Wednesday, June 25, 2014

Tổ Quốc, Tín Ngưỡng, Văn Hóa, và những Tội Ác MAN RỢ BẠO NGƯỢC



Tôi căm ghét Chiến Tranh chỉ vì Tôi là một người lính từng sống trong đó có thể ghét, chỉ vì là người đã thấy sự tàn bạo của nó, sư vô ích của nó, sự ngu xuẩn của nó....... Từng khẩu súng được chế tạo, từng chiến hạm ra khơi, từng trái pháo được bắn đi, biểu hiện trong một ý nghĩa cuối cùng là một hành động ăn cắp của những người đói khổ mà không có ăn, của những người chết rét mà không có mặc.. ( Đại Tướng , Tổng Thống Mỹ Dwight D. Eisenhower)   (I hate war as only a soldier who has lived it can, only as one who has seen its brutality, its futility, its stupidity.......Every gun that is made, every warship launched, every rocket fired, signifies in the final sense a theft from those who hunger and are not fed, those who are cold and are not clothed. Four Star-General-President of The USA, Dwight D. Eisenhower)

Cũng như vụ Mỹ Lai tại Việt Nam và tất cả những vụ tội phạm của Nhà Nước và Quân  Đội, vụ lính Mỹ lại tàn sát thường dân và trẻ em tại Kandahar, A Phú Hãn, đang rẽ qua một định hướng căn bản: Đó là cả hai phía, nhà nước Mỹ và A Phú Hãn, với sự đồng lõa của báo chí chính qui, đang nỗ lực bao che, và chữa cháy.

 Luận cứ và tuyên truyền căn bản vẫn là : " Đây không phải là hành động của nhiều lính Mỹ mà chỉ là của một cá nhân"; và rằng "Lính Mỹ bản chất cực kỳ văn minh, nhân đạo, chuyên nghiệp, đây chỉ là trường hợp cá biệt" (isolated incident) nguyên nhân là do "đời chiến sĩ" mệt mỏi căng thẳng (breakdown)

   Dĩ nhiên, dân Á Phú Hãn, dù lạc hậu, vẫn khác với người Việt Nam là họ không nuốt chửng những lý lẽ thô thiển và trẻ con của Nhà Nước và báo chí chính qui. Không kể đến những lời khai của các nhân chứng còn sống sót- thì một toán lính trong đêm  rạng sáng chủ nhật 11-3-2012, say xỉn, la ó cười đùa, ập vào 3 căn nhà trong 2 ngôi làng gần nhau, giết người làm vui; thì ngay trí hiểu biết lý luận căn bản cũng không cho phép người ta tin rằng một tên Trung Sĩ thường vụ, dày dạn kinh nghiệm từ Iraq, lại sách súng đơn thân độc mã giữa đêm khuya (2 -3 giờ sáng) đi bộ suốt đoạn đường 2 cây số đến hai (2)  ngôi làng cạnh nhau trong vùng kiểm soát có hiện diện của địch quân Taliban - rồi một mình xông vào từng căn nhà,  bắn giết tàn sát những gia đình còn đang mơ ngủ, giết chết 16 người gồm 9 trẻ em và một số phụ nữ, một số người khác bị thương. Xong tưới hóa chất đốt xác... rồi sách súng một mình đi bộ 2 cây số về lại trại ngủ khò -sau đó tự thú..  Ngay Bob Kerry, sĩ quan toán trưởng của Seal trong vụ Thanh Phong cũng không đi một mình vào khu làng "địch", mà phải là một toán.
   
