Nhân Chủ-Chủ Quyền Cá Nhân Con Người-Thượng Đế, Nhà Nước là Ảo Thể- Chúng Ta là Thực Thể- Không có Thượng Đế, Không có Nhà Nước, Chỉ có Chúng Ta, Tôi và Quí Vị phải Quyết Định Phương Cách Tự Trách Nhiệm Trao Đổi để Sống Chung Tự Do, Bình Đẳng với Nhau Mà Thôi!
Friday, December 14, 2012
Khi một xã hội mà chỉ còn dựa trên tính thực dụng.
“Mặc kệ nó” là đặc điểm nổi bật của một xã hội kém nhận thức, tại những xã hội như vậy con người sẽ chỉ sống theo bản năng của họ. Một trong những nguyên nhân tạo ra tệ nạn này đó là vì xã hội chúng ta thiếu vắng hầu như hoàn toàn những người tiên phong giám dân thân vận động để nâng cao nhận thức của con người. Để rồi cho tới ngày hôm nay những cái sai từ ngàn xưa vẫn tồn đọng rõ nét trong “văn hoá Việt Nam” ngay hôm nay, song song đó con người luôn bị các thế lực như tôn giao – chính quyền tìm mọi cách ngăn cản sự phát triển về mặt nhận thức của con người để bọn chúng dễ cai trị.
Một dân tộc chỉ có “rận” thức và trí ngủ:
Câu hỏi đầu tiên lóe ngay lên trong đầu của Người Việt Nam hôm nay trước khi làm một điều gì không thuộc lãnh vực bản thân, như khi “giúp đỡ” ai khác, nhất là làm một việc có liên quan tí gia vị của xã hội, là: “Việc đó mạng lại lợi lộc gì cho tôi; người này sau này có thể giúp lại gì cho tôi!?” Câu trả lời cho những câu hỏi như thế đã là thước đo, là nguyên lý nền tảng hành xử “xã hội” của người Việt Nam.
Người Việt Nam đã bị nhuần nhiễm những suy nghi khôn lỏi được ca ngợi là khôn ngoan bén nhậy này từ bao thế hệ nay, và nó còn lưu lại rõ ràng trong các câu nói cửa miệng hàng ngày của họ, để “giáo dục” cũng như khích lệ hoặc cảnh cáo lẫn nhau khi thấy ai đó, nhất là người trong gia đình làm một việc có liên quan đến công đồng như :
“ Ăn cơm nhà làm việc vác tù và hàng tổng”
“ Việc nhà thì nhát, viếc chú bác thì siêng”
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu như một xã hội chỉ còn những người coi việc “Ai chết mặc ai - tiền thầy bỏ túi” là đúng? Thì thử hỏi xã hộ đó sẽ đi về đâu?
Lối sống vị kỷ
Cứ nhìn xã hội Việt Nam ngày hôm nay thì chúng ta có câu trả lời trung thực nhất: một “xã hội” không có tính xã hội, thiếu vắng hẳn tinh thần cố kết, chỉ còn lại một “bầy thú” có cái tên gọi là “người”. Vì xã hội loài người có nghiã là chúng ta phải có trách nhiệm với cộng đồng mình sống, chúng ta không chỉ phải lo cho chính chúng ta mà còn có nghiã vụ san sẻ, bảo vệ và giúp đỡ lẫn nhau. Vì thế nên chúng ta mới có những viện mồ côi, những hội từ thiện, và con người đặt ra những điều luân lý,giá trị đạo lý và ngay cả luật pháp, để lên án hay trừng phạt những ai nhẫn tâm nhìn đồng loại mình vật lộn trong khó khăn, gian nguy hoặc đang chết mà không cưu….
Thực trạng xã hội Việt Nam hôm nay, chuyện người ta có thể vì một con chó mà giết nhau, con cái có thể sẵn sàng giêt cha mẹ chỉ vì chia tài sản không như ý; hoặc trong nhiều trường hợp, người ta đã nhẫn tâm làm ngơ cho đồng loại nằm chết bên lề đường khi họ bị tai nạn giao thông... hầu như không còn một sự tệ hại xã hội nào mà không là “bình thường” với người Việt Nam.
