Thursday, February 18, 2016

Tham Khảo: Một Dữ Kiện Lịch Sử Bị Xóa Bỏ vì “Do Thái”


sdsadsadNhững ai đã từng đọc qua tác phẩm định mệnh “Bộ Lạc Thứ 13” (The Thirteenth Tribe) – tác phẩm gây sóng gió đã quyết định sự nghiệp và cuộc đời của nhà văn Arthur Koestler, người Hungary gốc Do Thái, tác giả đã được thế giới chống cộng xiển dương ca ngợi với tác phẩm để đời “Bóng Tối Giữa Trưa” (Darkness At Noon) hay tên tiếng Pháp của nó là “Khoảng Không và Vô Tận” (Le Zéro et L’ Infinity)- đều đã hiểu rõ về nguồn gốc thật của “người Do Thái hiện đại” và cái quốc gia gọi là Israel hôm nay hoàn toàn không liên quan gì đến Trung Đông hay nhóm người Semitic -Arap cả.
Arthur Koestler đã bị loại khỏi “văn đàn thế giới” và “thế giới tự do chống cộng” chỉ vì ông đã viết sự thật về chính “dân tộc” của ông. Arthur Koestler không chỉ là nạn nhân duy nhất về bi hài kịch này. Sau cái chềt “tự tử” của Arthur Koestler, là một loạt những đại khoa bảng sử gia Do Thái bị đẩy ra khỏi “chính qui” cũng chỉ vì nói thật về sự thật bẩn thỉu và về “gốc tích” của “dân tộc” mình một cách khoa học: giáo sư chính trị Mỹ gốc Do Thái  Norman Finkelstein, giáo sư sử gia Do thái Ilan Pappé, giáo sư sử gia đại học Tel Aviv Shlomo Sand-  cựu sĩ quan Do Thái Miko Peled v.v cũng đã phải rời bỏ quê hương Israel vì đã dám nói thật về chính “dân tộc” xã hội và đất nước của mình.
Trường hợp đặc biệt và mỉa mai nhất là đại văn hào Mỹ gốc Nga, Aleksandr Solzhenitsyn từng là thần tượng của “thế giới tự do” chống cộng trong suốt thời chiến tranh lạnh với những tác phẩm lớn được ca ngợi như  Quần Đảo Ngục Tù (Gulag) và “Một Ngày Trong Đời của Ivan Denisovich” (One Day in the Life of Ivan Denisovich) hai tác phẩm cũng như “Bóng Tối Giũa Trưa” có được dịch ra tiếng Việt và là sách gối đầu chống cộng của giới chữ nghĩa miền nam Việt Nam. Thế nhưng khi ông trở về Nga sau khi Soviet sụp đổ- và viết tác phẩm cuối đời về sự thật của cuộc cách mạng tháng 10 Nga và kế hoạch tàn độc của người Do Thái cộng sản “200 năm cùng nhau” (Two Hundred Years Together)- cũng chỉ vì “Do Thái” cả “thế giới” Âu Mỹ không còn ai “dám” nhắc đến đại văn hào này. Một thần tượng của thế giới tự do Âu Mỹ, lúc chết không ai nhắc tên, không một lễ tưởng niệm điếu văn, cũng chỉ vì nói thật về Do Thái!
Khi đã  đọc qua những tác phẩm nghiên cứu sử nhân văn của chính các giáo sư chính qui người Do Thái, tác phẩm của Aleksandr Solzhenitsyn cũng như những tác phẩm nghiên cứu về quyền lực tại Mỹ của hai giáo sư Mỹ Carroll Quigley và đặc biệt giáo sư Antony Sutton -chúng ta mới có thể có một hình ảnh xác thực về cấu trúc quyền lực thật sự của Âu Mỹ khi đối chiếu và nối kết các SỰ KIỆN lẫn DỮ KIỆN trong những tác phẩm nghiên cứu này. Và để thấy CHÍNH SỬ được dạy trong đại học chính qui, những nghiên cứu chính trị chính qui v.v thật sự chính xác chỉ là những “thuyết âm mưu” đúng nghĩa nhất! (History’s Greatest Conspiracy Theories)
Bởi nó không phải là sự thật, mà tất cả là những “câu truyện” được hư cấu để chính đáng hóa cho tôn giáo “quốc gia nhà nước” và củng cố quyền chính cho tập đoàn quyền lực. Và cái gọi “sự tương tranh quốc gia” hay tương tranh “cộng sản tư bản” chính là những bản kịch của nhóm quyền lực và khống trị- hay nói ngắn gọn lại là nhóm nhà nước ẩn tàng (The Cabal)
Dưới dây là hai bài viết, một nói về sử chứng Do Thái và một nói về hành xử mưu toan của cả một mạng lưới quyền lực Do Thái hiện tại nơi các xứ Âu Mỹ. Tham khảo để thấy những chi tiết cụ thể của một phần quyền lực dang chi phối hạnh phúc an nguy không chỉ riêng Âu Mỹ mà của cả nhân  loại này. Các “chính phủ” “lãnh đạo chính trị chỉ là dụng cụ tay sai của nhóm quyền lực này- một chính phủ thât sự trong bóng tối
Hai bài viết này kích thước chỉ là “nho nhỏ”thôi, nhưng nó làm sáng tỏ tất cả những gì các văn gia, sử gia ở trên đã nói đến trong những đại tác phẩm công trình nghiên cứu của họ.
Mời quí vị có khả năng Anh ngữ tham khảo và suy ngẫm và tự kết luận về cấu trúc quyền lực thật sự của Âu Mỹ và hiện trạng thế giới.

Phi Quyền Chính

đọc thêm tại:

http://phiquyenchinh.org/2016/02/14/tham-khao-mot-du-kien-lich-su-bi-xoa-bo-vi-do-thai/

Tổng thống Kennedy và em trai Robert Kennedy đã bị Tập Đoàn Kỹ Nghệ Vũ Khí An Ninh Quân Sự Giết Chết!


