Sunday, November 27, 2016

Cảnh Giác Một Bài Bản Ti Tiện Của Nhà Nước An Ninh và Bọn Bất Lương

Một câu chuyện về thủ đoạn đê tiện vặt vảnh của nhà nước an ninh GIĂNG BẪY BÔI NHỌ ĐỐI KHÁNG, và TRIỆT HẠ UY TÍN NGÔN LUẬN ĐÚNG ĐẮN ly gián họ và quần chúng- ti tiện vặt vãnh nhưng hệ quả tàn độc, tán mạng và hữu hiệu tác hại không lường được, nếu không cảnh giác  nhanh trí vạch mặt nó công khai.

Chuyện xảy đến với  một nhà báo độc lập, chủ trang  tạp bút Mỹ  David Dawson (http://warisacrime.org/) Dawson cũng là người điều khiển một đài phát thanh trao đổi trực tiếp với thính giả (talk show) và cũng là nhà văn có chủ trương chống chiến tranh, chống chính sách khống trị của Âu Mỹ.

Hôm thứ sáu, ngày 20 -03-2015, tại thủ đô Mỹ. khi Dawson đến giảng đường đại học dạy về đề tài tổ chức hòa bình, thì có một người lạ mặt nói tiếng Anh trọ trẹ giọng Nga đến gặp Dawson, tự nhận là tùy viên quân sự sứ quán Nga tại thủ đô Washington DC,  Mỹ, người này trình đủ giấy chứng minh, danh thiếp, với tên Alexsei G. Padalko – và đề nghị trả tiền cho ông Dawson để ông ký tên và đăng tải trên trang “Chiến Tranh là Tội Phạm” của ông MỘT BÀI VIẾT VÌ HÒA BÌNH do “cấp trên” của người tùy viên sứ quán Nga này đã viết sẵn!!! ( Nghe quen quen như việc nhà báo Đức từng ký tên cho CIA đã tự thú trước đây).

Ông Dawson rất cảnh giác, nhưng vẫn lịch sự giải thích và khẳng định rằng dù ở Mỹ nhiều trang “tạp bút” nhận tiền chính phủ viết bài và ký tên theo đơn đặt hàng, nhưng trang của ông không nhận tiền của bất cứ ai, bất cứ nhà nước nào, và nhất là ông không bao giờ ký tên bất cứ giòng chữ nào KHÔNG PHẢI CỦA ÔNG, mà chỉ điều tra thông báo đến quần chúng Mỹ những gì trang của ông truy tìm được hoặc do thông tin công dân tố cáo có tham cứu  mà thôi.

Để kiểm chứng, Ông Dawson đã viết “tín thư” trao đổi với Alexsei đề nghị phỏng vấn trực tiếp quan điểm đại sứ Nga về hiện trạng và hiện tình Ukraine, về những khiêu khích quân sự, đặt điều tố cáo của Âu Mỹ đối với Nga v.v  tại  http://TalkNationRadio.org… nhưng thư đề nghị này “chưa” nhận được hồi đáp …Để xác minh thêm, Dawson quyết định gọi điện thoại trực tiếp đến tòa đại sứ Nga để xác minh cũng như để gặp trực tiếp Alexsis tại “tòa đại sứ”.  Nhưng bạn bè ông khuyên KHÔNG NÊN GỌI ĐIỆN THOẠI TRỰC TIẾP ĐẾN ĐẠI SỨ NGA, vì như vậy “meta data” cuộc điện đàm sẽ bị AN NINH của bất cứ nhà nước nào, nhất là MỸ, dùng để gán tội liên lạc gián điệp nước ngoài!

Ông Dawson biết là có nhiều lắt léo, ẩn khúc gian manh của AN NINH NHÀ NƯỚC trong sự kiện tiếp xúc “công khai nửa bí mật” này. Do đó ông quyết định bạch hóa sự kiện này ra công chúng NGAY LẬP TỨC, như một giải pháp TỰ VỆ và BẢO VỆ UY TÍN cho phong trào báo chí độc lập chống chiến tranh vận động hòa bình- mục đích ngăn chặn trước (preempt) tất cả những chi tiết cuộc trao đổi tiếp xúc của ông và người tên Alexsis để  tố cáo vu khống, chụp mũ cá nhân ông, chương trình của đài, hay cả “phong trào hòa bình” là “khuynh tả, tay sai, theo Nga, chống Mỹ” v.v

Điều đặc biệt là ông Dawson không qui kết “tố cáo” phía nhà nước Nga hay nhà nước Mỹ trong sự vụ này.

Tùy độc già suy ngẫm xem, Ai là kẻ chủ động tiến trình tiếp xúc nhà báo độc lập Dawson? Mục tiêu của họ là gì? Tại sao lại “công khai” đến mức như thế?

