Saturday, March 7, 2015

Con "Vật Người" và Con Vật : Loài nào MAN RỢ BÁN KHAI?

Hribal's "Hành Tinh Sợ Thú Vật
"Fear of the Animal Planet"

 Khi con vật bị các nhà "Huấn Luyện" lạm dụng cho việc kiếm tiền phục vụ "giải trí" cho loài người, chúng đã phản kháng và tấn công giết những kẻ đã lạm dụng hành hạ chúng... Chúng bị lên án là "hoang thú, ác thú" và bị "triệt hạ". Chỉ vì chúng không còn nhẫn nhịn làm nô lệ trò chơi, vật tạo lợi nhuận cho "chủ nhân" con người nữa! Ai mới là kẻ ÁC???

Nếu ở "loài người" hành động phản kháng chống chỏi này được gọi là "chiến sĩ tự do", tinh thần "bất khuất"... dĩ nhiên nếu là "đồng minh", còn không cũng bị lên án gọi là "khủng bố". Não trạng quyền bính, thật sự là não trạng bán khai thích thú với việc hành xử quyền lực trên tất cả những sinh vật khác, chứ không chỉ riêng loài người với nhau, giữa chủ và tớ, giữa bọn đại bản quyền chính và công dân, giữa cường quốc và nhược tiểu.

Chúng ta đã chứng kiến căn bệnh băng hoại tâm thần, hay ức chế loạn tâm này được xiển dương một cách bệnh hoạn bạo ngược, không riêng gì "nghệ thuật huấn luyện thú vật cho quân sự, trò xiếc", mà ngay như trò chơi những con cá KOI, trò uốn ép cây (bonsai) của Nhật, Viêt, Tầu v.v tất cả đều chỉ là hình thức của não trạng tiềm thức thị quyền, hoàn toàn thiếu vắng sự tương kính thân trọng sinh vật như Phật thuyết đã hướng dẫn.

Đã có quá nhiều bằng chứng cụ thể cho thấy cây cỏ loài vật hoang thú, cũng như PHẦN LỚN loài người chúng ta, khi được đối xử thân trọng tương kính, chúng đáp trả bằng những tương kính thân trọng trong ký ức ghi nhớ như những tâm cảm nơi con người.

Nhưng có lẽ sự PHẢN TRẮC VÔ ĐIỀU KIỆN chỉ có ở sự toan tính của con người. Thú vật chỉ tấn công ngược lại khi nó bị xúc phạm đe dọa như trong các trường hợp xảy ra ở các đoàn xiếc, quân đội an ninh xử dụng thú vật mà thôi.

Trong các vụ chó tấn công chủ hay hàng xóm, cũng đều không phải tự nhiên mà là do "người nạn nhân"  đối xử bõ bê và lạm dụng hung bạo của người trong gia đình chủ nhân.

Vì ngay cả "con người", cũng đã có quá nhiều bằng chứng hiển nhiên cho thấy họ còn PHẢN BỘI không chỉ loài vật họ nuôi, mà còn  phản bội tàn độc hoang dại chính đồng loại thân cận của họ hơn cả hoang thú khi đối mặt với quyền lợi, quyền lực và hãi sợ.

Bao nhiêu vụ án cha mẹ, vợ chồng, con cái, bạn bè thân thuộc hạ độc thủ với nhau vì tranh quyền, tranh lợi, tranh tình nhân, tình dục! Bao nhiêu Nhà nước chính phủ đã phản bội lòng tin của công dân tiêu diệt hàng triệu sinh mạng công dân! Người Việt Nam đừng quên Cải Cách Ruộng Đất, Nhân Văn Giai Phẩm, Mậu Thân, Ấp Chiến Lược, Chiến Dịch Phụng Hoàng, Chiến Dịch Đánh Tư Sản, Cách Mạng Văn Hóa (đánh văn hóa đồi trụy) v.v

