi bảo nó đúng, chứ ai hát, ai khen…
Cô Loan: Thưa ba má, con chỉ ngạc nhiên không hiểu, tại sao Trúc Hồ tuyên bố sai trái như vậy nhưng báo chí, radio trong cộng đồng người Việt mình lại thi nhau phổ biến, ca ngợi, bênh vực?
Ông Tám: Đất nước này tự do mà con. Họ thích ca ngợi thì họ ca ngợi, ai cấm cản được họ.
Cô Loan: Thưa ba, họ làm vậy là họ không hiểu đúng chữ tự do. Con đồng ý với ba, họ có quyền tự do ca ngợi lời tuyên bố sai trái của Trúc Hồ. Nhưng tự do bao giờ cũng phải đi kèm với trách nhiệm và sự hiểu biết. Báo chí, radio là cơ quan truyền thông thì họ càng phải sáng suốt, hiểu biết và có trách nhiệm đối với độc giả, thính giả, khi họ hành xử quyền tự do. Vì truyền thông vội vã phổ biến và ca ngợi lời tuyên bố sai trái của Trúc Hồ, nên những nhân vật đấu tranh chống cộng nổi tiếng ở trong và ngoài nước, cũng như các vị chủ tịch cộng đồng NVTD ở hải ngoại, thấy rụt rè lo ngại, không dám có những lời tuyên bố chống lại Trúc Hồ, cho dù trong thâm tâm, họ thấy Trúc Hồ tuyên bố như vậy là sai, là vô trách nhiệm, làm ảnh hưởng đến cuộc đấu tranh chống cộng của người Việt yêu nước.
Ông Tám: Nói vậy bộ mày nghi ngờ Trúc Hồ sao?
Cô Loan: Con tin Trúc Hồ là một nghệ sĩ VN yêu nước chứ ba. Nhưng vì không phải là một chiến sĩ đấu tranh chống cộng có kinh nghiệm, nên TH đã có những lời tuyên bố ngây thơ, vô trách nhiệm. Và khi Trúc Hồ sai thì dù con có quý Trúc Hồ mấy đi nữa, con cũng phải nói TH sai. Một nồi canh dù ngon mấy đi nữa, nhưng nếu con thấy trong nồi canh có sâu, thì con phải nói cho mọi người biết, trong nồi canh có sâu. Truth always triumphs. Sự thật bao giờ cũng chiến thắng, mà ba!
Ông Tám: Tao cũng rất bực khi thấy Trúc Hồ bảo cộng đồng người Việt hải ngoại mình phải TÔN TRỌNG nhà nước Việt cộng, vì VC là một chính quyền hợp pháp, có bang giao với nước ngoài. Đã vậy Trúc Hồ còn tuyên bố là người Việt yêu nước chớ có kêu gọi lật đổ cái nhà nước VC nữa chứ!
Bà Tám: Đó là cái sai nghiêm trọng của Trúc Hồ đó ông.
Cô Loan: Con không hiểu sao, Trúc Hồ năm nay 51 tuổi, hơn con cả chục tuổi, lại đến Mỹ khi còn rất trẻ, mà sao Trúc Hồ lại có thể ngây thơ như vậy. Thế hệ một rưỡi chúng con học lịch sử đều biết, VC không phải là một chính quyền hợp pháp vì chúng đã dùng bạo lực và khủng bố để giành chính quyền ở Miền Bắc; rồi chúng lại vi phạm Hiệp Định Geneva 1954, Hiệp Định Paris 1973, xua quân xâm lăng Miền Nam. Chính sách báo tuyên truyền của VC cũng công khai thừa nhận, ngày 19 tháng 8 năm 1945, chúng đã CƯỚP CHÍNH QUYỀN tại Hà Nội và nhiều nơi trên lãnh thổ VN. Vậy thì tà quyền VC là một chính quyền hợp pháp ở chỗ nào? Con đồng ý, hiện tại VC là thành viên của Liên Hiệp Quốc, VC có bang giao với nước ngoài, nhưng điều đó không có nghĩa, tà quyền VC là một chính quyền hợp pháp và người Việt yêu nước phải tôn trọng cái chế độ bán nước hại dân ấy.
Bà Tám: Tụi VC mang tài nguyên, nhân lực của quốc gia, thậm chí cả phụ nữ VN, dâng cho ngoại bang, thì ngoại bang sẵn sàng vì quyền lợi mà bang giao với VC. Trái lại, trong suốt 70, 80 năm qua, chế độ VC đã mang lại không biết bao nhiêu tang thương, chết chóc cho dân tộc VN, thì dân tộc VN chúng ta làm sao có thể tôn trọng chế độ VC đó được.