Paul Craig Roberts Nhận Định về Vụ Bắn Giết Anh Em Kennedy


Paul Craig Roberts
February 13, 2016
sasBọn báo chí đĩ điếm như tờ Telegraph của Anh, dành nhiều công sức cố chứng minh bài bác việc phơi bày vạch trần những âm mưu của chính phủ. Ví dụ, hàng ngàn kiến trúc sư địa ốc cao tầng, các kỹ sư xây dựng cấu trúc, các nhà vật lý, các nhà hóa học cực tiểu nano, các chuyên gia hủy phá, những nhân sự tiếp ứng đầu tiên tại hiện trường, các phi công quân sự và dân sự và các cựu quan chức chính phủ đã cung cấp vô số bằng chứng rằng lời tường trình chính thức về sự kiện 9/11 của nhà nước Mỹ là một câu chuyện cổ tích hư cấu mà nó mâu thuẫn đối nghịch lại với tất cả các bằng chứng và các định luật vật lý học thì bị bọn đĩ điếm báo chí bác bỏ cho đó là những “thuyết âm mưu”.
jw.douglasVà cũng tương tự như vậy, từng có những người, chẳng hạn như ông James W. Douglass, đã chứng minh với chứng cớ không còn ngờ vực gì rằng Tổng thống John F. Kennedy không bị ám sát bởi tên Oswald mà là chính bọn chống cộng hoang tưởng Tập đoàn Kỹ Nghệ Vũ khí An ninh Quân sự ám sát ông ta, cũng bị bác bỏ cho là những thuyết âm mưu.
Báo cáo của Ủy ban Tường trình sự kiện 9/11 và báo cáo của Ủy ban Warren(điều tra sự kiện ám sát tổng thống Kennedy) đã chỉ là những thủ đoạn bưng bít giấu giếm. Tên Phó tổng thống Dick Cheney và đám tân bảo thủ  từng tuyên bố là Mỹ rất cần có một sự kiện ” Trân Châu Cảng mới ” để nhà nước Mỹ có thể bắt đầu cuộc tấn công quân sự vào các quốc gia vùng Trung Đông nào đang có những chính sách đối ngoại độc lập thay vì phải là chư hầu lệ thuộc vào Mỹ/Do Thái. Sự kiện 9/11 chính là một “Trân Châu Cảng mới” được dàn dựng ra và sự thật này phải được che đậy giấu giếm khi các gia đình nạn nhân vẫn khăng khăng tiếp tục đòi hỏi một cuộc điều tra vào sự kiện 9/11 và không thể mua chuộc sự nguôi ngoai đòi hỏi của họ bằng những số tiền khổng lồ.
Và cũng tương tự như vậy, Ủy ban Warren đã không có sự lựa chọn nào hơn là che đậy giấu giếm sự thật phủ phàng rằng một tổng thống lừng danh của Mỹ, John F. Kennedy, đã bị sát hại bởi chính bộ Tổng Tham Mưu Quân Đội, bộ Tình báo CIA và bộ Mật vụ của nhà nước Mỹ vì ông ta bị một nhóm quan chức chống cộng hoang tưởng này cho là đã “mềm yếu với chủ nghĩa cộng sản” và từ đó nó thật sự là một mối đe dọa đến cho an ninh của Hoa Kỳ. Cuộc chiến tranh lạnh đã hiện hữu ở thời điểm đó, và Uỷ ban Warren không thể buộc tội những tên quan chức trách nhiệm về hành động giết Kennedy mà không tránh được việc đánh mất niềm tin của dân chúng Mỹ vào các hệ thống cơ quan quân sự và an ninh của nhà nước Mỹ.
Dù vậy, bất cứ ai biết về việc hư cấu đổ tội cho Oswald thì đều đã biết chuyện gì đã xảy ra. Một trong những người này chính là Bộ Trưởng Tư Pháp Robert Kennedy, em trai của JFK.
Bobby Kennedy rất thấu hiểu tình hình của cuộc ám sát này. Ông biết rằng dù ở vị trí Bộ Trưởng Tư Pháp nhưng trong một chính quyền đầy rẩy những che đậy giấu giếm này, ông không thể làm gì hơn được. Tuy nhiên, Bobby Kennedy nghĩ rằng, nếu ông thắng cử chức tổng thống Mỹ, thì ông sẽ đủ khả năng mang những tên quan chức nhúng tay vào cuộc ám sát JFK chịu trách nhiệm với tội ác của chúng. Anh trai của ông từng nói với ông rằng sau khi tái đắc cử, anh trai của ông sẽ “tháo gỡ CIA thành hàng nghìn mảnh.”  Khi cuộc chiến tranh Việt Nam làm tiêu tan vị thế Tổng thống của Lyndon Johnson, thì  Bobby Kennedy hiện rõ là vị tổng thống kế tiếp của Mỹ.
Bobby Kennedy bị ám sát ngay vào buổi tối khi ông ta thắng cử chính thức trở thành ứng viên tổng thống cho đảng Dân Chủ Mỹ tại California. Sirhan Sirhan bị vu cáo là kẻ sát nhân. Sirhan đứng ở phía trước của Kennedy. Trên tay Sirhan đang cầm khẩu súng lục có 8 viên đạn, và cũng là khẩu súng anh ta vừa bắn xong. Sirhan đã bắn trúng vào ông Paul Schrade, người đang đứng bên cạnh Robert  Kennedy. Nhưng Sirhan đã không bắn Kennedy. Robert Kennedy, theo các bằng chứng khám nghiệm thi thể của bác sĩ và những nhân chứng tận mắt tại hiện trường thì Robert Kennedy đã bị giết chết từ những viên đạn bắn vào đằng sau lưng và vào sau đầu của ông.
Những chi tiết trên đã được khẳng định với tôi nhiều năm trước từ một nhà báo uy tín kiêm nhà sản xuất phim tài liệu, người đã đứng ngay phía sau Robert Kennedy khi ông bị bắn chết. Nhà báo kiêm nhà sản xuất phim nói với tôi rằng ông cảm thấy được viên đạn bắn trúng Kennedy đi xuyên qua mang tai của mình và thấy luôn điểm tác động của nó. Ông đã viết một bài báo cáo đầy đủ cho FBI và mặc dù với uy tín của ông thế mà ông đã không bao giờ được liên lạc gì từ nhóm điều tra hết.
Giờ đây 48 năm sau, vào thứ Tư tuần trước, Paul Shrade đã đưa ra bằng chứng sắt thép tại phiên tòa tái thẩm ông Sirhan Sirhan nay đã 71 tuổi, rằng Robert Kennedy đã bị bắn bởi một người khác từ phía sau, không phải từ phía trước, nơi Sirhan Sirhan đang đứng.
Bạn có thể đọc những lời tuyên bố của Paul Shrade ở đây: Và tất nhiên, bọn phương tiện truyền thông đĩ điếm sẽ nói rằng Paul Shrade, người đã bị bắn khi Kennedy bị ám sát, là một nhân vật với “thuyết âm mưu”.  Hãy luôn ghi nhớ rằng: một nhân vật bị gọi là thuyết âm mưu là bất cứ ai dựa trên cơ sở bằng chứng sắt thép thách thức một chính phủ đang bưng bít đổ lỗi cho một nhân vật thứ ba vô tội về tội ác của chính phủ.
Vào thời điểm vụ ám sát Robert Kennedy, cơ quan Tình báo Mỹ CIA đang thực hành thí nghiệm điều khiển tâm não con người.(Project MKUltra) Các chuyên gia cho rằng Sirhan Sirhan là một trong những người nằm dưới sự điều khiển tâm não của CIA. Điều này hợp lý với hiện trạng tại sao Sirhan Sirhan không có tí ký ức gì  với sự kiện ám sát.
Tổng thống John F. Kennedy từng trải qua mức độ bất phục tùng của  bộ Tổng tham mưu Quân sự Mỹ qua tên Tham mưu trưởng Lyman Lemnitzer. Trong một cuộc họp tại tòa Bạch Ốc, Lemnitzer tỏ thái độ ngang nhiên khinh thường tổng thống khi Lemnitzer nêu ra Dự án Northwoods rằng sẽ bắn giết công dân Mỹ trên các đường phố của Mỹ và cho nổ tung một máy bay dân sự Mỹ trên không trung, rồi đổ tội ác này lên Castro của Cuba để Mỹ có thể xâm nhập và thành công trong việc “thay đổi chế độ”, một thuật ngữ phổ biến của thể chế George W. Bush, Tổng thống Kennedy lập tức dẹp bỏ chức vị Tổng tham mưu trưởng của Lemnitzer và thuyên chuyển hắn tới Âu châu trong chức vụ chỉ huy trưởng NATO.
Kennedy đã không biết gì về Chiến dịch Gladio, một chương trình ám sát (giả địch) ở Âu châu do NATO và CIA thực hiện. Khối cộng Sản đã bị đổ tội cho những vụ đánh bom giết hại thường dân ở các trạm xe lửa của Chiến dịch Gladio và Gladio đã làm xói mòn ảnh hưởng chính trị của khối cộng sản, nhất là ở Ý. Oái oăm thay, cách loại trừ Lemnitzer của Kennedy đã đặt Lemnitzer phụ trách đúng cái chương trình ám sát đã tạo cơ hội cho Lemnitzer một phương cách để loại trừ chính John F. Kennedy.
Bất cứ một ai nghĩ rằng các chính phủ dân chủ sẽ không giết hại công dân bản xứ của mình thì rõ là người này thật sự chẳng am hiểu gì cả. Nếu quí vị, thưa quý độc giả thân mến, là một trong những người thiếu hiểu biết cả tin này, xin bạn hãy truy cập vào mạng liên tín và tham khảo thật cặn kẽ về những Chiến dịch Operation Northwoods và Chiến dịch Operation Gladio—-Operation Gladio: CIA Network of “Stay Behind” Secret Armies
By Paul Craig Roberts Cựu phụ tá bộ kinh tế đặc trách chính sách kinh tế quốc gia của Mỹ thời Reagan; Cựu bỉnh bút của Washington Journal, giảng sư đại học Mỹ.