Một sự việc, nhưng rất nhiều bài học, chúng ta cần chất vấn đặt những câu hỏi dựa trên nguyên lý “ai có lợi lớn nhất” tất sẽ hiểu rõ ra thôi.

Hàng chục năm qua, biết bao nhiêu nhà báo độc lập, các phong trào vận động quần chúng. nhất là cao trào điều tra vụ 911, bị bọn tay sai nhà nước đột nhập trà trộn, đăng tải viết  xàm tạp tứ tung, gây tai tiếng, triệt hạ uy tín của cả một nỗ lực chính đáng v.v

Cả trăm năm qua, nhất là từ khi có những người chống chiến tranh bản lãnh, tạo ảnh hưởng quá mạnh với những lập luận vững chắc và  tấn công vũ bão vào nền tảng quyền lực nhà nước  như  Randolph Bourne, War is the Health of the State , rồi  đến tướng thủy quân lục chiến Mỹ War Is A Racket, by Major General Smedley Butler, 1935. Từ dó đến nay, cao trào chống chiến tranh cổ động hòa bình trên thế giới đều liên tục bị nhanh chóng tấn công, bôi nhọ, và vu cáo như nào là cộng sản, khuynh tả, nhận tiền ngoại bang v.v (dù thật sự cao trào chống chiến tranh,-cực kỳ đa dạng, đủ mọi tầng lớp, khuynh hướng Tả – Hũu, Phi quyền Chính v.v – tham khảo trang Lewrockwell.com – Antiwar.com)  nhưng tất cả có chung một nguyên lý mục tiêu chung :chống chính sách Mỹ, cổ động hòa bình.  Nó như trào lưu hướng phi quyền chính, chung mục tiêu giải trừ nhà nước, nguyên lý vô chính phủ, nhưng diễn giải đa dạng, và đi từ nhiều khuynh hướng xã hội với chủ trương tiến hành cũng như quan điểm khác nhau về các lãnh vực xã hội liên quan khác nhau.
Trò bôi nhọ vu cáo có tác dụng mà thành ngữ Anh có nói “mud sticks”. Có nghĩa là cứ ném bùm bôi nhọ, lâu dần, có rửa vẫn còn dính ít nhiều.  Lấy  điển hình trong quá khứ tại Việt Nam như sự kiện Trịnh Công Sơn, nhóm Du Ca, Thích Nhất Hạnh v.v  đều bị bọn ngụy tối dạ và đám bất lương ăn theo tố cáo “thân cộng” hoặc “cộng sản” (theo Tôi hiểu, phần lớn là ghen tị tài năng và tức tối vì không lạm dụng được những người này) ..và cái “vết, mùi bùn” vẫn kéo dài đến nay, ngay cả nơi não trạng  lũ trẻ con dù chỉ mới  đẻ ở ngoài Việt Nam cũng mở mồm “bốc mùi bùn tanh”!!!  Gần hơn, rõ rệt hơn, là sự kiện Nguyễn Chí Thiện…cũng là cộng sản!!! Và đến ngay như trang Nhân Chủ (từ thời Duy Việt đến chủ quyền cá nhân)  cũng không thoát bị ném bùn “cộng sản vô thần” v.v Nhưng với Nhân Chủ thì khắc hẳn…cứ tỉnh bơ nhơn nhỡn mạnh khỏe chẳng cần tắm rửa, thanh minh chống chế … Vì thật sự trang Nhân Chủ quả đúng là chủ trương vô thần, vô tổ quốc, vô gia trưởng, và …vô nhà nước, phi quyền chính .. hơn cả công sản!!!

Nói chung là bọn tối dạ, bất nhân, thiếu lương thiện, và lũ nhà nước chẳng có trò gì mới lạ…Trò cài đặt đột nhập, phá thối bôi nhọ vu cáo v.v cũng chỉ là bài bản cổ điển, đơn giản…  nhưng hữu hiệu như trò mỹ nhân kế từ ngàn xưa thôi.

Tuy nhiên, Chúng ta cũng có một vũ khí cũng cổ điển, cũng đơn giản, và cực kỳ hũu hiệu trong việc chống lại các trò vặt nguy hiểm của  bọn nhà nước và đám tay sai bất lương, đó là bộ óc của chúng ta, trong đó có khả năng chất vấn và lòng tự trọng, tính liêm sỉ.. Vũ khí này VÔ ĐỊCH từ cổ chí kim chưa từng thất bại-  tiếc rằng không mấy ai “dám dùng” đến. Ông Dawson hay Paul Craig Roberts chắc cũng chỉ dùng hơn nữa cái vũ khí cổ điển hũu hiệu này để chống lại những mưu toan vặt của bọn nhà nước và tay sai mà thôi.