Từ đó đưa đến một thực trạng nếu một ai trong gia đình có “ý định” làm việc gì đó có tính cách xã hội thì sẽ bị chính những người thân của họ là những ngưòi đầu tiên dèm pha, chế diễu,... họ không chỉ bị đánh giá là làm việc vô bổ, không mang lại “lợi ích” mà hơn thế nữa họ còn bị xếp vào nhóm những người điên rồ sống “cõi trên”. Tại công sở thì nếu một ai đó đứng ra đấu tranh bảo vệ cho người bạn đồng nghiệp thì sẽ bị coi là những người chẳng biết lượng sức mình, kẻ không thức thời,...Nhưng nghịch lý hơn hết là chính những kẻ xếp hạng những người “muốn” làm việc xã hội vào nhóm những kẻ mất trí, chẳng biết lượng sức mình, không thức thời ...lại chính là những kẻ luôn lớn tiếng kêu gào, than phiền và lên án rằng: Xã hội hiện nay quá băng hoại. Họ khác nào những người than vãn nguyền rủa bóng đêm, nhưng lại không muốn đưa tay mình ra để đốt ngọn đuốc, thậm chí không dám bật một que diêm. Và nếu ai ai cũng chờ người khác đốt đưốc thì vĩnh viễn bóng đêm sẽ vẫn bao trùm trên tất cả.
Sống theo Bản Năng:
Tồn thờ quyền lực - sức mạnh là bản năng sẵn có của mọi sinh vật, và tại các xã hôi như xã hội Việt Nam. Nó được hun đúc trong hầu hết mọi con người, trong từng gia đình Việt Nam. Vì họ hoàn toàn không hề biết tới giá những giá trị căn bẳn như giá trị tự thân, giá trị nhân bản, dân quyền và nhân quyền. Trong gia đình cha mẹ là những tên độc tài đầu tiên bắt con cái phải tôn thờ quyền lực của mình. Ngoài xã hội thì “luồn lách len lỏi lại lên lương” là một phương châm sống. Một xã hội như vậy làm sao có chỗ cho những cái mầm của công bằng, bác ái, lẽ phải đâm chồi. Từ sư tôn thờ quyền lực này dẫn đến con người bất chấp mọi luân thường đạo lý sẵn sàng vâng phục cấp trên để giết hại lẫn nhau, hoặc sẵng sàng làm ngơ trước tội ác chỉ vì kẻ làm ra tội ác là người có quyền lực hơn mình. Lẽ phải, công bằng không có được nhờ quyền lực mà ngược lại công bằng, lẽ phải, công lỹ sẽ bị giết trong tay những kẻ có quyền lực và bọn thuôc hạ của chúng.
Tính tham lam, ích kỷ chỉ muốn tích lũy là bản năng sẵn có của sinh vật “người” đã biến chúng ta thành nhưng động vật bất nhân dã man với đồng loại hơn mọi sinh vật trên quả điạ cầu này, vì chúng ta có thể giết nhau chỉ để thoả mãn lòng tham vô đáy, chỉ vì chạy theo những ham muốn vật vật chất không giới hạn.
Lạm dụng thượng đế:
Nhưng nếu một ai đó cống hiến trọn cuộc đời mình cho nhân loại thì sau khi họ chết sẽ được con người trao tặng cho những người đó những danh hiệu như “Chúa – Phật – Tiên – Thánh Nhân…”, có thể lúc ban đầu họ muốn đề cao – vinh danh những người này, nhưng tới ngày hôm nay ta có thề nói những người này bị bọn “giáo hội của các tôn giáo” lợi dụng, chúng nhân danh họ để chia rẽ con người để phục vụ cho lợi ích của “giáo hội”. Tuy rằng ai cũng nói: “Tôn giáo nào cũng tốt”, nhưng chính khi họ nhận mình là người của bất kỳ một tôn giào nào thì phần đông đã coi tôn giáo của họ đặc biết hơn tôn giáo khác. Và đó cũng khởi điểm cho sự chia rẽ con người giữa các tôn giáo. Từ đó họ có thể làm ngơ cho người của tôn giáo khác bị đàn áp hoặc đối xử bất công miễn sao không phải người trong tôn giao của họ bị đàn áp.