Cô Loan: Thưa ba má, xưa nay trên thế giới có nhiều quốc gia tuy được LHQ công nhận và bang giao với nhiều quốc gia, nhưng họ vẫn không được nhiều quốc gia tôn trọng, thậm chí còn bị chống đối, không công nhận. Con thí dụ như Bắc Hàn tuy là thành viên của LHQ từ tháng 9 năm 1991, bang giao với hàng chục quốc gia trên thế giới, nhưng đến nay vẫn không được Nhật Bản và Nam Hàn thừa nhận.
Bà Tám: Tao cũng rất bực mình khi nghe Trúc Hồ bảo người Việt mình đừng đấu tranh ĐÒI VC mà phải XIN VC. Hừ, Trúc Hồ nói vậy là không biết phân biệt giữa chữ ĐÒI và chữ XIN. Nếu VC cướp giật lấy bản nhạc của Trúc Hồ mà Trúc Hồ đã sáng tác, thì Trúc Hồ phải đấu tranh để ĐÒI LẠI, đúng vậy không nào? Còn khi nào Trúc Hồ muốn có cái gì CỦA VC (tỷ dụ như nón cối, dép râu của VC chẳng hạn) thì khi đó Trúc Hồ PHẢI XIN. VC đã cướp đoạt của chúng ta sự tự do, dân chủ, quê hương, làng mạc, nhà cửa, của cải, mồ mả cha ông… thì chúng ta phải cương quyết đấu tranh ĐÒI VC TRẢ LẠI, chứ chúng ta không thể ngu ngốc và nhục nhã gục mặt XIN XỎ VC.
Cô Loan: Má nói rất đúng. Con rất tự hào có được người mẹ thông minh và can đảm như má…
Ông Tám: Tao cũng lấy làm lạ không hiểu nổi, tại sao Trúc Hồ là một người Việt tỵ nạn cộng sản, mà lại tuyên bố người Việt yêu nước chớ có kêu gọi lật đổ cái nhà nước VC, vì theo Trúc Hồ, kêu gọi như vậy là vi phạm luật pháp Hoa Kỳ…
Cô Loan: Thưa ba má, việc người Việt kêu gọi lật đổ chế độ độc tài VC thì đâu có gì sai. Đó là quyền tự do được luật pháp và hiến pháp Mỹ bảo vệ mà. Chính phủ Mỹ có thể bang giao với Trung Cộng, Việt Cộng, nhưng những người Mỹ gốc Hoa, gốc Việt có tinh thần yêu nước, chống cộng, vẫn có quyền kêu gọi lật độ chế độ cộng sản tại Trung Hoa, Việt Nam. Con đồng ý, nếu kêu gọi lật đổ chế độ TC, VC bằng bạo lực, thì có thể vi phạm luật pháp Hoa Kỳ. Nhưng kêu gọi lật đổ chế độ TC, VC bằng biểu tình, bằng đấu tranh ôn hoà, thì hoàn toàn phù hợp với luật pháp và hiến pháp Hoa Kỳ. Như ba má đã thấy đó, các chế độ độc tài CS tại Nga và hàng loạt các quốc gia CS Đông Âu tuy được LHQ thừa nhận, đồng thời có bang giao với nhiều quốc gia trên thế giới trong đó có Hoa Kỳ, nhưng vẫn bị chính nhân dân những nước đó kêu gọi lật đổ, và khi những chế độ đó bị lật đổ, thì cả Mỹ lần thế giới đều hoan hô, ca ngợi rầm trời đó thôi. Hơn nữa, đấu tranh để giải phóng dân tộc Việt Nam thoát khỏi ách đô hộ độc tài của VC, thì dù cho có vi phạm luật pháp quốc gia, chúng con vẫn sẵn sàng. Chính Martin Luther King đã nói, “Một người vì tiếng gọi của lương tâm mà phạm luật, sự thực người đó đã thể hiện thái độ tôn trọng nhất đối với luật pháp” (An individual who breaks a law that conscience tells him is unjust, is in reality expressing the highest respect for the law).
Ông Tám: Con nói đúng. Tao nhớ trước đây ở trường Quốc Gia Hành Chánh, GS Nguyễn Ngọc Huy đã dậy… Đừng bao giờ làm điều gì trái với lương tâm, cho dù luật pháp đòi hỏi.