(Đông Sơn Phóng dịch)

Xem thêm tại đây:
http://phiquyenchinh.org/2016/02/19/paul-craig-roberts-nhan-dinh-ve-vu-ban-giet-anh-em-kennedy/

Thursday, February 4, 2016

Lời phát biểu của Sarah Harrison khi nhận giải Brandt Willy của Đức cho hành động dũng cảm trong quan điểm chính trị.



*PQC Ghi Chú: Giải thưởng này do đảng Dân Chủ Xã Hội Đức lập ra để vinh danh vị thủ tướng Đức nổi tiếng đã quá cố Willy Brandt; và cũng do đảng này quyết định trao cho Sarah Harrison…Sarah người nhận giải cũng đã can đảm, ngay trong bài diễn văn, vỗ mặt hành xử của chính đảng này làm tay sai Mỹ, đặc biệt trong vụ thừa lệnh Mỹ tấn công Wikileak và ngăn chặn qui chế tị nạn của Edward Snowden và cơ hội đến Đức của anh để điều trần về guồng máy trộm cắp nghe lén của NSA. Sarah thẳng thắn yêu cầu nhà nước Đức đứng ra dẫn đầu cuộc đối kháng chính sách lấn áp và trộm cắp của Mỹ- mà theo Phi Quyền Chính, sác xuất rất nhỏ bé (0.0001%) như ông Paul Craig Roberts và mọi người “hiểu chuyện” đều biết!
19 October 2015
Thưa quý vị.
Thật là một niềm vinh dự cho Tôi ngày hôm nay được nhận giải thưởng Brant Willy, Dũng Cảm trong Chính trị cho việc làm của tôi với WikiLeaks, trong sự kiện tị nạn chính trị của Edward Snowden, và những tuyên bố quan điểm chính trị của tôi – phần nhiều là đã kêu gọi Đức quốc bảo vệ cho Edward Snowden và chủ bút của tôi Julian Assange.
Tôi không làm công việc này một mình – tất nhiên đã có những người khác mà tôi làm việc với phía sau hậu trường – các nghiên cứu gia, các nghệ thuật thiết kế gia, các nhà báo và các chuyên gia pháp luật, và cả một đội ngũ kỹ thuật viên nhiệt huyết của chúng tôi. Giải thưởng mà quý vị vinh danh cho tôi ngày hôm xin được san sẻ cùng với họ.
Tôi xin lỗi đang phải dùng tiếng Anh để bày tỏ cùng quý vị ngày hôm nay. Sau khi được chào đón và bảo vệ rất quý mến từ quý vị tại Berlin này mà Tôi cảm thấy xấu hổ khi không thể diễn đạt trọn ý cho bài phát biểu này qua ngôn ngữ tiếng Đức tuyệt vời của quý vị vì vốn liếng tiếng Đức của tôi quá hạn hẹp. Nhưng tôi cảm ơn thành phố này, và đặc biệt cảm ơn lòng tốt của từng cá nhân trong các quý vị đã hỗ trợ tôi trong việc định cư ở đây. Tôi đã từng nhận được những hổ trợ thân tình như thế này từ cha mẹ tôi, và cả hai đều có mặt cùng tôi ở đây hôm nay. Nếu không có sự hỗ trợ vững chắc từ gia đình tôi, tôi đã không có đủ khả năng để gầy dựng một sức mạnh cần thiết để làm công việc này.
Giống như tôi, ông Willy Brandt đã làm việc của một nhà báo và không thể trở về nhà tại đất nước quê hương của mình trong nhiều năm dài. Thoát khỏi Đức quốc xã, ông Brandt đã làm việc của một nhà báo lưu vong rất lâu và cuối cùng cũng được trở lại quê hương và tham gia vào chính trị tại Đức. Tôi không có mục tiêu tham gia làm chính trị, tôi là một người phóng viên cho WikiLeaks, người mà nhờ qua tư vấn pháp lý liên quan đến hành động lạm dụng của nhà nước Anh trong sự việc chống khủng bố, đã được khuyên không nên trở về nhà tại Vương quốc Anh.
Đất nước tôi, Vương quốc Anh, giống như những quốc gia khác trên khắp thế giới vào lúc này, đang lạm dụng thuật ngữ “an ninh quốc gia” để đe dọa gây hoang mang đến quần chúng trong nỗ lực biện minh cho sự đàn áp tước dân quyền của người dân chúng tôi. Mặc dù có bằng chứng cho thấy nó không có tác động khả quan gì đến cái đích thực sự hoặc các mối đe dọa phổ biến hơn tưởng tượng về nạn khủng bố, Vương quốc Anh và các quốc gia khác trên thế giới đang rình mò dọ thám công dân của mình, vi phạm nhiều đến những quyền của con người.
Dưới chiêu bài an ninh quốc gia, nhà nước Anh bắt đầu một cuộc điều tra về khủng bố qua sự kiện tiết lộ của Snowden mà nẩy ra câu hỏi về sự an toàn và việc bảo vệ pháp lý cho tôi ở vị trí là một nhà báo.
Dưới chiêu bài an ninh quốc gia mà nhà nước Anh chặn bắt David Miranda khi ông đang tiến hành công việc báo chí của mình khi du thông qua Vương quốc Anh, phủ nhận quyền giử kín thông tin của một nhà báo và quyền tự do báo chí cần đuợc bảo vệ của ông Miranda.
Dưới chiêu bài an ninh quốc gia, nhà nước Anh đã đưa ra luật để cho phép họ bắt giữ Julian Assange trong hơn 5 năm qua mà không hề có kết tội nào.
Dưới chiêu bài an ninh quốc gia, mà nhà nước Anh bức bách tờ báo Guardian phải phá hủy các tài liệu báo chí, vi phạm quyền bảo vệ phương tiện truyền thông.
Dưới chiêu bài của an ninh quốc gia, nhà nước Anh đang lên kế hoạch hủy bỏ đi Đạo luật Nhân quyền.
Dưới chiêu bài an ninh quốc gia, nhà nước Anh, và các nhà nước của các quốc gia khác, trong đó có Đức, làm việc với các chính phủ nước ngoài để dọ thám chính công dân bản xứ Đức.
Tất nhiên, khi những tiết lộ của Snowden và thông tin ấn loát của WikiLeaks đã phối hợp với hai tờ báo Der Spiegel và Süddeutsche Zeitung càng xác nhận cho chúng ta thấy cái hệ thống giám sát của nhà nước Mỹ là lạm dụng và bành trướng nhất. Họ dọ thám không chỉ công dân của mình, mà là cả thế giới, bao gồm hầu hết các thành viên của công chúng Đức, từng mỗi thành viên của SPD(đảng Dân Chủ Xã Hội Đức), và chính phủ Đức tất cả lên đến Thủ tướng Merkel luôn. Bằng chứng cụ thể của sự dọ thám cường độ ráo riết này, bao gồm luôn bằng chứng về các cuộc nghe lén điện thoại của Chancellor Merkel, Gerhard Schröder và William Kohl, được công bố rõ ràng từ thông tin ấn loát của WikiLeaks vài tháng trước đây.
Tôi đã rất phấn khởi khi lần đầu tới Đức, và không chỉ là rốt cuộc rồi tôi cũng đã có thể ăn nhiều thức ăn Đức hơn là chỉ Burger King – Tôi xin thưa với quý vị, xúc xích Bavarian chưa bao giờ nhìn ngon như vậy! Nhưng cái cuối tuần tôi đến Đức, tờ Der Spiegel với trang chánh mang tiêu đề “Hãy ủng hộ Snowden là Tị Nạn Chính Trị”. Tôi đã thấy, và vẫn nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên nước Đức, dán, treo biểu ngữ và các cuộc biểu tình với cùng một cổ động ủng hộ Snowden. Cuộc điều tra đầu tiên của quốc hội Đức vào hành vi dọ thám giám sát quần chúng Đức của nhà nước Đức đã được bắt đầu chính vì sự kiện tiết lộ của Snowden.