    Tồng biên tập nổi tiếng của tờ "chống chiến tranh" Antiwar.com  Mỹ, đã viết nhận định về sự kiện này trong tư thế của một người công dân Mỹ, xót xa cho xã hội và "dân tộc" mình. Justin Raimondo, cay đắng nhưng thẳng thắn nhắc đến Mỹ Lai, và một chuỗi dài các tội ác "riêng biệt" như vụ hành hạ tù nhân nơi nhà tù Abu Ghraib, vụ Mahmudiyah nơi lính Mỹ bàn nhau trước kế hoạch bắt hiếp bé gái 14 tuổi- rồi giết cả nhà nạn nhân để bịt miệng. Vụ Hamdania, nơi 8 tên lính Mỹ lạnh lùng giết một người tàn tật, Hashim Awad, một cách man rợ; Vụ tàn sát Haditha, nơi bọn thủy quân lục chiến Mỹ bắn giết 24 người Iraq cũng gồm trẻ em và phụ nữ. Cho đến vụ trung sĩ Michael Leahy lạnh lùng giết 4 tù nhân Iraq; vụ lính Mỹ giết người làm trò vui tại thác nước Tharthar, giữa đêm đông lạnh cóng, chặn xe của nhóm thánh niên Iraq, rồi bắt họ nhảy xuống giòng sông chảy siết lạnh buốt. Và hàng loạt các vụ khác tại A Phú Hãn, Iraq; những nhóm "sát thủ" tạo cớ giết người để rồi cắt xén bộ phận thân thể nạn nhân, chụp hình gửi về thân nhân bạn bè làm chiến lợi phẩm; và như vụ cả toán lính Mỹ bắn người cười đùa mà Wikileaks đã phơi bày cùng với vụ lính Mỹ hiếp dâm bé gái, giết chết nạn nhân rồi gọi máy bay đến oanh tạc nát hiện trường để phi tang!

Justin Raimondo tự đặt câu hỏi, những vụ "cá biệt" này phải chăng đúng là do "mệt mỏi căng thẳng" (fatigue, breakdown) của chiến tranh như nhà nước báo chí chính qui viện dẫn, hay là do được huấn luyện như vậy, hoặc do nếp sống, suy nghĩ tạo ra chiều hướng sát nhân tàn bạo lạnh lùng này.

Justin Raimondo nhận định rằng sự kiện này phản ảnh nước Mỹ, xã hội Mỹ của ông ta là một xứ sở băng hoại đạo lý (depraved nation), nơi mà những kẻ tồi bại thấp kém nhất ào ạt tham gia quân đội, để được tự do bắn giết, hành hạ, hiếp dâm cho thỏa chí (What it tells me is that America is a depraved nation, a country where the very worst-of-the-worst flock to join the military, free to kill and maim and rape to their heart’s content.)

Trong bài "Ai là kẻ khủng bố", Justin vạch rõ ngay cả thái độ bao che, ngụy biện của giới truyền thông chính qui "tiến bộ" Mỹ -được gọi là giới khuynh tả "liberal". Giới "khuynh tả" này cũng viện cớ rằng đây chỉ là một vài "con sâu làm rầu nồi canh" như nhóm chính trị gia Mỹ và các nhóm cụu Ngụy ngục VNCH chống cộng đang hùng hồn bào chữa trên các đài báo. Đây chính là bài bản chính qui mà TẤT CẢ các loa mồm nhà nước chính phủ khắp nơi, vẫn luôn ra rả tuôn ra khi có những tội ác do chính quân đội công an nhà nước chính phủ gây ra- không thể ém nhẹm được nữa.

Justin Raimodo can đảm quay nhìn ngược lại chính đất nước con người Mỹ của ông ta để minh chứng một điều mà chính ông không muốn tin, nhưng bằng chứng không thể chối cãi, đó là việc giết người làm vui đã được nuôi lớn mạnh có hệ thống có tính xã hội. Trong đệ nhị thế chiến, tội ác chiến tranh trong hàng ngũ lính Mỹ (chưa nói của Nhà Nước như vụ Dresden và Hiroshima, Nagasaki) ít và cách quãng chứ không liên tục nối nhau xảy ra. Nhưng sau đó trong cuộc chiến tranh lạnh, lính Mỹ trải rộng vào các "chế độ tay sai"  và số lượng lẫn cường độ và tính cách tội ác trong hàng ngũ lính Mỹ gia tăng.

Tại Hàn Quốc lính Mỹ hiếp dâm, tàn sát thường dân như vụ No Gun Ri - và đứng nhìn lính Nam Hàn tàn giết "đồng bào" của họ, tình nghi là Hàn Cộng tại Kwangju. Rồi Mỹ Lai, Thanh Phong.. Sau này trong đống hồ sơ giải mật của quân đội Mỹ đã cho biết rõ Mỹ Lai Thanh Phong, Cam Lệ, chỉ là những vụ bị phanh phui và không thể dấu được, sự thật những vụ như Mỹ Lai xảy ra gần như hàng tháng, ( A My Lai A Month ký giả Nick Turse) http://www.thenation.com/article/my-lai-month)  nếu không phải là hàng tuần hàng ngày như bắn giết bằng máy bay không người lái tại Iraq và A Phú Hãn hôm nay.  Đối phương như Việt Cộng và Hàn Cộng cũng  tàn sát người dân, như Mậu Thân, nhưng nó có khác một điểm: Cộng Sản tàn sát theo chính sách, chủ trương hệ thống và mệnh lệnh. Yếu tố quân lính tự thân giết để cùng thỏa mãn thú vui với nhau ở mức độ lạnh lùng man rợ được bao che có hệ thống, rất hiếm. Như thời gian Sô Viết chiếm đóng A Phú Hãn