Vậy nên chúng ta có thể kết luận rằng: Để khỏa lấp cho sự hèn hạ của họ, họ tự an ủi chỉ nhưng siêu nhân mới có thể cống hiến cuộc đời cho đồng loại. Nếu không phải như vậy thì tại sao họ có thể ung dung hàng tuần tới nhà thờ – đi chùa … để đọc – tụng kinh, và nghe kể về những việc mà thượng đế của họ đã làm lúc còn sống? Để rồi họ thản nhiên ra về không hề đoái hoài đến đồng loại họ. Tồi tệ hơn nữa là ngay chính khi họ đang hiện diện tại nhà thờ - chùa trong đầu họ là những kỳ kèo trả giá ích kỷ - trao đổi với Thượng Đế. Và hầu hết những kỳ kèo – trao đổi – van xin này đều chứa đựng sự ích kỷ như ( cho tôi – cho con cái tôi – cho gia đình tôi). Để rồi với những đồng tiền của họ hy vọng sẽ “đút lót” được “thượng đế”, họ tự biến mình thành những “con chiên trung thành” cho những kẻ nhân danh thượng đế qua những phi vụ buôn bán như vậy. Chính sự tự nguyện vâng phục không chất vấn đã biến họ thành công cụ cho không biết bao tôi ác và chia rẽ, do chính các kẻ đại diện thượng đế với cái áo tôn giáo tao ra để phục vụ quyền lợi cho chúng.
Niềm tin mù quáng vào tôn giao:
Thế nhưng có bao nhiêu người tìm hiểu thật về “thượng đế” của mình hay họ chỉ theo tôn giáo một cách máy móc, phần đông là do cha mẹ họ là người đã thuộc về tôn giáo đó, vì đã có một lúc gặp khó khăn, bệnh hoạn.. họ tưởng rằng cùng đường bí lối và đã khấn nguyện “hối lộ” với 1 ông thần nào đó: “Nếu ngài giúp tôi qua cơn hoạn nạn này tôi sẽ là con chiên trung thành của ngài”, hoặc vì muốn lấy được người mình yêu thương nên bị ep vào tôn giao ( phần lớn chuyện này xẩy ra ở người công giao)…. Cho dù với một lý do nào đi nữa thì đa số chúng ta tin một cách mù quáng không bao giờ giám chất vấn tôn giáo của mình.
Niềm tin tôn giáo biến con người thành những cỗ máy không còn tư duy chỉ còn biết “phúc cho kẻ không thây mà tin”, nếu chỉ để tin vào loài người được nặn từ cục đất xét mà ra thì tin người Việt Nam nở từ 100 quả trưng có căn cư hơn. Chính lúc con người đặt niềm tin hoàn toàn vào tôn giao cũng là lúc họ đánh mất lương tâm của họ.
Với tôn giáo Thượng đế chỉ là tên lái buôn lưu manh:
Làm sao có thể chấp nhận được khi một người công giáo, phật giáo hay bất kỳ một tôn giáo nào đó lại có thể cầm vũ khí giết hại đồng loại mình với bất kỳ một lý do nào, khi mà Thượng đế của họ kêu gọi yêu thương mọi người, kêu gọi từ bi hỉ xả, kêu gọi không sát sinh ngay cả những con thú… nhưng nhìn lại xã hội chúng ta thì sao? Cũng chính những người thuộc nằm lòng những bài kinh, những lời giảng dậy của thượng đế của họ lại hàng ngày nhẫn tâm nhìn đồng loại quằn quại trong đau khổ, họ không chỉ nhìn mà còn trực tiếp hành hạ đồng loại qua những việc làm hàng ngày của họ chỉ vì một chút tư lợi và họ có thể nhẫn tâm tàn sát ngay những người thân nhất của họ.
Tôn giáo không làm cho con người yêu thương nhau hơn mà chỉ tạo chia rẽ và biến con người thành những kẻ nô lệ tinh thân, chỉ vì chúng rao bán một mặt hàng không tưởng dưới những mỹ từ đẹp đẽ. Và khi có một ai chấn vấn sẽ bị chụp mũ thành những tên phỉ báng tôn giáo, những đứa vô thần và là cộng sản…cũng ví như một trò chơi hên xui “nhỡ may có thật những lời hù doạ kiếp sau như lời bọn nhân danh thượng đế rao giảng. Thôi thì bỏ tí tiên mua chiếc vé cho kiếp sau “nếu có””.
Nếu quả thực có thượng đế thật chẳng lẽ ngài không biết được những suy nghĩ những tinh toán hơn thua – mua bán của con người với ngài? Nếu quả thực như vậy thì Thượng Đế quả là một tên lái buôn lưu manh.
Sơ lược về lịch sử cận đại
Sự vô trách nhiêm với xã hội tồn tại được dĩ nhiên không chỉ nhờ vào những “triết lý sống” sai lầm được truyền miệng hết đời này qua đời kia, cũng không chỉ bởi sự ủy thác mọi việc vào một đấng tối cao mà di nhiên nó tồn tại được là do phần chính được bọn nhà nước củng cố và ngấm ngầm đẩy mạnh. Xét lịch sử cận đại chúng ta có được những bằng chứng rõ ràng về nhận định của tôi.