Chúng ta "cảnh cáo lẩn nhau" phải coi chừng hoang thú! Nhưng thống kê cũng như kinh nghiệm thực tiễn trước mắt cho thấy con người bị đầy đọa và giết hại từ cá nhân cho đến hàng loạt bởi chính ĐỒNG LOẠI CON NGƯỜI nhiều hơn là do thú vật gây ra. Từ sự gia hại của thân bằng quyến thuộc, bạn bè lối xóm cho đến đảng phái nhà nước quốc gia (trong thề kỷ 20 đã hơn 260 triệu người chết vì các chế độ nhà nước chính phủ -democide)... Bao nhiêu kẻ đã bị tàn hại vì các quyền lực giáo hội tín lý.  Ngược lại chính loài người cầm tù lạm dụng và gia hại thú vật VÔ VÀN SỐ LƯỢNG không thể kể xiết!!! Nhưng nguyền rủa thú vật khi chúng PHẢN KHÁNG lại hành xử bạo ngược của chúng ta!!!

Chúng ta bày trò SĂN BẮN để vui thú hả hê trong cuộc tàn sát hàng loạt muôn thú chim chóc, và ngay cả giết người đồng chủng loại cũng hàng loạt như trò tiêu khiển thể thao nhân danh (hay lấy cớ) chiến tranh! (Độc giả nào cần bằng chứng?!? Bạn ở cung trăng rớt xuống?  Hay từ hỏa tinh? Nếu không bị tâm thần, bạn phải thuộc hạng nhà dòi)

Một số tôn giáo man rợ dạy rằng muông thú được tạo ra để cho "con người tùy nghi tận dụng" ... Và họ không chỉ tùy nghi tận dụng thú vật mà tùy nghi tận dụng ngay chính những con người đồng chủng loại "cao quí" của chính họ. (Độc giả có cần bằng chứng không?!!!!)


Bài viết dưới đây của tiến sĩ Paul Craig Roberts, một cựu quan chức cao cấp thuộc đảng thiên chúa bảo thủ Mỹ (Cộng Hòa), ông may mắn đã nhận thức lại được giá trị nhân bản tương quan muôn vật mà Phật thuyết từng diễn giải. Ông đã viết một bài nhận định thật giá trị cho chúng ta suy ngẫm nhân đọc tác phẩm nghiên cứu về thái độ phản kháng của các con vật bị người lạm dụng.

Ông đã xúc động đặt câu hỏi thật chua chát nhưng xác thật:

"Như vậy, chúng ta đối diện với một nghịch lý: một loài gian ác bắt giữ một loài không gian ác. Tại sao Thiên Chúa để cho loài gian ác khống trị loài không gian ác? (So, we are faced with a paradox: a wicked life form holds a non-wicked life form in captivity. Why did God give the wicked dominion over the non-wicked?)

Không chỉ đưa ra điều nghịch lý "khó nghe nhưng khó chối bỏ" trên, ông Paul C Roberts còn khẳng định tính tồi bại ghê tởm của loài người :

" Cái ý niệm cho rằng mạng sống con người, bất kể sự thông minh, thành đạt và cố kết đạo lý ra sao, luôn cao hơn mạng sống của con vật như voi, hổ, sư tử, báo, gấu, cá voi đen, ó, hải cẩu, hay chồn v,v là một hình thức kiêu căng khiến loài người tù đọng trong sự dốt nát của chính họ (The notion that the life of a human, regardless of the person’s intellect, accomplishment, and moral fiber, is superior to that of an elephant, tiger, lion, leopard, grizzly, orca, eagle, seal, or fox, is a form of hubris that keeps the human race confined in its ignorance.)