Cô Loan: Thưa ba, đó là câu nói nổi tiếng của bác học Albert Einstein, nguyên văn tiếng Anh là“Never do anything against conscience even if the state demands it”. Con thấy câu nói này rất đúng đối với người Việt hải ngoại trong cuộc đấu tranh chống lại tà quyền VC. Rõ ràng, cộng đồng 4 triệu người Việt hải ngoại chúng ta hiện nay là chỗ dựa vững chắc của 80 triệu người Việt trong nước; và chúng ta phải sống, làm việc, đấu tranh chống VC theo tiếng gọi của lương tâm thời đại, chứ không phải tuân thủ luật pháp của quốc gia sở tại. Đó là Cái Đẹp chống cái Xấu, cái Thiện chống cái Ác, Sự Thật chống Giả dối… Có như vậy, chúng ta mới có thể lật đổ được chế độ CS, giành được tự do, dân chủ cho quê hương.
Bà Tám: Thôi, chuyện Trúc Hồ sai trái, nói như vậy đủ rồi. Người Việt yêu nước chúng ta không nên mất nhiều thì giờ bàn cãi về những lời tuyên bố thiếu trách nhiệm của một vài cá nhân, mà quên mất những việc làm quan trọng nhất trước mắt, đó là ngăn chặn và hoá giải âm mưu VC muốn tổ chức thật rầm rộ các sinh hoạt vui chơi, nhảy múa, ca hát… tại hải ngoại qua chiêu bài, giả vờ “vinh danh 40 năm thành công” để ăn mừng 40 năm ngày CS chiếm được Miền Nam, và xoá bỏ ý nghĩa Lễ Tưởng Niệm 40 Năm Quốc Hận 30-4…
Gia Đình Bác Tám giadinhbactam@saigontimes.org
Gia Đình Bác Tám giadinhbactam@saigontimes.org
Canada: Ông Lê Duy Cấn Đạo Đức Giả!
Hữu Nguyên (huunguyen@saigontimes,org)
Bà Tám: Nè ông, ông nghe tôi nói đây. Cái chuyện Liên Hội Người Việt Canada tổ chức “Dạ Tiệc Tưởng Niệm Quốc Hận 30.4” thật là vô lý và bậy bạ hết sức.
Ông Tám: Thì ngay khi đọc cái thông cáo trên trang web Diễn Đàn Người Dân VN, tôi đã bực mình rồi.
Bà Tám: Tôi nói cái lão Lê Duy Cấn thật dốt. Ngay câu đầu đã trí trá, tự mình chửi mình. Đã viết là “Tưởng niệm 40 năm ngày Quốc Hận” mà lại đòi tổ chức “Dạ Tiệc”!!!
Ông Tám: Lão Cấn không viết câu đó đâu. Lão Đông thư ký viết đó.
Bà Tám: Thôi tôi xin ông đi, ông đừng có bênh lão Cấn. Thư ký viết thì lão Cấn cũng phải đọc kỹ trước khi gửi đăng. Trách nhiệm là ở lão Cấn.
Ông Tám: Tôi không có bênh ai cả. Xưa nay bà vẫn bảo tôi “thẳng như mực tàu”. Bộ bà không nhớ sao?
Bà Tám: Tôi bảo ông “thẳng như ruột ngựa”, chứ không bảo “thẳng như mực tàu”. Ruột ngựa khác mực tàu, ông hiểu chưa?
Ông Tám: Ruột ngựa với mực tàu cũng thẳng như nhau…
Bà Tám: Ông…
Ông Tám: Dẹp chuyện đó đi bà. Hôm qua, đọc cái Thông cáo, tôi cũng lộn ruột. Họ viết tổ chức Dạ tiệc để “tạo cơ hội cho các đồng bào có dịp hàn huyên, ôn lại những chuyện trong cuộc hành trình đi tìm tự do”. Hừ, viết vậy mà viết được. Chuyện vượt biển, vượt biên kinh tâm động phách, đau đớn vô cùng, cả trăm ngàn người vùi thây trong biển cả, không biết bao nhiêu người bị cướp biển cưỡng hiếp… vậy mà họ viết cứ như là bà con mình đi chơi chùa Hương không bằng.