Tuy nhiên, vẫn còn nhiều thiếu sót. Nhà nước chính phủ Đức, trong đó có nhiều thành viên đảng Dân Chủ Xã Hội SPD trong Quốc hội, đã thể hiện rõ tất cả những gì họ có thể làm để ngăn chặn điều kiện có thể cho Snowden đến Đức làm chứng một cách an toàn và được bảo vệ tại Đức.
Tôi đã theo dỏi tiến trình pháp luật Đức từng được thông qua, và đã được bỏ phiếu gần như nhất trí của đảng SPD, trực tiếp ra đòn vùi dập đến công việc tiết lộ thông tin của WikiLeaks và Snowden; một nỗ lực của nhà nước Đức tội phạm hóa việc công bố minh bạch và dân chủ các bí mật của nhà nước chính quyền Đức từ WikiLeaks, và đồng thời hợp pháp hóa việc nhà nước chính quyền Đức lưu trữ siêu dữ liệu viễn thông vi phạm đến Dân quyền của người dân Đức.
Mặc dù trong cuộc tiến hành điều tra này, vẫn còn bao quanh bởi nhiều bí mật. Nhưng thực tế, chủ yếu chính là nhờ Netzpolitik và WikiLeaks mà công chúng Đức đã có nhiều khả năng để truy cập tài liệu và nhiều chi tiết của quá trình giám sát được cho là minh bạch và dân chủ này có thật sự như thế không.
Mặc dù  phát hành mới nhất đây của WikiLeaks chi tiết về NSA Mỹ đã có một danh sách được chọn để dọ thám nghe lén những viên chức Đức, thế mà Nhà nước chính quyền Đức vẫn cho phép BND phục vụ NSA Mỹ chứ không phải là người dân Đức của mình bằng cách từ chối ủy ban điều tra Đức truy cập cái danh sách NSA Mỹ đã chọn đó.
Lời dụ dỗ của Obama tới bà Merkel dường như đã tác dụng.
Hôm nay, sau 54 năm, tôi đề nghị chính là thời điểm cho đảng SPD lặp lại lời tuyên bố của ông Brandt từ năm 1961, khi ông nói với Tổng thống Kennedy, trong một thách thức nghiêm trọng đối với nền dân chủ: “Berlin  mong đợi nhiều hơn là chỉ những lời nói cho có, Berlin trông mong những hành động chính trị thực sự.
Và tôi khẳng định đã nghe thấy tính nhiệt huyết của Brandt vang vọng xung quanh tôi trong hơn hai năm qua cư sống tại Đức.
Tôi đã nhiều lần nhìn thấy các cuộc vận động kêu gọi của người dân Đức đối với Julian Assange và Edward Snowden để họ được bảo vệ tới Đức một cách an toàn, để họ làm chứng nhân và yêu cầu tị nạn chính trị tại Đức. Công việc dám tiết lộ khối lượng giám sát bất hợp pháp của bọn nhà nước chính quyền của họ cho mục tiêu thúc đẩy tính minh bạch và dân chủ trong guồmg máy nhà nước chính phủ nên được khen thưởng.
Hãy hành động chính trị để bảo vệ Assange.
Hãy hành động chính trị để bảo vệ Snowden.
Hãy hành động chính trị để bảo vệ Đức chống lại việc dọ thám, nghe lén trộm cắp của Mỹ.
Hiện nay, Julian Assange, chủ bút của Wikileaks đã từng tranh đấu khó khăn trong nhiều năm qua cho quyền được biết đến của chúng ta, tạo cơ hội cho nhiều người trên khắp thế giới bắt đầu có được công lý, dũng cảm cung cấp và xuất bản tất cả tài liệu dựa trên tính minh bạch thông tin về hành động của các nhà nước chính phủ và các tập đoàn tài phiệt, và đã bị mắc bẫy bởi nhà nước Anh và phải tị nạn chính trị vào một đại sứ quán, bị giam giữ mà không có một án tội nào hơn 5 năm qua, liên tục bị giám sát công khai và bí mật, phủ nhận quyền tị nạn chính trị của anh ta, phủ nhận quyền được điều trị y tế, trong khi anh ta phải đối mặt với sự thiếu vắng thủ tục pháp lý công bằng cho một nghi phạm và các cuộc điều tra ráo riết và khắt khe nhất chưa từng có cho một nhà xuất bản, một công dân bị bỏ rơi bởi đất nước mình(nước Úc), chẳng được sự hỗ trợ từ Âu châu.
Edward Snowden, một công dân tố cáo, người đã tiết lộ tất cả các cách thức rò rĩ, nghe lén, dọ thám của nhà nước Mỹ và Vương quốc Anh để giám sát tất cả chúng ta, mà chỉ được bảo vệ từ Nga, nơi anh đã tị nạn chính trị sau khi được WikiLeaks hỗ trợ, và dựa vào lịch sử từng cho chúng ta thấy rõ sẽ là một phiên toà bất công nếu anh ta bị giải về Mỹ theo đòi hỏi của Nhà nước chính quyền Mỹ.
Những con người này cần được bảo vệ và trả tự do cho họ. Đối với các quốc gia sẵn sàng làm việc này, nó sẽ có nghĩa là phải đứng lên đối đầu với Nhà nước chính quyền Mỹ để bảo vệ nhân quyền và các nền tảng giá trị của nền luật trị. Tôi xin yêu cầu công việc đứng lên đối đầu này từ nước Đức. Như ông Brandt từng nói: “Wir wollen mehr Demokratie wagen” – “Hãy dám dân chủ hơn nữa”.
Tôi rất hài lòng khi công việc của tôi với WikiLeaks, cùng Julian Assange và việc Edward Snowden tị nạn chính trị được vinh danh ngày hôm nay, chứng tỏ rằng đảng SPD đang có một bước tiến tốt, một lần nữa đi theo con đường của ông Brandt trong việc thúc đẩy và đứng lên cho nhân quyền, dân quyền, dân chủ, an ninh và quyền tị nạn chính trị của chúng ta, mọi người trên thế giới.
Ông Willy Brandt đã sống qua những năm dài của một người tị nạn chính trị, thậm chí còn bị buộc phải thay tên đổi họ của mình cho sự an ninh của ông.
Giải thưởng này là dành cho những người bị buộc trở thành những người tị nạn chính trị vì các hành động chính trị của họ thay mặt cho tất cả chúng ta, và công việc của họ tranh đấu cho chúng ta quyền được biết đến. Và cho tất cả những công dân tố cáo dũng cảm và đang hoạt động mà vẫn chưa bước ra trước công chúng – nhưng chúng ta đã thấy, từng thấy họ sẽ bước ra- lòng can đảm sẽ lan tràn.
Và điều này đặc biệt cho nhà xuất bản Julian Assange của WikiLeaks, người không được giống như ông Willy Brandt, quyền tị nạn chính trị của anh ta bị phủ nhận – bị ngăn chặn tự do bởi một cuộc bao vây của cảnh sát Anh trong ba năm qua. Tôi hy vọng giải thưởng này là bước đầu tiên trong động thái tích cực hơn và kiên quyết hơn để bảo vệ và đấu tranh cho những con người dám nói lên sự thật được vinh danh qua tôi ngày hôm nay.
Xin cảm ơn quý vị.
Sarah Harrison
(Đông Sơn phóng dịch)