Ông Paul Craig Roberts  phẫn nộ kể ra những tàn bạo đã và đang xảy ra cho con người do chính bàn tay của đồng loại văn minh thực hiện, như dội bom lửa thiêu rụi thành phố Dresden (Bombing of Dresden) sau khi chiến thắng Quốc Xã- cuộc dội bom nguyên tử hai thành phố Nhật dù biết sẽ chiến thắng v.v chỉ vì hận thù, ý thức hệ hoang tưởng do được bọn băng hoại tâm thần (sociopaths) giả dạng ký giả nhà báo giáo dục hun đúc, những "con người văn minh" này đã tàn diệt đồng loại của họ vì dốt nát tăm tối hoàn toàn, loại người đáng bị xếp vào loại sinh vật thấp kém hơn những loài hoang thú (Humans who fire-bomb civilian cities, drop nuclear bombs on civilian populations, act out ideological hatreds taught to them by sociopaths posing as pundits and journalists, and decimate their own kind out of total ignorance could be regarded as a life form that is inferior to wild animals.)

Cuối cùng, thật mỉa mai chua chát nhưng chân xác và thành tín, ông Paul Craig Roberts đã chất vấn cũng như tự chất vấn :

" Có lẽ lời tuyên bố của loài người về tính thượng đẳng đạo lý cần phải chất vấn lại. Không có sự hiện hưũ của loài người, sẽ chẳng có ác độc trên hành tinh này" (Perhaps the human claim to moral superiority needs questioning. Without the presence of mankind, there would be no evil on the planet.)

 Thât sự THIỆN ÁC là sản phẩm giá trị của "con người tư duy" chúng ta mà thôi. Không có con  người tư duy thì THIỆN ÁC không hiện hữu.

Vấn đề hay vấn nạn chính là nơi chúng ta. Chúng ta, loài vật hai chân có suy nghĩ tự thức này đặt ra ý niệm ÁC để răn đe từ bỏ hoang dại để tiến lên định mức tính  THIỆN, NHÂN BẢN  trong ước vọng VƯỢT LÊN TRÊN ĐỜI SỐNG BẢN NĂNG VÔ THỨC SINH VẬT để sống theo đúng giá trị Con Người Nhận ThứC  thuộc TÍNH THIỆN...Nhưng đa số chúng ta không NHẬN THỨC và  KHÔNG THỰC HIỆN ĐƯỢC ĐỀN NƠI...

Đã không cố gắng thực hiện rồi thực hiện đến nơi đến chốn ý niệm THIỆN do chính chúng ta tự đặt ra, đa số chúng ta còn bày thêm ra chủ thuyết quyền lực và tín lý tôn giáo, không chỉ để chính đáng hóa cho việc KHÔNG THỰC HIỆN TÍNH THIỆN mà còn gian manh đánh lận THÁNH HÓA TÍNH ÁC và ÁC HÓA TÍNH THIỆN.

Bạn nghi ngờ ư? Bạn cho là tuyên bố quá đáng và xúc phạm ư?

Chúng ta hãy liệt kê trong toàn bộ lịch sử nhân loại cũng như kiểm tra lại tất cả chung quanh trong tầm nhìn của chúng ta ĐƯỢC BAO NHIÊU NGƯỜI CÓ TƯ TƯỞNG HÀNH THIỆN NHÂN ÁI HÒA BÌNH được trân trọng xiển dương khi còn sống,  hay là họ phải sống cùng cực vất vả hoặc bị đầy ải hoặc bị săn đuổi rồi bị ám sát tru diệt?  Và chỉ có vài kẻ được dựng tượng nếu như tên tuổi của họ còn được tận dụng cho quyền chính cai trị như Jesu, Thích Ca, Ghandi, Khổng Tử v.v

Ngược lại có biết bao nhiêu kẻ bạo ngược sát nhân độc ác được ca ngợi xu phục là vĩ nhân anh hùng, kể cả khi sống cũng như sau khi chết? Tên tuổi của những con vật người tiêu biểu tính ác này còn được dùng làm mốc cho các "chặng đường văn minh lịch sử" của nhân loại nữa đấy!!!  Những tên vua chúa, hoàng đế, tướng lãnh, lãnh đạo chính trị, chủ tịch tổng thống, giáo chủ lãnh đạo các đời các loại tôn giáo từ xưa cho đến hiện kim ... đều đang được đại đa số chúng ta ca ngợi kính ngưỡng tôn sùng mù quáng...chính là những bằng chứng cụ thể hùng hồn của lời nhận đinh trên của Tôi.