Bà Tám: Tôi chẳng biết lòng yêu nước, tình nhân ái và trí sáng suốt của mấy ông trong Liên Hội Người Việt Canada để đâu. Họ chỉ nghĩ đến những người đến được Canada tìm tự do rồi ăn mừng với nhau. Bộ họ quên tất cả ông bà, cha mẹ, bạn hữu đã chết thảm vào ngày 30.4 rồi hay sao? Còn cả trăm ngàn người đã hy sinh mạng sống cho họ đến bờ tự do, sao họ không biết thắp nên nhang lòng mà tưởng nhớ. Lại bầy đặt dạ tiệc để ăn chơi đú đỡn với nhau. Rồi còn mấy chục triệu đồng bào trong đó có cả thân nhân của họ đang sống khổ sở đoạ đầy trong chế độ VC, họ cũng quên luôn rồi sao?
Ông Tám: Nghe đâu trong thư trả lời bà Hoàng Lan Chi, lão Cấn nói hai chữ “Dạ tiệc” sẽ được sửa đổi để tránh ngộ nhận?
Bà Tám: Dù cho lão có sửa đổi hai chữ đó đi nữa, thì bữa tiệc tối hôm đó vẫn là tiệc ăn mừng với nhau. Bộ ông tưởng chỉ thay hai chữ “Dạ tiệc” thì bữa tiệc đó thành Lễ Tưởng Niệm Quốc Hận 30.4 hay sao? Mà họ ăn mừng 30.4 như vậy thì có khác chị VC ăn mừng 30.4 “giải phóng Miền Nam”. Tôi nghĩ tất cả những ai còn là người Việt yêu nước thì phải phản đối lão Cấn và tẩy chay cái “Dạ tiệc” của lão. Ủa mà lão định tổ chức cái “Dạ tiệc” đó ở đâu, ông biết không?
Ông Tám: Tại Toà Đô Chánh Ottawa.
Bà Tám: Vậy ông phải gọi điện thoại cho ông thị trưởng Jim Watson, nói Quốc Hận của người Việt mà tổ chức dạ tiệc ở toà đô chánh như vậy là mất mặt bầu cua lắm.
Ông Tám: Tôi đã bảo thằng Hai gọi điện thoại (613-580-2496) cho ông Jim rồi. Nó gửi cả email (Jim.Watson@ottawa.ca) cho ông ta nữa.
Bà Tám: Nhớ nói với ông ta, năm 1997 con Hai làm đám cưới, cả nhà mình lẫn ông bà thông gia đều bỏ phiếu cho ông, nên ông ta đắc cử Thị Trưởng tới 82% và là Thị trưởng trẻ nhất trong lịch sử Ottawa.
Ông Tám: Bà này thiệt! Bà có biết ông ta nói sao về cái Liên Hội Người Việt Canada không?
Bà Tám: Ông và thằng Hai nói chuyện với nhau, làm sao tôi biết?
Ông Tám: Th ằng Hai nó nói, ông Jim rất buồn khi biết tin LHNVC tổ chức Dạ Tiệc vào đúng Tháng Tư Quốc Hận. Ông bảo, BTC có viết thư bảo tổ chức dạ tiệc để “tỏ lòng cám ơn chính phủ, nhân dân Canada, và các nhóm bảo trợ đã hết lòng hỗ trợ người Việt tị nạn trong 40 năm qua”.
Bà Tám: Đúng là đạo đức giả.
Ông Tám: Bà để tôi nói đã.
Bà Tám: Ông để tôi nói đã. Tôi phải nói ngay không sợ quên, ông hiểu chưa? Hừ, đúng là đạo đức giả.
Ông Tám: Thì ông Jim cũng bảo viết vậy là… hypocritical! Ông nói, những người Việt đã may mắn đến được xứ sở tự do thì vào dịp tháng 4 Quốc Hận nên làm lễ tưởng niệm những người thân yêu đã chết cách đây 40 năm và hàng chục triệu đồng bào hiện đang sống đau khổ ở VN. Làm như vậy là cách cảm ơn và trả ơn hay nhất đối với chính phủ và nhân dân Canada. Chứ bầy đặt dạ tiệc ăn uống linh đình thì thật vô tình bạc nghĩa với thân nhân và đồng bào VN đã chết. Ai lại tổ chức dạ tiệc trong ngày giỗ bao giờ. Ông còn bảo những người tàn nhẫn với thân nhân ruột thịt và đồng bào mình như lão Lê Duy Cấn thì làm sao biết ghi ơn người khác. Chẳng qua là họ núp dưới danh nghĩa cảm ơn chính phủ Canada để tổ chức tiệc tùng ăn chơi trên sự đau khổ của chính thân nhân và đồng bào mình… Người Canada họ còn biết nghĩ sau xa thế đó bà… Nghĩ thiệt là xấu hổ cho lão Cấn và cái Liên Hội Người Việt Canada…
Hữu Nguyên
No comments:
Post a Comment