====

Sarah Harrison acceptance speech for the Willy Brandt Prize for political courage

19 October 2015
Ladies and Gentlemen. It is a honour to be here today to accept the Willy Brant Award for Political Courage for my work with WikiLeaks, in getting Edward Snowden asylum, and for my political statements – many of which have called for Germany’s protection of Edward Snowden and my Editor Julian Assange.
I do not do this work alone however – there are of course others that I work with behind the scenes – our researchers, art and design team, journalist and legal teams, and our dedicated technical team. The successes you honour me with today would not be possible alone and I share this award with them.
I apologise that I am speaking to you in English today. After the welcome and protection I have received here in Berlin it is embarrassing that my German is still too wildly poor to give this speech in your great language. But I thank this city, and particularly the many individuals who have personally assisted me in settling here, for your kindness and support. As I do my parents, who join me here today. Without the unwavering support of my family I wouldn’t have been able to build the strength needed to do this work.
Like me, Willy Brandt worked as a journalist, unable to go home, for a number of years. Escaping the Nazis, Brandt worked as a journalist in exile before finally returning to Germany and entering politics here. Whilst I have no plans to enter politics, I am a journalist at WikiLeaks who, due to legal advice regarding the UK’s misuse of the terrorism act, has been advised not to go home.
My country, the UK, like others around the world at the moment, is using the term “national security” incorrectly as fearmongering in an attempt to justify their stripping us of our rights. Despite the proof that it does nothing to the real, or the more prevalent imagined, threat of terrorism, the UK and other states around the world are spying on their own citizens, violating numerous human rights.
It’s under the guise of national security that the UK started a terrorism investigation in the wake of the Snowden revelations that puts into question my legal safety and protections as a journalist.
It’s under the guise of national security that the UK stopped David Miranda as he undertook journalistic work via the UK, denying him his right to silence and journalistic freedoms and protections.
It’s under the guise of national security that the UK introduced law that has permitted them to detain Julian Assange for over five years without charge.
It’s under the guise of national security that the UK government bullied the Guardian newspaper into destroying journalistic material, violating media protections.
It’s under the guise of national security that the UK is planning to scrap the Human Rights Act.
It’s under the guise of national security that the UK, and other states, including Germany, work with a foreign government to spy on their own citizens.
Of course, as the Snowden revelations and WikiLeaks publications made in collaboration with Der Spiegel and Suddeutsche Zeitung confirm, the surveillance system of the United States is the most abusive and pervasive. They spy not only on their own citizens, but the whole world, including almost every member of the German public, pretty much every member of the SPD, and the German government all the way up to Chancellor Merkel. Specific proof of this intense targetting, including evidence of the spying on Chancellor Merkel, Gerhard Schröder and William Kohl, was published just a few months ago by WikiLeaks.
I was heartened when I first arrived in Germany, and not just as I was finally able to eat more than Burger King – I tell you, Bavarian white sausage never looked so good! But, the weekend I arrived Der Spiegel carried the headline “Asylum for Snowden”. I saw, and still see everywhere, stickers, posters and demonstrations with this same call. The first parliamentary inquiry into mass surveillance was begun in the wake of Snowden’s revelations.
However, there is still much lacking. The government, including many SPD members of parliament, have appeared to do all they can to block the possibility for Snowden to testify safely here, protected in Germany.
I have followed laws being pushed through, voted for almost unanimously by the SPD, that are a direct blow to the work of WikiLeaks and Snowden; an attempt to illegalise WikiLeaks’ work for transparency and democracy through the publication of official secrets, and to legalise the storing of telecommunication metadata.
Though the inquiry proceeds, it is still surrounded by secrecy. In fact, it has predominantly been because of Netzpolitik and WikiLeaks that the German public have had much ability to access documents and many details of this supposedly transparent and democratic oversight process.
Despite WikiLeaks’ more recent NSA publications of US selectors to spy on Germans, the BND is still being allowed by the German government to work more for the NSA than their own people by denying the inquiry committee access to its selector list.
Obama’s overtures to Merkel seem to have worked.
Today, 54 years later, I suggest it is time for the SPD to repeat Brandt’s words from 1961, when he said to President Kennedy, in another serious challenge to democracy: “Berlin expects more than words. It expects political action.”
And I have certainly heard that sentiment echoed around me while I have been living here for the last two years.
I have repeatedly seen people’s calls for Julian Assange and Edward Snowden to be given protection to come to Germany safely, testify and claim asylum. Their work to expose mass surveillance and promote transparent and democratic governments should be rewarded.
  • Political action to protect Assange.
  • Political action to protect Snowden.
  • Political action to protect Germany from US spying.
Yet currently Julian Assange, the editor who has fought so hard for many years for our right to know, allowing many around the world to start to get justice, providing us all with greater transparency of governments and corporations by bravely publishing, has been trapped by the UK in one embassy, detained without charge for 5 years, under constant overt and covert surveillance, denied the right to claim his asylum, denied the right to medical treatment, while he faces lack of due process and the largest investigation into a publisher ever, abandoned by his country, unsupported by Europe.
Edward Snowden, the whistleblower who revealed to us all how we are being spied on by the US and UK, is protected only by Russia, where he has asylum after assistance by WikiLeaks, from what history shows us will clearly be an unfair trial by the US government.
These men should be protected and freed. For the country willing to do so, it will mean having to stand up to the US to defend human rights and the rule of law. I ask that that country be Germany. As Brandt said: “Wir wollen mehr Demokratie wagen” – “Let’s dare more democracy”.
I am very pleased that today by awarding me for my work with WikiLeaks, for Julian Assange and in getting Edward Snowden asylum, the SPD is showing a good step in once more following the path of Brandt in promoting and standing for our rights, democracy, security and the right to asylum.
Willy Brandt spent a number of years as a political refugee, even forced to change his name for his security.
This award is for those that have been forced into becoming refugees because of their political actions on behalf of us all, and their work for our right to know. And for all those brave whistleblowers and activists that have yet to come forward – but we have seen they will – courage is contagious.
And this is especially for WikiLeaks publisher Julian Assange who, unlike Willy Brandt, has his right to asylum being denied – being blocked by a police siege for the last three years. I hope this award is the first step in more proactive and decisive moves to protect and fight for those truthtellers that are honoured via me today.
Thank you.