Đã đến lúc chúng ta cần phải nhận thức và định vị lại mối tương quan không chỉ của chính chúng ta với nhau, mà còn chính chúng ta với muôn loài chung quanh ta nữa. Bước đầu tiên cần thiết là phế bỏ kiến thức cũ, tín lý lạc hậu bán khai (unlearn) và học lại từ căn bản (relearn).

7-03-2015
NKPTC

Đôi Bạn Chân Tình Gấu và Người

A Brief for Animals

by PAUL CRAIG ROBERTS

Dr. Paul Craig Roberts was Assistant Secretary of the Treasury for Economic Policy and associate editor of the Wall Street Journal. He was columnist for Business Week, Scripps Howard News Service, and Creators Syndicate. He has had many university appointments. His internet columns have attracted a worldwide following. Roberts' latest books are The Failure of Laissez Faire Capitalism and Economic Dissolution of the West and How America Was Lost.
 ====
Jason Hribal in a book just off the CounterPunch/AK press, Fear of the Animal Planet: The Hidden History of Animal Resistance, regales the reader with tales of animal rebellion and escape from captivity. In Hribal’s account, when big cats, elephants, and orcas injure or kill their trainers and keepers they are inflicting retribution for the abuse and exploitation that they suffer.

One of Hribal’s most convincing examples is Tatiana, a Siberian tiger in the San Francisco zoo. On December 25, 2007, Tatiana cleared the 12 foot high wall of her enclosure to decimate the teenagers who enjoyed themselves tormenting her. Tatiana ripped one of her tormenters to pieces, and, during her 20 minutes of freedom, she searched the zoo grounds for the other two, ignoring zoo visitors, park employees, and emergency responders. As Hribal puts it, "Tatiana was singular in her purpose." She could have killed any number of people, but ignored them in pursuit of her tormentors.

Obviously, Tatiana could have escaped from her enclosure whenever she had wished, but had accepted her situation until torment ended her acceptance.

Most people, were they to read Hribal’s book, would have a hard time with the intent that he ascribes to animals. Like the executives of circuses, zoos, and Sea World, most humans ascribe captive animal attacks to unpredictable wild instinct, to accident, or to the animal being spooked by noise or the behavior of some third party. Hribal confronts this view head on. Orcas purposely drown their trainers, and elephants purposely kill their keepers. Captive animals seek escape.

Hribal presents captive animals as exploited and abused slaves serving the profits of their owners. Just as human slaves ran away, captive animals run away. Hribal tells the stories of many animal escapes.

He also tells the story of animal executions. Animals that do not accept their slave status, rebel and cease to perform have been executed in the most barbaric and cruel ways. One can hardly be surprised in these days of "the war on terror" at human cruelty to animals when humans are equally cruel to humans. The video–allegedly leaked by Bradley Manning who is confined by the US military in conditions worse than captive animals–of American soldiers intentionally murdering news reporters and civilians for the fun of it, demonstrates the evil and wickedness that finds its home only in humans.

In contrast, animals do not commit wicked and evil acts. Satan’s sphere belongs to humans. Predator animals kill to eat, but, unlike human hunters, they do not kill for fun.
Lions bring down a wildebeest or an antelope; they do not decimate the entire herd.

In contrast, I have heard hunters describe shooting 1,000 doves in one morning and 500 prairie dogs in one afternoon. It was all done for the fun of killing. Humans get pleasure from killing, but there is no evidence than animals do.

So, we are faced with a paradox: a wicked life form holds a non-wicked life form in captivity. Why did God give the wicked dominion over the non-wicked?
A number of Hribal’s examples of animal abuse date back far in time. Today some of the human species who interact with animals follow a more respectful approach. If animals, as Hribal says, respond to their abuse with intelligence, would they not also respond to affection and respect with intelligence?

The answer seems to be that animals do. We have the case of Christian the lion, the cub rescued from Harrod’s department store in London by two Englishmen who raised an African male lion in their London apartment and exercised him on the Church green.