Trước đây dưới sự cầm quyền của bọn “ngụy VNCH” tại miền nàm Việt Nam, chúng đã tìm mọi cách chia rẽ giữa tôn giáo, chúng đàn áp phật giáo và tạo mọi ưu đãi cho công giáo. Với luật 10/59 chúng chia rẽ người dân với người dân.
Ở ngoài BẮC dưới sự cai trị độc tài toàn trị, với cuộc cải cách ruộng đất đã làm cấu trúc gia đình bị phá vỡ khi con đấu tố cha - mẹ, vợ đấu tố chồng thì làm sao con người còn có thể tin tưởng vào nhau nữa? Rồi sau đó là chính sách “tam tam trị” từng người - từng gia định tự “rình rập” lẫn nhau vì vậy xã hội Việt Nam càng chia rẽ…
Nhìn lại lịch sử nhân loại nói chung và của Việt Nam nói riêng, thì tất cả mọi cuộc chiến tranh đều do lòng tham của con người mà ra, và hầu hết đều do nhóm thiểu số cai trị dấy động. Nhưng tại sao người ta cho tới hôm nay không nhận ra được mọi cuộc chiến trong quá khư, hiện tại và trong tương lai đều chỉ phục vụ quyền lợi và quyền lực cho bọn cầm quyền – nhà nước và giới đại bản. Chỉ với những lời hứa hẹn, một ít bổng lộc nhưng những xác chết do chiến tranh gây ra là ai? Có bao nhiêu ông vua bỏ xác tại chiến trường, có bao nhiêu ông tổng thống bà thủ tướng chết trận? Câu trả lời sẽ là không mấy người - những ai tạo ra các cuộc chiến tranh? Chắc chắn không phải là người dân! Cũng chỉ vì lòng tham – tính ích kỷ của con người đã biến họ thành những cỗ máy giết hại đồng loại và song song đó giết hại chính con NGƯỜI trong họ.
Chia để trị:
Ngày hôm nay khi đất nước “thống nhất” nhưng chúng tạo ra những phân biệt như gia đình “ngụy quân - ngụy quyền”, gia đình có công với cách mạng, gia đình thương binh liệt sỹ,… những phân biệt trong xã hội này đã làm cho con người nghi kỵ lẫn nhau biến họ không chỉ không quan tâm tới người hàng xóm của mình mà chính họ là những tên công an của chính họ, tìm mọi cách để đấu tố người hàng xóm của mình, tao thành tích nhằm được một chút lợi lộc từ bọn nhà nước ban phát. Chúng luôn không ngừng tạo ra những đố kỵ trong xã hội làm cho con người cảm thấy lo lắng và nghi kỵ lẫn nhau để người dân chỉ còn cậy nhờ vào sự bảo vệ của nhà nước và qua đó chúng chính đáng hoá hệ thống công an trị mà người dân không nhận ra được rằng những mâu thuẫn này phần lớn là do bọn nhà nước tạo ra. Chúng tựa như những tổ chức Mafia chuyên đi thu tiền bảo kê của người dân để chúng bảo vệ họ trước chính những tên du đãng do chính chúng nguỵ tạo ra.
Trong tất cả mọi ban ngành thì chúng đặt ra không biết bao nhiêu chỉ tiêu, định mức để người ta câu xé cạnh tranh, tranh dành nhau đạt được những chỉ tiêu mà chúng đưa ra để được một tí bổng lộc của chúng ban phát, vi dụ trong giáo dục thì chi tiêu số lượng học sinh lên lớp, giao viên giỏi,… trong nhà cac cơ quan thì can bộ tiên tiến … chỉ vì một tí lợi lộc do đạt được những chỉ tiệu của bọn chúng đặt ra khiến con người đố kỵ lẫn nhau và ngoài ra còn đưa đến một tệ nạn khác đó là “bệnh thành tích”, do sợ không đạt được những chỉ tiêu không thể đạt được do chính bọn chúng đưa ra, nên người ta phải tìm mọi mánh khóe bịp bợm lẫn nhau, vì hầu hết những định mức chúng đưa ra hoàn toàn không phù hợp với thực tế.