Wednesday, February 3, 2016

3 of The Worst TPP Clauses Explained in Plain English

Các Đám Chính Phủ Đã Ký Kết TPP

Brunei, Chile, New Zealand, Singapore, Australia, Canada, Japan, Malaysia, Mexico, Peru, United States và Vietnam vừa ký kết hiệp ước kinh tế TPP tai tiếng và tai hại sau nhiều năm tháng bí mật soạn thảo và bị quần chúng các nơi chống đối- trừ các giống dòi như Brunie và đậu phọng đỏ.
Nó cho thấy tính “dân chủ” của các hệ thống Âu Mỹ như Úc, Mỹ, NZ v.v
Bọn chính phủ khắp nơi -Mỹ chỉ là một điển hình toàn diện nhất của tổ chức tội phạm này mà thôi-và chúng chỉ là những tổ chức tội phạm và cường bạo qua tín lý: quốc gia nhà nước” làm chủ thể của toàn cuộc sinh hoạt nhân loại này- nó đối ngược với khát vọng nền nhân chủ của những con người yêu tự do và giá trị đích thật của cuộc sống con người, nơi con người tự làm chủ mình và những sinh hoạt tương tác của mình qua đồng thuận và nhận thức quan tâm đến đồng loại.
Vấn đề là người dân vẫn vô tâm cho dùng đã được cảnh báo về những tai hại đến đời sống của từng con người trong các xã hội với những ký kết tội phạm này. Trọng tâm là TPP mặc nhiên mở toang cho bọn tập đoàn đại bản mặc tình thao túng thị trường nhân dụng, tài chính, tài nguyên và gần như vô trách nhiệm với tất cả hậu quả do chúng gây ra. Các chính phủ “ký  kết” chẳng qua chỉ là một trò trình diễn chính đáng hóa tội phạm của chúng với nhau mà thôi.  Đó là lý do chúng phải bí mật soạn thảo để ký kết một hiệp ước chi phối gần như toàn diện đời sống kinh tế xã hội và ngay cả “pháp lý” của quần chúng- mà kể cả các dân biểu nghị sĩ cũng không được biết đến- nếu được cho phép đọc những gì đã được cắt xén bôi đen, cũng phải ký kết giữ bí mật!!!???
Thế mới rõ “dân chủ” là gì!
Riêng trường hợp Mỹ, dưới đây làm các “đức tính” và thành quả của chính phủ Mỹ với xã hội Mỹ của nó.