When Christian became too large to continue living in the London flat, the Englishmen consulted an expert, transported Christian to Africa and released him. A year or so later, the room mates who had raised Christian missed him and returned to Africa to find him.
They were warned by conventional wisdom that Christian was now wild and would be a danger to them if they encountered him.

As the videos available on youtube show, when the men found Christian the lion was overcome with joy and lavished affection on his friends. Christian was forming a pride, and the wild lionesses were content with the human company and to be petted by men. The video shows them all–Christian, lionesses, cubs, and men curled up together taking a nap.
There are a number of videos available online of people who have raised cougars (mountain lions) and bob cats and live with them in their homes. Perhaps the most extraordinary story is that of Casey Anderson, a wildlife naturalist who found two newborn grizzly cubs next to a dead mother bear and took them home to save.

One didn’t make it, but the other did. The photos on youtube document the interaction between humans and grizzly, considered by many the most dangerous and unpredictable of all wild animals, at least in North America. The 800-pound grizzly enjoys the family swimming pool, Thanksgiving dinner with the extended human family, serves as "best man" in the wedding of his human friend, and demonstrates genuine affection for the man who raised him. It is unclear whether the bear thinks he is human or that the humans are bears, but he, and they, are perfectly at ease with one another.

As this will strike many as unbelievable, 
see 



Hribal’s book would have benefitted, in my opinion, from examining what appear to be successful human interactions with animals. Animals’ personalities differ, as do people’s personalities. Just as wives murder husbands, husbands murder wives, mothers murder children, and children murder mothers, animals can turn on their human companions. However, animals seldom turn on humans who treat them with respect and affection.
There are examples of humans interacting successfully with the great predator animals.
The story of Christian the lion is one, but there are others. The "lion man," Kevin Richardson, did not raise many of the lions with whom he interacts, along with leopards and hyenas, all of whom accept him as one of them. Google Kevin Richardson and watch the extraordinary videos of Kevin’s acceptance by lions as a member of the pride.

Clearly, humans have very little understanding of other life forms and little respect for them. So that we can enjoy transportation in oversize vehicles that get 12 miles to the gallon, we destroy the Gulf of Mexico. What happens to the bird life and aquatic life is of no concern.
Some thoughtful people wonder if humans belong on planet earth. Humans are great destroyers of animal and plant life, water resources, and the soil itself. Some people think of humans as alien invaders of planet earth. If one looks at it in this way, it seems clear that humans have contributed nothing to the health of the planet or to its life forms.

The notion that the life of a human, regardless of the person’s intellect, accomplishment, and moral fiber, is superior to that of an elephant, tiger, lion, leopard, grizzly, orca, eagle, seal, or fox, is a form of hubris that keeps the human race confined in its ignorance.
Humans who fire-bomb civilian cities, drop nuclear bombs on civilian populations, act out ideological hatreds taught to them by sociopaths posing as pundits and journalists, and decimate their own kind out of total ignorance could be regarded as a life form that is inferior to wild animals.

Perhaps the human claim to moral superiority needs questioning. Without the presence of mankind, there would be no evil on the planet.

Many humans have difficulty with the idea that animals have rights. However, in the introduction to Hribal’s book, Jeffrey St. Clair reports that in Europe of the 13th-17th centuries animals had rights and were represented in court by attorneys. This suggests that those who are trying to stop the slaughter of wolves and to protect animal habitat are not modern-day crazies but are empathetic people operating from an old tradition.

Those trying to curtail the abuse of animals face a difficult task. As long as humanity has insufficient empathy for its own kind to stop the slaughter of Afghans, Iraqis, Pakistanis, and Palestinians, protection for animals is unlikely to move to the forefront.


PAUL CRAIG ROBERTS was an editor of the Wall Street Journal and an Assistant Secretary of the U.S. Treasury.  His latest book, HOW THE ECONOMY WAS LOST, has just been published by CounterPunch/AK Press. He can be reached at: PaulCraigRoberts@yahoo.com

No comments:

Post a Comment