Nhưng con người thật ngu đần họ như những “chú lừa và củ cà rốt”, họ cấu xé nhau chỉ vì mốt tí lợi lộc từ những giọt mô hôi của chính họ còn phần lớn bổng lộc lại rơi vào tay của những bọn ban ơn cho họ. Thế nhưng họ lại cảm thấy rất biết ơn với những kẻ đang hành hạ họ. Đúng ra họ gặt hái được nhiều hơn nữa và thành quả lớn nhất mà họ đạt được đó là: Họ sống là NGƯỜI và không phải từng giây từng phút phải tự làm tổn thương đồng loại và chính lương tâm họ.
Khi “mặc kệ nó” đã thành chân lý sống thì chính phủ sẽ là tên “bảo kê” chắc chắn nhất cho đám “thú đi bằng hai chân” này. Chúng ta sẵng sang chấp nhận biến thành những con sói cấu xé chính đồng loại và tự nguyện là những con bò sữa với bọn nhà nước, sẵng sàng để cho bọn nhà nước vắt sữa - hành hạ và giết thịt phục vụ cho mục đích cá nhân của chúng.
Nhồi sọ - tuyên truyền:
Sự băng hoại toàn diện của xã hội ngày hôm nay phần lớn là do bọn nhà nước trực tiếp hoặc gián tiếm tạo ra. Tham ô, móc ngoặc, “hợp pháp” cướp bóc tài sản của người dân, giáo dục xuống cấp,... ai có thể làm được những điều này? Chắc chắn không phải là người dân lam lũ lao động. Chỉ có bọn nhà nước mới có thể làm được, vì trong tay chúng có quyền lực chính trị, có quân đội và nhà tù. Ngoài ra chúng còn nắm trong tay một hệ thống thông tin đại chúng. Với nhà tù, quân đội … chúng chỉ có thể hành hạ, khúng bố thể xác chúng ta. Những phương pháp này đã được chứng minh trong lịch sử là không mang lại nhiều kết quả, bằng chứng cho thấy trong các chế độ phong kiến với biết bao hình phát man rợ như tùng xẻo, lăn chì, voi dầy, phanh thây, chu di tam tộc… nhưng cũng không thể không chế được con người. Ngoài ra việc cai trị theo biện pháp này không mang lại lợi nhuận cao, vì khi con người bị bắt buộc làm việc gì đó thì họ có xu hướng chống và làm ngược lại.
Nhưng với thông tin, thì bọn chúng có thể nhồi sọ , tẩy não người dân giết chết những ý tưởng đối kháng từ trong trứng nước. Ý thức được việc này nên các vua chua ngày xưa đã dùng mọi biện pháp để khống chế sự hiểu biết của người dân bằng cách đốt sách. Ngay hôm nay bọn cầm quyền với những thủ đoạn gian manh hơn nhiều, bằng những thông tin sai lệch chúng biến con người thành nhưng kẻ “nô lệ tự nguyện” - tuyệt đối trung thành với bọn chúng. Cai trị bằng phương pháp này vừa mang lại lợi nhuận cao mà còn biến con người thành những con chó săn đắc lức, họ tự tiêu diệt lẫn nhau.
Ngay từ những ngày đầu tiên bước vào ngưỡng cửa nhà trường chúng đã tẩy não con người bằng những bài hát, câu thơ, bằng những câu truyện huyền thoại như: Ong vò vẽ đánh Mỹ, năm điều bác Hồ dậy, Đêm qua mơ gặp bác Hồ… rồi hệ thống truyền thông đại chúng ( báo trí, truyền hình, radio…) hàng ngày chúng tiêm nhiễm vào đầu chúng ta những thứ rác rưởi để rồi chúng ta mặc nhiên tự động chở thành những người vệ sỹ trung thành bảo vệ nhà nước dựa trên những giá trị chiù tượng không thực như: Yêu nước, dân tộc, bản sắc dân tộc. Và thế là bất cứ ai chống lại chúng tư động biến thành phản quốc, phản bội dân tộc đối với những người chung quanh. Và họ tự giác xa lánh những người này hoặc tệ hại hơn nữa là chính họ sẽ là những tên đầu tể thay cho bọn nhà nước.
Hướng giải quyết:
Nhưng bọn nhà nước - tôn giao hay bất kỳ một thế lực nào cũng chỉ có thể leo lên đầu chúng ta được khi chúng ta cho phép chúng làm, vì khó có ai có thể leo lên đầu bạn nếu bạn không khòm lưng xuống. Chính sự vô trách nhiệm với xã hội của người dân đã trực tiếp đẩy xã hội của họ vào vực sâu của băng hoại.