by James Corbett
TheInternationalForecaster.com
November 14, 2015
dangertpp
After years of secretive negotiations in closed-door meetings and James Bond level shenanigans designed to keep the deal under lock and key, the full text of the Trans-Pacific Partnership Agreement has finally been released for public scrutiny. Now the clock has started as each country pushes the deal through their legislatures for ratification. In the US, this means Obama can sign the agreement in 90 days and begin the push for Congressional approval early next year.
So have you had time to read through the text yet? Congratulations! And have you managed to break down the wall of legalese and figure out how this is going to effect your life? Great! Then you can stop reading.
And now that that guy is out of the way, it’s time for the rest of us to roll up our sleeves and get to work. Don’t worry, though, I’ve compiled a cheat sheet for you. So without further ado, here are three clauses from the TPP text that show the deal is worse than we feared.
1. The Investor-State Dispute Settlement Mechanism Is Worse Than We Feared
The legalese:
1. If an investment dispute has not been resolved within six months of the receipt by the respondent of a written request for consultations pursuant to Article 9.17.2 (Consultation and Negotiation) […] that the claimant has incurred loss or damage by reason of, or arising out of, that breach; and […] provided that a claimant may submit pursuant to subparagraph (a)(i)(C) or (b)(i)(C) a claim for breach of an investment agreement only if the subject matter of the claim and the claimed damages directly relate to the covered investment that was established or acquired, or sought to be established or acquired, in reliance on the relevant investment agreement.
SOURCE: TPP Chapter 9 (Investment Chapter), Article 9.18
The Plain English:
Those adventurous souls who want to wade through the mountain of legalese the elipses in the above paragraph are saving you from are invited to click the link and read the whole clause for yourself. Is your head hurting yet? Well then the negotiators have done their job.
Don’t worry, I’ll spare you the other 6 equally inscrutable paragraphs of Article 9.18 of the TPP text, “Submission of a Claim to Arbitration.” Does it help if I explain this is a description of the arbitration procedure laid out under the terms of the Investor-State Dispute Settlement (ISDS) mechanism of the deal? I didn’t think so.
corporatejudgesWhat all the acronym-laden legalistic jargon is hiding here is arguably the most controversial part of the entire deal. This article lays out the terms under which a corporation that is unhappy with a law, ruling or regulation of a government can sue that government for its decision.
Perhaps it’s easier to understand why this is so controversial if we look at a real life example.
When German public sentiment turned strongly against the use of nuclear power in the wake of the Fukushima disaster, the German government committed to “Atomausstieg” (Nuclear Exit), a plan to close down all of the country’s nuclear power plants by 2021. Eight of the oldest nuclear plants were shut down right away, including two that were owned and operated by Swedish energy major Vattenfall. Vattenfall didn’t like this and is currently suing the German government for $6 billion in losses from the decision. They were able to do this under the terms of a World Bank mechanism called the Convention on the Settlement of Investment Disputes Between States and Nationals of Other States which arbitrates disputes between corporations and governments and which is specifically cited in the TPP’s Article 9.18 as one of the mechanisms that corporations could use to sue TPP member governments.
In fact, this dispute settlement mechanism has been around for 50 years, is included in a number of free trade deals and has already been used to sue various governments. As citizen.org points out, taxpayers have already paid our $440 million to corporations for grevious offences like banning a neurotoxic gasoline additive or failing to grant drug monopolies to Big Pharma.
So how could this play out if the TPP goes into effect? Well that’s the rub. Given the incredibly vague wording of the agreement, including a nebulous definition of “investment” itself, just about any company could bring a lawsuit against just about any government for just about any policy, ruling, procedure or law that it believes cuts into its potential profits, no matter how loosely. One possible example: tobacco companies suing TPP member governments for forcing them to sell cigarettes in plain packaging, thus “violating” their trademarks and intellectual property.
Fully aware of how damaging this clause could be, four countries (Australia, Canada, Mexico and New Zealand) have carved out exceptions in Annex 9-H of the final text to grant exemptions for certain laws passed under certain conditions . Australia, for example, grants itself an exemption for any decision made under its existing laws governing foreign acquisitions and takeovers, presumably meaning that a foreign company can’t sue Australia for denying a forceful takeover of an Australian company. But as others have pointed out, the existence of such exemptions merely serves to underscore that everything that is not specifically exempted is fair game, which is just about any environmental or health regulation that might effect a major company’s bottom line.
2. Intellectual Property Provisions Are Worse Than We Feared
The legalese:
With respect to the functions referred to in paragraph 2(c) and paragraph 2(d), these conditions shall include a requirement for Internet Service Providers to expeditiously remove or disable access to material residing on their networks or systems upon obtaining actual knowledge of the copyright infringement or becoming aware of facts or circumstances from which the infringement is apparent, such as through receiving a notice of alleged infringement from the rightholder or a person authorised to act on its behalf.
SOURCE: TPP Chapter 18 (Intellectual Property Chapter), Article 18.82 paragraph 3(a)
In plain English:
This section extends the US’ rules for dealing with allegations of copyright infringement on the internet to most of the rest of the TPP area (with exceptions made for Canada’s and Chile’s pre-existing rules). Under the US law, known as the Digital Millennium Copyright Act or DMCA, “safe harbor” is provided to Internet Service Providers that respond to notices from copyright holders by pre-emptively taking down the allegedly offending material, even if it does satisfy requirements under applicable Fair Use laws. In effect, ISPs are turned into “copyright cops” who are obliged to take down anything that anyone claims to have copyright over at any time, before any review of the material or its use takes place.
This means, for example, that governments can have politically embarrassing material or critical reports scrubbed from the web by merely claiming (even falsely) that the report reproduces “copyrighted” material like government documents or broadcasts of government committee hearings. Sound far-fetched? As the Electronic Frontiers Foundation has documented this is exactly how these types of laws have been used dozens of times, as when the Canadian Auditor General demanded the takedown of newspaper reports that published a section of a government report on immigration or DHS demanded the takedown of “conspiracy theory” videos on YouTube that were critical of the US government.
internet-censuraWorse, the provision provides for no counter-notice mechanism other than what already exists within each country. As Fight For the Future explains: “a U.S company could order a website to be taken down in another country, and there would be no way for the person running that website to refute their claims if, say, it was a political criticism website using copyrighted content in a manner consistent with fair use.”
Sadly, the copyright notice clause is only one of many, many troubling provisions in the “Intellectual Property” chapter of the agreement. Some of the other nightmares in the chapter include:
Article 18.28, which strips privacy protections from owners of country code top level domains (i.e. websites ending with .jp, .ca., .au, etc.);
Article 18.63, which extends the “Mickey Mouse Protection Act” (i.e. copyright protection for 70 years after the death of the author) to the TPP area;
Article 18.68, which criminalizes circumvention of Digital Rights Management technologies, including jailbreaking your own phone or ripping your own Blu-Ray to your own computer;
and Article 18.78, which essentially criminalizes online journalism and whistleblowing by making it illegal to disclose “trade secrets” by computer system.
These provisions serve no other purpose than to further stifle free speech, private property rights, and creative expression throughout the TPP area. If only someone had told the negotiators that intellectual property doesn’t exist.
3. Rules for Lowering Food Safety Standards Are Worse Than We Feared
The legalese:
Each Party shall ensure that its sanitary and phytosanitary measures either conform to the relevant international standards, guidelines or recommendations or, if its sanitary and phytosanitary measures do not conform to international standards, guidelines or recommendations, that they are based on documented and objective scientific evidence that is rationally related to the measures, while recognising the Parties’ obligations regarding assessment of risk under Article 5 of the SPS Agreement.
SOURCE: TPP Chapter 7 (Sanitary and Phytosanitary Measures), Article 7.9 Paragraph 2
In Plain English:
This chapter of the TPP lays out guidelines for harmonizing rules and procedures related to food safety and animal and plant health amongst TPP nations. Like so much else in the TPP, it contains language that at first glance is comforting to those who are concerned about food safety regulations and other laws that have a direct impact on our health. After all, who doesn’t want to ensure that such laws are based on “objective scientific evidence”? But the devil, as always, is in the details, and what exactly constitutes “objective scientific evidence” is, as always, left in the hands of whoever adjudicates disputes in this area.
In this case, such disputes are covered in a paragraph later in the chapter that obligates food inspectors to notify exporters any time they deny entry of a product and to provide documentation of that decision showing that it “is limited to what is reasonable and necessary, and is rationally related to the available science” on the subject. This, of course, leaves ample opportunity for challenges to these findings that leave the science in the hands of adjudicators.
gmosquareWhat happens if, for example, a country like Japan wants to maintain strict controls over GMO food imports? The deal, although not obligating a change in any particular food safety regulation that is already in place, would allow exporters to challenge any decision that it did not deem to be “related to the available science.” And since the “available science” on GMOs has been heavily skewed by corporate influence of the biotech companies, it is entirely plausible that this chapter will allow the opening up of the entire region to GMO foods.
As Debbie Barker of the Center for Food Safety told Food Safety News earlier this month, the language of the text leaves it open for Big Agra to challenge any food safety decision, “even laboratory food safety testing and the new food import rules under the Food Safety Modernization Act.”
The bad news is compounded when combined with the Investor-State Dispute Settlement mechanism described above. If an exporter believes their food product is being unfairly blocked and the adjudicators agree that it has not been held back for reasons “related to the available science” then it is possible for those companies to sue for lost profits.
Once again, this is not a theoretical concern. Last year Monsanto and Dow joined forces to sue Maui for placing a moratorium on GMO cultivation on the island.
Conclusion
These are just a few examples of the truly destructive clauses of this TPP agreement.
The Good News: The deal has not been ratified yet, so there is still time to stop it, exactly as ACTA was stopped after massive protests made it politically unviable.
The Bad News: If you’ve read this far you are now among the rarefied sliver of a percentage point of the public who has read even one paragraph of the deal, let alone understands anything about it. Without mass education on this subject, it is unlikely that such massive protests can derail this TPP deal. Given the amount of time, money and energy the multinationals have sunk into the negotiation of this agreement, one thing is for sure: it’s not going down without a fight.