nkptc
24-3-2015

The Russian Military Asked Me to Publish Its Propaganda

On Friday, March 20th, I spoke at the University of the District of Columbia Law School in Washington, D.C., as part of a series of teach-ins about peace organized by SpringRising.org. While there, a young man in a suit with a Russian accent approached me. He gave me his card, which says at the top “Embassy of the Russian Federation.” It identifies him as a Major and as The Air Attaché Assistant. His name: Alexsei G. Padalko. The card includes the address of the Russian Embassy in Washington, two phone numbers, a fax number, and a gmail email address. His name appears on lists of diplomats on the websites of the Russian Embassy and the U.S. State Department.
Alexsei bought one of my books, which I signed, but he said he had another he hadn’t brought with him and wanted signed, and he wanted to discuss working together for peace. I said I’d meet him the next day at a coffee shop. When we met, he began talking about having information about Ukraine. He wanted to slip me articles already written and pay me to publish them under my name. He claimed a personal interest in peace and a desire to keep this secret from his employers. It was fine to email him, he said, but he’d have to give me the articles in person. I told him that I would not post articles as by me if not by me, and I would not post them with a pseudonym for someone working for the Russian (or American or any other) military, but if he wanted to give me information to report on under my name in articles I researched with multiple sources, I would keep the confidentiality of any source entirely. I, of course, had told him I wouldn’t take any money for anything. And he didn’t explain where the money would have come from. He said the information was not secret. He had no interest in using secret email. Nothing was less than above board, he said. But then why the secrecy? And who would be writing the articles? (This man’s English was not up to the job.) I told him what I considered proper journalistic behavior and he expressed surprise and concern that I would bring up journalism since I was a blogger. Apparently a blogger is someone you can feed propaganda to, while a journalist is someone who’s out to get you. I tried to tell him I was actually interested in communicating the facts about Ukraine to the U.S. public and that I thought that doing so would benefit both Russia and peace. We parted with the understanding that I would email him a time to meet in Washington, and that he would give me information that I could use as a reporter.
I gave it some thought. I could not believe that he was acting against the wishes of his employers. Where was the money to have come from? Who was writing the articles? Why so openly give me his card and meet with me? And what would he want known in the interests of peace that his employers wouldn’t? No, he was doing his job. I decided that I would avoid any of the secrecy, and if he wanted to tell me anything that I could report he could do that openly. I would, of course, seek to confirm it with other sources, give the State Department its chance to comment, and report it.
Later that same day I emailed him this:

“Alexsei,
“I’d like to write an article on Ukraine that includes Russian points of view, regarding any of the following: the history of NATO expansion, the coup, Malaysian Flight 17, Crimea, recent conflict, U.S. and NATO allegations, possible peaceful resolution.
“If you or anyone you know can provide any perspective on the matter, please just email or call.”
He replied:

“No problem, deal”
Late that night, I wrote:

“Also, would Ambassador Kislyak like to explain Russia’s view of Ukraine on a radio show that airs on lots of stations? See http://TalkNationRadio.org I’m the host, and the shows are pre-recorded by telephone at the guest’s convenience. An interview can be anywhere from 1 to 28 minutes. I recommend 28 minutes. I would simply ask him for his view of the situation in Ukraine and let him talk. You can just let me know a day and a time and a phone number.”
Alexsei has not yet replied to that offer.
Now, I’d like to call the Russian Embassy’s main number and ask to be connected to Alexsei and make sure it’s the same person. But a friend warns me that doing so produces “meta-data” to be used in framing people with crimes. And I don’t seriously doubt the man’s identity.
I write this in order to protect myself from any misunderstanding or frame-up, and in order to offer my unsolicited advice to the Russian government: My friends, independent media and small media outlets that are interested in the truth and in considering your points of view are in that position because of their honesty. When you approach them with secrecy and money you ruin the opportunity to have information shared in a credible and effective way. I and countless other bloggers and freelancers who could never bring ourselves to write the Pentagon propaganda that passes for journalism in major U.S. newspapers are not on your team. We’re on the side of truth and the side of peace.
Many of us are well aware of the lie that NATO and the U.S. told Russia upon the reunification of Germany to the effect that NATO would not expand eastward. We’re outraged by the expansion to your borders. We condemn the U.S.-backed violent coup in Kiev. We denounce the Nazi and foreign-imposed government of Ukraine. We oppose the U.S. arms shipments, the U.S. “National Guard” now guarding the wrong nation, the war games, the baseless characterizations of Russia’s behavior, the lies about your aggression.
But you can’t fix lies about your aggression by behaving aggressively. If the truth is on your side, don’t imagine that it can’t be reported and understood at least by some.
I’m aware that most of the military commentators in U.S. media outlets are in the pay of the U.S. military or its private contractors or their think tanks. I’m aware that matters of life and death cause rash decisions. But I encourage you to openly publish your views and to send them to me and anyone else open to them. I encourage you to place guests on my and other radio shows. Don’t give those who have twisted reality beyond recognition an excuse to accuse you of the same.

No comments:

Post a Comment