    Justin dẫn chứng văn hóa bạo ngược và bạo lực Mỹ từ phim ảnh. Những "xuất phẩm" ăn khách hàng chục triệu Mỹ Kim với nội dung từ bạo lực đến bạo ngược như Kill Bill, Natural Born Killers, mà nếu ở một xã hội lành mạnh thì những phim này chỉ là loại B chiếu ở nhà (home entertainment) chẳng mấy ai xem.  Khi bạo ngược băng hoại được xiển dương và thần tượng qua hệ thống "giải trí đại chúng", nó lan nhanh và mời gọi người ta tham gia. Nhưng tham gia ở đâu? Ngoài môi trường sẵn có lý tưởng là cảnh sát, công an, quân đội. Nó như nhửng kẻ bệnh hoạn thích hiếp dâm trẻ em, thường luôn xin vào làm thầy giáo , tu sĩ, và tham gia hội đoàn thiếu niên như Hướng Đạo v.v nơi sẵn có nhiều nạn nhân chờ đợi.

   Ngoài yếu tố này, dù Justin không nhắc đến nhiều, theo Tôi, yếu tố độc tôn tự mãn (exceptionalism) của Mỹ sau vụ 911. Khiến gần như cả xã hội chính qui Mỹ mặc nhiên "dể dãi và tha thứ" trong tinh thần "quốc gia dân tộc", mà hầu hết nhân loại này nếu chưa trưởng thành vượt qua để có nhân bản, luôn luôn vướng phải. Như ngừoi Tầu, dù chống chế độ Cộng Sản, vẫn tự hào về thành quả chiếm đóng giết ngừoi của "dân tộc" họ  ở Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông, hay tại Việt Nam.... Và người Việt Nam, một mặt nhồi nhét lẫn nhau về những bài học “nước mắt xương máu” lịch sử “tàn bạo” của Trung Quốc, của thực dân Tây phương đối với dân tộc “hiếu hòa văn hóa nhân bản” Việt Nam ta- mặt khác lại cũng tiếp tục nhồi nhét niềm tự hào trong giáo dục, văn học  về cuộc cái gọi là "cuộc Nam Tiến Mở Mang Bờ Cõi" của "tổ tiên" với những hành động và chính sách diệt chủng- và ngay hôm nay, khi nhân loại đã vượt lên chủ nghĩa dân tộc, lên án tất cả các cuộc diệt chủng, thì người Việt Nam, họ vẫn thì thầm với nhau (không dám to mồm công khai, vì biết sẽ bị dư luận nhân bản thế giới lên án) về "tài ba" của các chiến sĩ ta (Ngụy và Phỉ)  lấn chiếm và khống trị  bọn "mọi" Miên Lào, đàn áp đồng hóa người Khmer Krom

Não trạng "quyền lợi quốc gia" - "tự hào dân tộc" v.v Nó đưa đến kỳ thị chủng tộc và chính đáng hóa cho hành động man rợ, từ đó nó mặc nhiên tập thể hóa luôn hành động này, nghĩa là cả một xã hội khuyến khích, đồng lõa với tội ác bằng sự bao che, ngụy biện và khỏa lấp cho nhau nhân danh bảo vệ "danh dự tổ quốc dân tộc". Ở một mức cùng cực của man rợ, những đồi bại hoang thú này còn được tha thứ ban phép lành bởi ý niệm tôn giáo tự tôn nữa. Cấp độ tội ác càng bạo ngược hơn khi có niềm tin tôn giáo làm nền. Kẻ sát nhân sẽ tự thánh hóa mình và tàn sát những đối phương đã bị niềm tin và thông tin tuyên truyền ác hóa xuống hàng ngạ quỉ, như người Thiên Chúa giáo nhìn ngừoi Hồi Giáo như những tên ác quỉ (Satan) và ngược lại những ngưởi Hồi giáo nhìn ngừoi Thiên chúa giáo cũng cùng hình ảnh mức độ như vậy. Họ đã trở thành những kẻ khủng bố không chỉ với kẻ đối nghịch, mà với chính bản thân , gia đình và xã hội của chính họ như chúng ta đang chứng kiến hàng ngày qua hành xử bạo lực của Nhà Nước An Ninh Cảnh Sát Quân Đội với quần chúng.  

Vợ con, gia đính, anh em, bạn bè của những tên lính sát nhân man rợ này, họ đã và đang nghĩ gì, sau khi sự vụ được phơi bày? Họ có phản ứng nhân bản như bà Cindy Sheehan và bố của tên lính tội phạm Neeman, là tố cáo chính phạm là bọn nhà nước quân đội gây chiến, hủy hoại nhân bản- Hay chính họ lại càng uất hận căm thù người Hồi giáo hơn nữa, như đám Ngụy ngục VNCH đang "căm thù ké" trong tinh thần "thờ Mỹ kính "sư cha", hoặc nói cách khác bình dân hơn là "thờ đô la kính nước Mỹ"

Những tên lính Mỹ sát nhân lạnh lùng hiện nay đang được dư luận "chính trị" và báo chí Mỹ bao che chống đỡ. Trong khi anh lính trẻ đầy LƯƠNG TÂM và CAN ĐẢM - Bradley Manning- phanh phui tội ác của Nhà Nước Mỹ, Quân Đội Mỹ đến công chúng Mỹ và thế giới lại đang bị TRA TẤN và XỬ TỘI với khả năng chung thân khổ sai!!!


   Nền chính trị và công lý Mỹ mà bọn Ngụy Ngục Chống Cộng đang ôm mông và ca ngợi!
Đây chính là MỘT CHUỖI DÀI các TRƯỜNG HỢP "CÁ BIỆT". có kế hoạch tính toán và được bao che có hệ thống.

Nhận định của Justin Raimondo, chói tai, "xúc phạm"tự hào quốc gia dân tộc", xúc phạm "lòng ái quốc".. nhưng nó có đầy đủ bằng chứng cụ thể để xác định tính chính xác và sự thật không chỉ từ nguyên lý khoa học mà cả từ giá trị lương tâm và nhân bản của Con Người nữa!
"Có lẽ một ngày nào đó, Chúng ta sẽ đi tìm những "tên khủng bố" lẩn quẩn đâu đó gần một tấm gương- và tự nhìn thấy điều chính bản thân chúng ta đã trở thành. (perhaps one day we’ll go looking for “terrorists” in the vicinity of a mirror – and see ourselves for what we’ve become.)

Nước Mỹ, Người Mỹ nếu soi gương ngay bây giờ, họ sẽ phải thấy kẻ KHỦNG BỐ là chính họ, nhà nước quần đội, cảnh sát an ninh của họ, chứ không ai khác!!!

    Vấn đề còn lại mà chúng ta, những ngừoi đã nhận ra được vấn nạn và nguyên nhân như Justin Raimond, phải đặt ra là : Chúng ta phải LÀM GÌ đây giữa cơn sóng của chủ nghĩa quyền lực quốc gia và tôn giáo đang tái sinh và ào ạt xoáy mù vào xã hội?

    Mỗi người phải tự trả lời bằng chính hành động do chính mình chọn lựa mà thôi
.
    NKPTC

Xin -Tham khảo nguồn nơi phần "Ý Kiến" hoặc nguyên tác Anh Ngữ dưới đây:

----
Who Are the ‘Terrorists’?
Posted By Justin Raimondo On March 11, 2012 @ 11:00 pm In Uncategorized | 47 Comments
In the early morning hours of March 11, a US soldier assigned to “special ops” in Afghanistan, stationed near Kandahar, went into a local village and gunned down 16 people – including nine women and three children. At least three others were wounded. He went from house to house, in the predawn darkness, systematically murdering people while they slept in their beds: he then doused them with a flammable liquid and set them ablaze.
What is it about American troops stationed in Iraq and Afghanistan? From Abu Ghraib [.pdf] to the Mahmudiyah killings to the Hamdania murder of a crippled old man to the horrors of the Haditha massacre, it’s been one atrocity after another (see here, here, and here).  More recently it was the “rogue” team of killers that murdered Afghan civilians in the Maywand district for sport. Then it was US troops urinating on corpses, followed shortly afterward by the Koran-burning incident, the second such example of American contempt for the people they are supposed to be “liberating.” Now we have this, which – we’re told – is the result of a US soldier having a “breakdown.”
Was it a breakdown, or merely the logical extension of the soldier’s training and inclination, that caused him to go on a murderous rampage?  That hardly a month goes by without some kind of atrocity being committed should tell us something.
What it tells me is that America is a depraved nation, a country where the very worst-of-the-worst flock to join the military, free to kill and maim and rape to their heart’s content.
And Rachel Maddow wants to give these guys a “welcome home” “victory” parade?
Of course she does: even the “liberals” in our country are corrupted by the ugliness that pervades the national consciousness and poisons everything we do. “Honor the troops” is a given on the left as well as the right, because the above-mentioned atrocities are just “isolated incidents,” examples of soldiers who had “breakdowns” and went “rogue.” Their actions have nothing to do with our mission [.pdf], our mentality, or our decadent culture, which glorifies violence and disdains foreigners – especially if they’re Muslims. Oh no: these are all anomalies, there’s nothing to see here so please move along …
I’m not buying it. There is something wrong – very wrong – here: a trend, a significant uptick in the savagery that is part and parcel of every war. During World War II, American atrocities were relatively few and far between, although no less reprehensible. As the American presence abroad grew more substantial, however, and the cold war heated up, such incidents increased in number, and took on a more horrific – and systematic – character.
In Korea, American troops massacred hundreds of Korean civilians at No Gun Ri, and stood aside while their South Korean allies did the same at Kwangju. During the Vietnam war, vast areas under Viet Cong control were deemed a “freefire zone,” and entire villages were wiped out by US troops. The My Lai massacre revealed how American policy had ended in an orgy of brutality, and support for the war plummeted to new lows.
Embarked once again on an international crusade to save the world, our demons are unleashed – and they are more bloodthirsty and sadistic than ever. Why is that?
To begin with, American culture is more violent and sadistic than ever. When it comes to mass entertainment and the level of acceptable violence, there appears to be no limit: how else could a movie like Kill Bill or Natural Born Killers even get made, let alone generate millions in profits? In a healthy society, such films would be marginal: in America, they are hailed as great “art” and go on to become box office hits. Rome had its gladiatorial contests; we have Hollywood to excite our bloodlust.
Secondly, the state of perpetual war in which we find ourselves, a decade after 9/11, has led to increased multiple deployments for our professional soldiers: from Iraq to Afghanistan to wherever our crazy foreign policy takes them, US military personnel are shipped from one trouble spot to another with dizzying speed and little regard for their mental equilibrium. This has resulted in a record number of suicides and dismissals from the armed services on mental health grounds. In addition, criminal activities in the ranks are on the upswing, with gang members actively seeking to be deployed to combat areas: they consider it on the job training.
It makes sense that, as publicity about US atrocities abroad is circulated, the most brutal and sadistic members of society will be attracted to the military: you know, like child molesters are drawn to the Boy Scouts or necrophiliacs consider working in a morgue a dream job. So you want to kill people and collect their bones as “trophies”? Well, then, son, the US Army is the place for you!
Thirdly, the craziness spreading through the ranks is a function of the policy, which – consciously or not – encourages and even rewards brutality. In spite of all the BS about “winning hearts and minds” which is part of the “new” counterinsurgency doctrine of the US military, the reality is that American troops are occupiers surrounded by a hostile populace which hates them and wants to see them gone. Soldiers returning from the front tell us how they feel surrounded by enemies on every side, and that’s because it’s true: they are surrounded on every side by people who hate them and want to see them dead. No wonder some go crazy and start killing people randomly.
This will go on as long as our crazed foreign policy continues to target nation after nation for “liberation,” occupation, and “democratization.” By the time we get around to attacking Iran, our homicidal maniacs in uniform will be so hopped up that we’ll be getting atrocity reports shortly after the first American soldier sets foot on Persian soil.
A major factor in the increasing level of criminality in our armed forces has got to be the apparent immunity of our political elites from the rule of law. In spite of the boasting of former Vice President Dick Cheney that he personally approved and authorized torture, the Obama administration has refused to indict him – even though he has violated US law. Others who participatedthe lawyers who justified it, the officers who covered it up – have been granted similar immunity. In short, these guys are getting away with it – so why shouldn’t the grunts? When the rule of law is relaxed so that the elites can literally get away with murder, why should anyone expect their underlings to be on their best behavior? A fish rots from the head down.
I have the sinking feeling we’ll be seeing a lot more of this American horror show, while – under the pretext of “fighting terrorism” – we act out our sadistic fantasies all over the world. As these outrages against human decency and morality provoke worldwide revulsion at the perpetrators, perhaps one day we’ll go looking for “terrorists” in the vicinity of a mirror – and see ourselves for what we’ve become.
-----------------
Burning Babies
Afghanistan's Haditha: An Atrocity to End the War
   

    By Robert Dreyfuss

    Anar Gul gestures to the body of her grandchild, who was allegedly killed by a US service member in Panjwai, a Kandahar province south of Kabul, Afghanistan, Sunday, March 11, 2012. (AP Photo/Allauddin Khan)   
 March 122, 2012 " The Nation" --  Iraq had its Haditha. Now, Afghanistan has its Panjwai.
   
Burning babies—yes, it has come to this.


  
Following routine bombings of wedding parties, hundreds killed in unchecked “night raids” by US Special Forces, the murders by the scandalous “kill team” in 2010, and, this year, the digitally recorded urination onto dead Afghans by Americans in uniform—not to mention the Koran burnings last month—it’s clear that there’s no hope of success for the “mission.” Whatever that is.
   
The massacre of sixteen Afghans by a US soldier on Sunday, including many children, is certain to inflame anti-occupation feeling in Afghanistan, send recruits into the Taliban and harden the opposition to a long-term treaty with the United States among politicians. It is also the death knell for President Obama’s plan to organize a dignified, orderly exit from the war. Forget an organized transfer to Afghan security forces in 2014—yes, that would be the selfsame Afghan security forces whose personnel are, more and more, assassinating US officers and enlisted men. If Obama has any sense whatsoever, he’ll accelerate the American pullout from Afghanistan this year, after the drawdown of 30,000 surge forces is complete in September.
   
Getting out of Afghanistan quickly, which could be announced before the election in November, is a guaranteed winner for Obama.
   
Even Newt Gingrich has gotten the message. Said Newt:
   
       
I think it’s very likely that we have lost—tragically lost the lives and suffered injuries to a considerable number of young Americans on a mission that we’re going to discover is not doable. Look at the things that are going on around the region and then ask yourself, ‘Is this, in fact, a harder, deeper problem that is not going to be susceptible to military force, at least not military forces in the scale we are prepared to do?’
   
   
Although only one soldier, a staff sergeant, is in custody, Afghan eyewitnesses say that several troops were involved in the massacre, and that they were “drunk and laughing.”
   
Reportsthe National Journal, a centrist, establishment publication:
   
       
Recent events in Afghanistan, including Sunday’s horrific shooting of Afghan civilians by a U.S. soldier, are not just going to alter U.S. strategy there. They are very likely to upend it. Even before the latest tragedy, President Obama was trying to expedite his way out of that quagmire, which is already the longest war in American history, as he faced a tough fight at home for re-election. Now Obama is likely to only speed things up further.
   
   
The Journal concludes:
   
       
All of which illustrates a tragic truth: even after ten years into this war, one that has cost nearly 1,800 U.S. dead, 15,000 wounded, and some $400 billion, forward progress is barely discernible and relations with America’s two chief allies, the Afghanistan and Pakistan governments, are worse than they have ever been. And that is why both administration officials and members of Congress are saying it’s time to go.
   
   
John McCain, taking a break from demanding that the United States bomb Syria and Iran, says that Obama shouldn’t give up in Afghanistan:
   
       
I understand the frustration, and I understand the anger and the sorrow. I also understand and we should not forget that the attacks on the United States of America on 9/11 originated in Afghanistan.
   
   
But of course the United States has killed more people in Afghanistan than died on 9/11 dozens of times over.
   
The Washington Post reports that even Republicans have turned against the war, finally, and in a new poll it concludes that a large majority of Americans want out:
   
       
Overall, 60 percent of Americans believe the war has not been worth the loss in life and expense, according to the Post-ABC News poll, which was conducted Wednesday through Saturday, before Sunday’s attack in Kandahar province. There has been consistent majority opposition to the war for nearly two years.
   
   
A war that never should have started in 2001 now must come to a rapid end.
   
Copyright © 2012 The Nation