============

How Corrupt Is the American Government?

See For Yourself

Government corruption has become rampant:
  • Senior SEC employees spent up to 8 hours a day surfing porn sites instead of cracking down on financial crimes
  • NSA spies pass around homemade sexual videos and pictures they’ve collected from spying on the American people
  • Investigators from the Treasury’s Office of the Inspector General found that some of the regulator’s employees surfed erotic websites, hired prostitutes and accepted gifts from bank executives … instead of actually working to help the economy
  • The Minerals Management Service – the regulator charged with overseeing BP and other oil companies to ensure that oil spills don’t occur – was riddled with “a culture of substance abuse and promiscuity”, which included “sex with industry contacts
  • Agents for the Drug Enforcement Agency had dozens of sex parties with prostitutes hired by the drug cartels they were supposed to stop (they also received money, gifts and weapons from drug cartel members)
  • The former chief accountant for the SEC says that Bernanke and Paulson broke the law and should be prosecuted
  • The government knew about mortgage fraud a long time ago. For example, the FBI warned of an “epidemic” of mortgage fraud in 2004. However, the FBI, DOJ and other government agencies then stood down and did nothing. See this and this. For example, the Federal Reserve turned its cheek and allowed massive fraud, and the SEC has repeatedly ignored accounting fraud (a whistleblower also “gift-wrapped and delivered” the Madoff scandal to the SEC, but they refused to take action). Indeed, Alan Greenspan took the position that fraud could never happen
  • Paulson and Bernanke falsely stated that the big banks receiving Tarp money were healthy when they were not. The Treasury Secretary also falsely told Congress that the bailouts would be used to dispose of toxic assets … but then used the money for something else entirely
  • The American government’s top official in charge of the bank bailouts wrote, “Americans should lose faith in their government. They should deplore the captured politicians and regulators who distributed tax dollars to the banks without insisting that they be accountable. The American people should be revolted by a financial system that rewards failure and protects those who drove it to the point of collapse and will undoubtedly do so again.”
  • Congress has exempted itself from the healthcare rules it insists everyone else follow
  • Law enforcement also grabs massive amounts of people’s cash, cars and property … even when people aren’t CHARGED with – let alone convicted of – any crime
  • Private prisons are huge profit-making centers for giant companies, and private prison corporations obtain quotas from the government, where the government guarantees a certain number of prisoners at any given time
  • The government covered up the health risks to New Orleans residents associated with polluted water from hurricane Katrina, and FEMA covered up the cancer risk from the toxic trailers which it provided to refugees of the hurricane. The Centers for Disease Control – the lead agency tasked with addressing disease in America – covered up lead poisoning in children in the Washington, D.C. area (the Centers for Disease Control has also been outed as receiving industry funding)
  • In response to new studies showing the substantial dangers of genetically modified foods, the government passed legislation more or less PUSHING IT onto our plates
  • Government scientists originally pushed fluoridation of water as “safe and effective” because fluoride is a major byproduct of making nuclear weapons … and the government ordered them to downplay the risks of fluoride exposure in order to prevent massive lawsuits by those suffering injury from poisoning
  • The Bush White House worked hard to smear CIA officers, bloggers and anyone else who criticized the Iraq war
  • The FBI smeared top scientists who pointed out the numerous holes in its anthrax case. Indeed, the head of the FBI’s investigation agrees that corruption was rampant
  • Warmongers in the U.S. government knowingly and intentionally lied us into a war of aggression in Iraq. The former head of the Joint Chiefs of Staff – the highest ranking military officer in the United States – said that the Iraq war was “based on a series of lies”. The same is true in Libya, Syria and other wars. Indeed, the U.S. has often launched or proposed launching wars based upon FALSE PREMISES
  • When the American government got caught assassinating innocent civilians, it changed its definition of “enemy combatants” to include all young men – between the ages of say 15 and 35 – who happen to be in battle zones. When it got busted killing kids with drones, it changed the definition again to include kids as “enemy combatants”
  • The government treats journalists who report on government corruption as CRIMINALS OR TERRORISTS. And it goes to great lengths to smear them. For example, when USA Today reporters busted the Pentagon for illegally targeting Americans with propaganda, the Pentagon launched a SMEAR CAMPAIGN against the reporters. But  journalists who act as mere cheerleaders for the government who never criticize are protected and rewarded
The biggest companies own the D.C. politicians. Indeed, the head of the economics department at George Mason University has pointed out that it is unfair to call politicians “prostitutes”. They are in fact pimps … selling out the American people for a price.
Government regulators have become so corrupted and “captured” by those they regulate that Americans know that the cop is on the take. Institutional corruption is killing people’s trust in our government and our institutions.
Neither the Democratic or Republican parties represent the interests of the American people. Elections have become nothing but scripted beauty contests, with both parties ignoring the desires of their own bases.
Indeed, America is no longer a democracy or republic … it’s officially an oligarchy. And the allowance of unlimited campaign spending allows the oligarchs to purchase politicians more directly than ever.
No wonder polls show that the American people say that the system is so thoroughly corrupt that government corruption is now Americans’ number one fear.
And politicians from both sides of the aisle say that corruption has destroyed America. And see this.
Moreover, there are two systems of justice in Americaone for the big banks and other fatcats … and one for everyone else. Indeed, Americans have .

Big Corporations Are Also Thoroughly Corrupt

But the private sector is no better … for example, the big banks have literally turned into criminal syndicates engaged in systemic fraud.
Wall Street and giant corporations are literally manipulating every single market.
And the big corporations are cutting corners to make an extra penny … wreaking havoc with their carelessness. For example:
  • U.S. military contractors have pocketed huge sums of money earmarked for humanitarian and reconstruction aid. And see this (whistleblowers alerted the government about the looting of Iraq reconstruction funds, but nothing was done)
  • There is systemic corruption among drug companies, scientific journals, university medical departments, and medical groups which set the criteria for diagnosis and treatment
(Further examples here, here, here, here and here.)

We’ve Forgotten the Lessons of History

The real problem is that we need to learn a little history:
  • We’ve known for thousands of years that – when criminals are not punished – crime spreads
  • We’ve known for centuries that powerful people – unless held to account – will get together and steal from everyone else

Beyond Partisan Politics

Liberals and conservatives tend to blame our country’s problems on different factors … but they are all connected.
The real problem is the malignant, symbiotic relationship between big corporations and big government.