Hậu quả của một xã hội băng hoại sẽ ảnh hưởng trực tiếp lên đời sống của mọi người dân trong xã hội đó, chỉ ngoại trừ một số ít những kẻ tạo ra những băng hoại và những kẻ tay sai cho chúng là những người được lợi. Sự thật hiển nhiên bọn cầm quyền (thế quyền cũng như thần quyền) là nguyên nhân chính tạo ra những băng hoại ngày hôm nay và cũng chính là những kẻ đang gặt hái quyên lợi qua đó. Chúng ta sẽ không thể ngồi im cầu xin, đợi chờ bọn chúng nhân đạo với chúng ta khi chính chúng là nguyên nhân tạo ra những bất công trong xã hội. Cũng vì vậy chúng ta không thể phó mắc số phận chúng ta vào tay bọn chúng và chỉ với “hy vọng” hay “van xin” mong rằng một ngày nào đó bọn chúng sẽ nhân từ giài quyết những tệ nạn mang lại lợi lộc cho chúng và do chính chung gây ra.
Chính chúng ta phải là những người giải quyết những vấn nạn này và song song đó còn phải la lớn với hy vọng người hàng xóm vén tay áo lên và cùng bạn đấu tranh. Việc sánh vai cùng bạn đấu tranh không phải vì nạn nhận hôm nay là hàng xóm bạn những ngày mai chắc chắn sẽ là bạn, mà đó là một việc làm của những người hàng xóm tốt và hơn thế nữa nó còn là trách nhiệm của một người sống trong cộng động.
Ai ai cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi họ đưa tay dắt một người khiếm thị qua đường, chúng ta không hạnh phúc vì lời cám ơn của người này và cũng không phải vì “hy vọng” anh ta sẽ làm gì cho bạn sau này mà vì cảm thấy mình vừa làm một viêc có ích giúp cho đồng loại. Thế tại sao chúng ta lại không làm những việc mang lại hạnh phúc cho chúng ta? Khi con người không còn quặn đau, cảm thấy nhói trong tâm hồn khi đồng loại mình bị hành hạ thì khi đó ta có khác gì các động vật khác không?
Muốn thay đổi xã hội cũng vậy khởi điểm bao giờ cũng đi từ một người và đi từ những việc làm bình thường nhất. Vì không bao giờ có được hai người khi không có một người, cũng như không thể đạt được những việc vỹ đại khi không bắt tay vào những việc nhỏ nhất. Mỗi cá nhân là chủ thể của xã hội mình sống, hiện trạng xã hội chính là kết quả của việc làm của từng chúng ta. Chúng ta phải biết can đảm đứng lên trên những lời dèm pha xúc xiểm của kẻ khác, họ chỉ muốn kéo người khác xuống như họ.
Giám tạo tranh luận trong mọi lãnh vực, không có một đề tài nào là “tế nhị” và không nên nói tới vì tất cả đều ảnh hưởng trực tiếp hoặc gián tiếp tới đời sống chúng ta vậy tại sao chúng ta lại không được đóng góp ý kiến của mình. Tại sao mỗi người có một cái đầu để làm gì nữa khi chính trị là đề tài độc quyên của nhà nước và tôn giao chỉ có những người đại diện tôn giao đuợc nói tới?
Chúng ta phải tước lại quyền làm chủ vận mệnh của mình nói riêng và của cộng đồng ( xã hội ) nơi chúng ta sống. Không để bọn tôn giáo – nhà nước biến chúng ta thành công cụ phục vụ đàn áp người khác. Trên thực tế với xã hội Việt Nam ngay hôm nay chúng ta có thể bắt đầu từ những việc gì? Chỉ cần đầu tiền là hàng ngày chúng ta thực hành những điều chúng ta đang dậy con cái về mặt đạo đức làm người đã là một bước tiến rất lớn rồi. Sau đó để tiến thêm một bước cao hơn thì chính mỗi cá nhân phải tuyên chiến với chính mình, tuyên chiến với phần “con” trong chúng ta. Vì đây không chỉ là cuôc chiến chống lại các định chế có sẵn mà là cuộc chiến hoàn thiện bản thân. Và đây là một cuộc chiến chỉ có chiến thắng và luôn mang lại hạnh phúc cho chúng ta, nó sẽ kéo dài cho tơi khi con người không còn tồn tại trên quả điạ cầu này nưa ./.
Thiên Chương
13.12.2012
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment